Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 618: Lão phu Hạ Hầu khải



Ngày hôm sau, là thời gian dự định rời khỏi thành phố Linshen, vé xe đã mua được là chuyến xe năm giờ chiều.

Lúc đầu, dựa theo suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng, đó là thời gian tốt nhất để đi thẳng đến nhà ga.

Lâm Vi Vi mạnh mẽ yêu cầu mua chút đặc sản của thành phố Linshen để Bạch Tiểu Thăng mang về cho người nhà.

Cô nàng này thật có tâm!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ, cảm thấy rằng đó là điều nên làm.

Khó có dịp để đi đến Linshen nên mua chút đặc sản để quay trở về.

Cho nên, sáng sớm bọn họ chia tay cùng đoàn làm phim.

Cao Đại Chí, Thương Uyển Uyển, Dương Thiến Nhi, Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á, Văn Thanh đều đến đưa tiễn, Dương Thiến Nhi cũng trong đám người, nhìn không có gì khác thường.

Nhưng trong ánh mắt của nàng, sự ngưỡng mộ cùng nhiệt tình đối với Bạch Tiểu Thăng cũng không giảm chút nào.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể làm như không nhìn thấy.

Không đến ba giờ đã đến thành phố Linshen, Lâm Vi Vi lấy điện thoại di động ra xem nội dung được ghi chú.

Đây là nàng kiểm tra kĩ những thứ dự định mua.

Tuy nhiên đi dạo qua hai, ba nơi Bạch Tiểu Thăng cảm giác không được tốt.

Bọn họ đi những nơi bán đặc sản, cũng quá mức thương mại hóa.

Những thứ kia, cũng là do máy móc hiện đại gia công chế biến, sau đó được thương mại hóa, rất không hợp lí.

- Không cần nhìn chúng, em đi theo anh là được!

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn danh sách của Lâm Vi Vi và dẫn đường.

Hắn không đi siêu thị, chuyên tìm mấy chỗ xó xỉnh, hẻm nhỏ hẻo lánh.

Chiếc xe được đoàn làm phim an bài, chỉ có thể theo ở phía sau.

Lâm Vi Vi một đường đi theo, thầm tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng luôn có thể tìm đến một cửa hàng cũ ở một nơi kín đáo, có dấu hiệu cũ kỹ, không dễ nhận ra.

Nhưng những thứ bên trong, bất luận là món điểm tâm hay là đồ thủ công đều rất tốt, với lại giá cả không đắt.

Trong lòng Lâm Vi Vi vui vẻ, đối với Bạch Tiểu Thăng triệt để bội phục.

- Anh Tiểu Thăng có phải đã sinh hoạt ở Linshen từ trước hay không, làm sao lợi hại như vậy?

Đối mặt với lời tán dương của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể cười một tiếng, hàm hồ ứng phó.

Có công cụ tìm kiếm Hồng Liên này, những thứ này đơn giản như một bữa ăn sáng.

Hai người rất dễ dàng mua được mọi thứ mình muốn.

Lâm Vi Vi vẫn không có đi dạo đủ, dù sao thời gian còn sớm, có thể du ngoạn Linshen, nàng tự nhiên quên cả trời đất.

Bạch Tiểu Thăng cũng đồng ý đi theo nàng.

Hắn để của xe đoàn làm phim phái tới đem hành lý còn có đặc sản mua được đưa đến trạm ga trước, mình cùng Lâm Vi Vi an tâm tham quan xuyên qua các đường phố ngõ hẻm.

Đảo mắt đến trưa, hai người cũng đói bụng.

- Nơi này có nhà hàng cổ, anh dẫn em đi ăn món ngon! Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hưng phấn nói.

- Tốt.

Lâm Vi Vi vui vẻ nói.

Hai người xuyên qua một đầu ngõ nhỏ hẹp, trước mắt mở rộng đi đến một con phố khác.

Bạch Tiểu Thăng không ngừng bước, đi thẳng đến một ngõ nhỏ đối diện khác.

Lâm Vi Vi theo ở phía sau, chỉ cảm thấy đến chỗ này ở hai bên đường phố đậu rất nhiều chiếc xe, lối đi rất hẹp.

Nhìn kỹ những chiếc xe kia, nàng lại giật nảy mình.

Mercedes-Benz, BMW, Cadillac, còn có Aston Martin, Bentley!

Một nửa trong số những chiếc xe này là xe tốt!

Rất nhiều người trang phục sang trọng, cũng nối tiếp đi vào ngõ hẻm kia.

Đi đến đầu ngõ, Lâm Vi Vi ngửi được từng đợt hương thơm xông vào mũi, rất kích thích vị giác, có thể so với sự cám dỗ mà ngày đó Bạch Tiểu Thăng làm ra thịt yến!

- Thơm quá !

Lâm Vi Vi cũng có cảm giác thèm thuồng.

Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng chờ mong.

Cái ngõ nhỏ này, người lui tới vẫn rất nhiều, đi vào mấy chục mét, nơi này dần mở rộng.

Hai người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một cửa hàng cũ, cửa tiệm như miệng của chiếc nồi nấu ở bếp lò, khói bếp lượn lờ, mùi thơm đập vào mặt.

Ngay cửa ra vào là hai hàng bàn gỗ dài, đã ngồi đầy người.

Một số người không có chỗ ngồi, dù mặc âu phục phẳng phiu cũng bưng bát, không để ý đến hình tượng bản thân, cứ như vậy ngồi xổm ở một bên ăn uống.

- Tám xu nhưỡng sữa chim bồ câu, ngỗng ướp tươi, tơ bạc mây thôn. . .

Bạch Tiểu Thăng quét mắt nhìn vào một tấm ván gỗ dựng thẳng lên tường.

Bề mặt tấm ván gỗ sáng bóng điểm lốm đốm, không biết có từ bao nhiêu năm, cao chừng một người, phía trên khắc tên các món ăn, nét chữ rất đẹp.

- Nên nếm thử nhiều hơn hai món.

Bạch Tiểu Thăng lúc này đưa ra quyết định.

Hiện tại chính là giờ cơm, đã đói, trước mắt có đồ ăn ngon vậy cũng không cần khách khí.

Phục vụ ra vào trong tiệm, động tác khá nhanh nhẹn.

Dùng từng cái khay gỗ bưng các món ăn ngon, liên tiếp đưa tới.

Món ăn được chọn mang lên rất nhanh.

Chỉ có điều, thật khó mà tìm được vị trí để ngồi ăn.

Lâm Vi Vi nhìn qua một vòng, tìm kiếm không có kết quả, Bạch Tiểu Thăng đã mang đến hai khay món ăn ngon.

- Làm thế nào bây giờ?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

- Cô gái, đến đây đi, chỗ này còn vị trí!

Đang lúc nàng không biết làm sao, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng hai người nhìn lại, chỉ thấy một ông lão mặt mũi hiền lành ngồi xổm ở một bên, bưng một cái khay gỗ, vừa ăn vừa cười và quan sát bọn họ.

Không chỉ riêng ông lão này, rất nhiều người cũng ngồi xổm ăn, trong đó không thiếu suất ca và mỹ nữ.

Tựa hồ, khu đó là chính là điểm đặc sắc ở chỗ này.

Tuy nhiên Lâm Vi Vi vẫn còn do dự.

Bạch Tiểu Thăng lại cười,

- Đi, tới đó ngồi thôi.

Lâm Vi Vi đi theo cùng, đến nơi mới phát hiện, ngồi nhìn giống ngồi xổm nhưng phần lớn trong số họ cũng là ngồi lên tảng đá ven đường.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, tìm được vị trí sạch sẽ ngồi xuống, cũng thấy không đến nỗi nào.

- Cám ơn ông lão!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ông lão liếc mắt nhìn hắn,

- Tại sao, cậu cảm ơn người khác, cũng cùng mắng chửi người giống như thế? Còn có, ta già như vậy sao? Anh bạn trẻ, cậu có thể gọi ta một tiếng đại thúc thì câu nói vừa rồi ta coi như sẽ bỏ qua, cậu thấy được không?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cảm giác lời kia quả thật không ổn, lập tức mỉm cười một tiếng,

- Thật xin lỗi, đại thúc!

Lão đầu lúc này mới khẽ gật đầu, biểu thị hài lòng, còn nhìn Lâm Vi Vi một chút.

- Cũng do cô gái nhỏ này nhìn thuận mắt, nếu không ta cũng không gọi các người đâu.

Lão đầu tử lầm bầm nói, ăn đồ trong khay thức ăn của mình.

- Cám ơn đại thúc.

Lâm Vi Vi cũng cảm thấy ông lão này thú vị.

Nàng cùng Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, từ trong tay Bạch Tiểu Thăng đón lấy một khay thức ăn nhìn rất hấp dẫn.

Lâm Vi Vi ăn một miếng ngỗng, cảm giác ngon vô cùng, liên tiếp gật gù, tùy ý hỏi ông lão,

- Đại thúc, ngài xưng hô như thế nào?

- Hạ Hầu Khải.

Ông lão cũng không kiêng kị gì trả lời ngay.

- Thì ra ngài có họ kép, Hạ Hầu cũng không thấy nhiều.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Họ đó đúng là không thấy nhiều.

Ông lão gật gật đầu,

- Nhưng mà lão phu họ Hạ, tên Hầu Khải.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn ông lão chợt cảm thấy lúng túng.

Lâm Vi Vi nhịn không được thè lưỡi, vùi đầu vào món ăn.

- Thật ra, không riêng gì một mình cậu nhận lầm, không có cách, ai kêu tên ta chữ Hầu là tên đệm.

Lão đầu ngược lại nhìn rất cởi mở.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Ông lão Hạ vừa ăn vừa nhìn tấm bảng gỗ cao bằng người kia, khẽ gật đầu.

- Thực sự là thư pháp không tệ.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn không phải không có cảm giác.

- Cậu cũng hiểu thư pháp?

Hạ lão đầu không khỏi tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Hiểu một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Coi như hắn không hiểu, nhưng ở đây có Hồng Liên, còn không dễ dàng biết rõ như trở bàn tay sao.

- A, tốt lắm, cậu nói cho tôi một chút, chữ này như thế nào?

Lão đầu chợt hào hứng nói.

- Ngài thật sự muốn nghe?

Bạch Tiểu Thăng đang ăn miếng bồ câu sữa, cười nói,

- Cũng tốt, dựa vào việc ngài dành cho chúng tôi vị trí ở đây, tôi sẽ cùng ngài hàn huyên một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận