Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 617: Ánh trăng vẫn như cũ, người vẫn như cũ



Bạch Tiểu Thăng chào Lâm Vi Vi một câu rồi yên lặng rời bữa tiệc. Hắn đi ra từ cửa hông của sảnh yến hội, sau đó tìm đến nơi không có một ai, lúc này mới nghe điện thoại.

Dãy số này rất lạ, nhưng hắn lại biết đó là số của ai.

Bởi vì sau khi nhìn thấy dãy số kia, Hồng Liên liền nhắc nhở hắn.

Dãy số này là của Bộ Sự Vụ khu Đại Trung Hoa!

- Xin chào Ngài, ngài có phải là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh không?

Đối phương hỏi thăm.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

- Tôi là người của Bộ Sự Vụ khu Đại Trung Hoa thuộc Tập Đoàn Chấn Bắc. Ngài đã được đưa vào danh sách tuyển bạt cho vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, cú điện thoại này là để thông báo trước, mọi nội dung liên quan đã được gửi đến hòm thư cá nhân của ngài, xin chú ý kiểm tra và xác nhận.

- Được, tôi biết rồi, cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Cú điện thoại thông báo này rất ngắn, nhưng nó lại đại biểu cho một trường cạnh tranh mới đã chính thức kéo màn che!

Cầm chặt điện thoại, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng tràn đầy phấn chấn.

Sự thăng cấp đã chờ mong rất lâu cuối cùng cũng tới!

Bạch Tiểu Thăng đứng tại chỗ ổn định tâm thần, sau đó mới rời khỏi đó.

Hắn đang muốn trở lại sảnh yến hội thì lại nghe thấy có người gọi ở sau lưng,

- Bạch. . . Tiểu Thăng.

Giọng nói rất nhẹ, còn mang theo chút khẩn trương, xoắn xuýt cùng ngượng ngùng.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc quay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa —— Dương Thiến Nhi.

Vẻ mặt của Dương Thiến Nhi có chút cổ quái, giống như phải lấy hết dũng khí để nói chuyện với hắn, không có chút nào giống với dáng vẻ tùy tiện lúc bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút hiếu kỳ, quay lại cười nói với nàng,

- Mọi người đều ở bên trong hết rồi, làm sao cô còn ở chỗ này?

- Tôi nhìn thấy anh đi ra cho nên mới theo tới, tôi có mấy câu muốn nói với anh.

Vẻ mặt của Dương Thiến Nhi khôi phục lại một chút, không có mất tự nhiên như vừa rồi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu cười.

Cuối cùng, hai người tới một góc của phòng khách, nơi đó có ghế cùng với những chiếc bàn cho hai người.

Dương Thiến Nhi cũng không có ngồi xuống, mà bước đi đến phía trước cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, đèn bên ngoài vẫn sáng tỏ như cũ.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên cạnh nàng, đang muốn hỏi một chút xem nàng muốn nói cái gì.

Nhưng mà, Dương Thiến Nhi lại mở miệng trước.

- Em thích anh.

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào Bạch Tiểu Thăng, làm cho hắn lập tức choáng váng.

Dù ngàn tính vạn tính, nhưng không nghĩ tới Dương Thiến Nhi lại nói ra một câu như vậy, lại còn dưới tình huống hắn chưa chuẩn bị tâm lý, lập tức nói ra ở trước mặt.

Khiến cho Bạch Tiểu Thăng cũng có chút bối rối.

Dương Thiến Nhi nói xong câu này thì gương mặt liền đỏ ửng lên, đôi mắt đẹp của nàng mở to nhìn chăm chú vào hắn, bên trong ánh mắt chứa đầy sự nóng bỏng. Thậm chí sau đó nàng còn lập tức nhào tới ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thăng.

Đột nhiên bị người ta ôm như thế làm trong lòng Bạch Tiểu Thăng trở nên bối rối.

Sự nhiệt tình của nàng để hắn không dám động đậy.

- Chuyện này, có quá đột nhiên hay không?

Đầu óc Bạch Tiểu Thăng có chút trống rỗng, miễn cưỡng cười nói.

- Không đột nhiên!

Dương Thiến Nhi ôm chặt lấy hắn hơn,

- Một chút cũng không đột nhiên! Từ lúc anh trở về Trung Kinh rồi cứu em từ trong tay giặc cướp thì em đã thích anh rồi. Chỉ là do, em, em không dám nói ra khỏi miệng mà thôi. Mãi đến ngày hôm qua, nhìn thấy bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như thế, mà từ trong ánh mắt các nàng lúc nhìn anh, em biết, trong đó đều chứa sự ái mộ! Cho nên, em không thể lại thận trọng nữa, em muốn biểu đạt tâm tư của mình ra với anh!

Dương Thiến Nhi vừa nói ra khỏi miệng liền không còn xấu hổ như trước, bây giờ chỉ còn sự nhiệt liệt mà trực tiếp.

- Lúc đầu em đã nghĩ mình là đối tượng hẹn hò của anh! Anh, chán ghét em sao?

Dương Thiến Nhi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không nói gì, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.

- Anh không ghét em, thậm chí còn có chút thích em. Lòng hiệp nghĩa, sự ngay thẳng không làm bộ, ngoại trừ đôi khi có chút táo bạo ra thì em là một cô bé rất ưu tú.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dương Thiến Nhi mừng rỡ.

- Nhưng mà, anh đã có người thích rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng nói.

Chuyện tình cảm nên giải quyết rõ ràng, nếu cứ bởi vì sợ tổn thương ai đó mà giấu diếm thì cuối cùng sẽ gây ra tổn thương càng sâu, càng đau hơn.

Bạch Tiểu Thăng không muốn như thế, cho nên mới nói thẳng.

Hắn có thể cảm giác rõ ràng cả người Dương Thiến Nhi trở nên cứng đờ, sau đó thấy nàng buông mình ra cùng với đó là sự không tin nổi trong đôi mắt kia.

Bên trong đôi mắt của nàng tràn đầy sự thất lạc.

- Là, là Thương Uyển Uyển sao?

Dương Thiến Nhi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu.

- Lâm Vi Vi?

Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa lắc đầu.

- Triệu Tiểu Huỳnh?

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng, sau đó nhỏ giọng nói,

- Đều không phải, đó là một cô gái mà anh quen biết tại Thiên Nam.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nói cho Dương Thiến Nhi biết sự tình của hắn cùng Ngụy Tuyết Liên.

Từ khi quen biết, đến khi mến nhau, đến lúc bày tỏ với nhau, rồi ly biệt.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói đến sự long đong trắc trở trong đó, mà chỉ có sự thoải mái chập trùng hết chỗ chê.

Hắn nói một cách bình thản, giống như một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, tĩnh mịch nhưng tràn đầy mỹ cảm. Nhưng mà, nó làm cho vẻ mặt Dương Thiến Nhi trở nên hốt hoảng.

Tinh thần chán nản của Dương Thiến Nhi bị gột rửa sạch sẽ, chỉ còn lại sự si mê.

- Có một người như cô ấy chờ đợi thì làm sao anh có thể để cho cô ấy thất vọng chứ.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng nói.

- Trở về thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong câu này liền quay người rời đi.

Dương Thiến Nhi nhìn theo thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi kia, trong ánh mắt vẫn chứa sự si mê như cũ, sau đó hăng hái hét to,

- Dương Thiến Nhi em cũng không phải là người sẽ tuỳ tiện chịu thua! Em cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu!

Bạch Tiểu Thăng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.

Hắn không thể ngăn cản người khác yêu thích mình.

Chính bản thân hắn cũng chưa từng đình chỉ bước chân truy đuổi tình yêu của mình.

Về tới sảnh yến hội, tiệc rượu vẫn đang tiếp tục. Mọi người rất sôi nổi, nhao nhao đến mời rượu.

Bạch Tiểu Thăng cùng mọi người uống.

Sau đó không lâu, hắn nhìn thấy Dương Thiến Nhi cũng quay trở về phòng khách.

Cô gái này giống như không có biến hóa chút nào vậy, nàng vẫn như cũ cùng đám người cười đùa vui vẻ, lúc nhìn về phía mình thì trong ánh mắt còn ẩn ẩn mang theo một tia nóng bỏng.

Đối với chuyện này thì Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ biết cười khổ.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Bạch Tiểu Thăng trở lại gian phòng của mình.

Trước khi ngủ, hắn rót cho mình một cốc sữa bò, đi đến ban công vừa thưởng thức vừa hồi tưởng lại những buổi tối ở Thiên Nam, nơi đó có một cô gái tóc dài như thác nước, tính tình ôn nhu hiền dịu ở sát vách ban công.

- Còn hai năm rưỡi nữa thôi, anh sẽ tìm được em.

Bạch Tiểu Thăng ngửa mặt lên bầu trời đầy sao, nhỏ giọng nói.

Giờ này, phút này.

Tại một nơi nào đó, trên một sân thượng rộng lớn, có một vị mỹ nữ yên tĩnh như tiên tử thả xuống những bản báo cáo trong tay, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Chính là Ngụy Tuyết Liên.

Bầu trời đầy sao đẹp đẽ mà yên tĩnh.

Trên mặt Ngụy Tuyết Liên mang theo nụ cười không màng danh lợi, si ngốc nhìn tất cả.

Tại Thiên Nam, nàng cùng người kia, mỗi đêm đều cùng nhau ngắm trăng sao.

Ở phía xa, có một người với khuôn mặt rất đẹp trai, môi hồng răng trắng đang nhìn chăm chú vào nàng, sâu trong ánh mắt còn mang theo mấy phần hâm mộ.

Lưu Văn Đao, người đã đón Ngụy Tuyết Liên trở về từ Thiên Nam cuối cùng cũng cất bước tiến lên, ôn nhu nói với Ngụy Tuyết Liên,

- Đại tiểu thư, trời cũng đã muộn rồi, ngài nên đi nghỉ ngơi thôi. Những công việc này có thể để đến ngày mai lại xử lý.

- Biết rồi.

Ngụy Tuyết Liên nhỏ giọng đáp lại.

Nàng vẫn thưởng thức ánh trăng như cũ, sau một lúc lâu mới đứng dậy trở về phòng mình.

Ánh mắt Lưu Văn Đao dõi theo nàng, miệng mấp máy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được,

- Theo tôi được biết, cậu ta vẫn đang cố gắng như cũ, sự si tâm không giảm.

Bước chân của Ngụy Tuyết Liên hơi dừng lại một chút.

- Biết rồi.

Vẫn là một câu như vậy.

Nhưng mà bên trong câu này, Lưu Văn Đao lại cảm giác được băng tuyết đã hòa tan, dòng suối chảy róc rách, gió xuân thổi từng cơn ấm áp.

Mặc dù đưa lưng về phía mình, nhưng hắn lại biết rõ.

Đại tiểu thư, đang cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận