Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 622: Đại nhân vật



Hạ lão đầu một đường đưa Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thẳng đến đầu ngõ.

- Đại thúc đưa đến đây là được rồi, quãng đường còn lại không xa lắm chúng tôi tự mình đi cũng không sao a.

Bạch Tiểu Thăng đối với lão nhân gia cười nói.

- Xe của ta ở chỗ này, các ngươi hiện tại muốn đi chỗ nào ta chở các ngươi đi.

Hạ lão đầu vẫn như cũ nhiệt tình nói.

- Không dám phiền tới đại thúc, chúng tôi còn muốn đi dạo một vòng rồi sau đó mới đi nhà ga.

Bạch Tiểu Thăng uyển chuyển cự tuyệt.

Lâm Vi Vi cũng cười một tiếng nói

- Đúng vậy ạ, chúng tôi tự mình đi sẽ dễ dàng thuận tiện hơn, đại thúc ngài lái xe đưa tới, tựa như là áp giải chúng tôi tới nơi vậy.

Nghe vậy Hạ lão đầu ha ha cười một tiếng cũng không có kiên trì tiếp tục.

- Vậy thì xin từ biệt. Bất quá, tương lai không lâu tới ta cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại.

Hạ lão đầu tươi cười, trong mắt ẩn vẻ cao thâm khó dò.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười không nói.

Lâm Vi Vi lại hưng phấn nói.

- Đến lúc đó, bệnh của đại thúc có chuyển biến tốt đẹp, cũng không nên quên anh Tiểu Thăng của con. Lần sau gặp mặt, phải mời chúng con ăn một bữa cơm à nha!

- Ha ha, đó là đương nhiên!

Hạ lão đầu cười to.

Sau đó, song phương nói lời tạm biệt.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi đường cũ trở về, xuyên qua vài con đường rồi rẽ vào trước ngõ nhỏ.

Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Vi Vi quay đầu lại liền không nhìn thấy hình ảnh đầu ngõ lại càng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ lão đầu thú vị.

- Thật là một lão nhân thú vị!

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nói.

- Chợt nhìn lại thấy bình thường, phong thái bình thản không có gì khác lạ, nội tâm lại vui tính hài hước, để cho người ta muốn ưa thích ở chung.

- Bình thường sao?

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường cười một tiếng, quay đầu về hướng bên đó liếc qua.

Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ nói

- Vi Vi a, lão không có chút nào bình thường như em nghĩ đâu!

- Sao?

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, ngạc nhiên nói.

- Có chỗ nào không bình thường sao?

Nha đầu này ngày thường rất tinh minh nhưng làm sao lần này có chút ngờ nghệch khó hiểu a.

- Từ cách ăn mặc, quần áo đến kiểu nói chuyện hành động và cử chỉ đều không bình thường!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

- Đặc biệt lúc tảng đá rơi xuống, xém chút nữa làm lão bị thương, lúc đó em cũng thấy được bảy tám người đứng hai bên của lão giận dữ mắng chửi đứa trẻ đào đất đó. Bảy tám người kia, hẳn đều là tùy tùng của lão!

Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

Hồi tưởng lại thời điểm ấy, nhìn thần sắc khẩn trương của những người kia, còn có lão đầu chỉ tùy ý nói một câu, liền để tất cả tán đi.

Nàng cũng thấy được sự không tầm thường.

- Không lẽ nói chúng ta đã cứu một vị đại nhân vật!

Lâm Vi Vi nhịn không được cảm thán một câu.

Bạch Tiểu Thăng lại nhún vai tỏ vẻ không quan trọng cười một tiếng.

Đại nhân vật với tiểu nhân vật gì chứ, mục đích từ đầu hắn không thật sự cần đối phương báo đáp cái gì.

Lâm Vi Vi cũng cười theo.

Anh Tiểu Thăng của nàng, chưa từng vì thân phận của người khác mới quyết định cứu hoặc là không cứu.

Tri túc thường lạc, vô dục tắc cương*.

*Trong cuộc sống chỉ những người không cưỡng cầu điều gì mới có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Có nhiều khi chúng ta càng không cưỡng cầu thì những thứ có được lại càng nhiều.

Hạ lão đầu bình thường hoặc là bất phàm, hiện tại với bọn họ mà nói cũng không có gì khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng đi xa, nàng liền bước nhanh đuổi theo, tinh ranh hỏi một câu

- Vậy kế tiếp, chúng ta đi chỗ nào chơi đây?

. . .

Hạ lão đầu đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng hai người cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới thôi, trên mặt vẫn như cũ treo lên nụ cười cao thâm khó dò.

- Thật là không nghĩ tới a, cái tên Bạch Tiểu Thăng mới xuất hiện này lại có nhiều thú vị như thế!

Hạ lão đầu thì thào nói.

Nếu như Lâm Vi Vi biết được lời nói của lão đầu lúc này nhất định sẽ kinh ngạc.

Bọn họ chưa bao giờ cùng Hạ lão đầu đề cập qua cái tên Bạch Tiểu Thăng, nàng cũng chỉ gọi sơ qua anh Tiểu Thăng.

Nhưng mà, Hạ lão đầu vậy mà biết rõ Bạch Tiểu Thăng họ Bạch.

- Tư liệu của ba mươi người ứng tuyển, ta đã lật xem qua một lượt, người trẻ tuổi này càng là một trường hợp đặc thù, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi sáu tháng, liền từ một phó tổng của công ty con trực tiếp không lệ thuộc vào gia tộc thăng làm Tổng giám đốc, cũng coi như lợi hại!

- Mấu chốt là thư bổ nhiệm từ trong tập đoàn chuyển tới, không đơn giản a!

- Cũng là một cái trường hợp đặc biệt khiến ta hiếu kỳ nên nhớ kỹ dung mạo của hắn, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được, vậy mới nói thế gian duyên phận là thế này a. . .

Hạ lão đầu cảm khái một phen, lập tức, dùng âm thanh nhỏ đến mức không ai nghe lầm bầm.

- Đã cứu mình một mạng, hại cho mình có ý nghĩ nhường nhịn mấy phần nha.

- Bất quá. . . Không ổn, không ổn, mình hẳn là đại công tước chí công vô tư mới đúng a. . .

- Hắc hắc, nhịn một chút đi xem tiểu tử này đến cuối cùng có thể đi tới một bước nào.

Hạ lão đầu lầm bầm lầu bầu một phen.

Từ con bên trong hẻm nhỏ, đi ra một nhóm nam nữ, sau khi ra ngoài liền im lặng đứng sau lưng lão gia tử.

Chính là những người ngồi ăn cùng kia.

Có người đi lên trước,

- Hạ tiên sinh, khối ván gỗ kia có khắc chữ viết của u giai, ngài nhìn xem có muốn đem trở về hay không. . .

Hạ lão đầu chính là người yêu thư pháp.

Lần này ăn cơm, cũng là vì món đồ vật kia mà đến.

- Không cần a, cứ để cho cửa hàng đó tạm giữ gìn đi.

Hạ lão đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy ghi chép nhỏ, phía trên lít nhít những hàng chữ cực nhỏ.

- Có cái này là đủ rồi!

Lão đầu ngắm nghía hàng chữ nhỏ, trên mặt tràn ngập sự thưởng thức, thật là càng xem càng ưa thích.

- À đúng rồi, vừa rồi người thanh niên ngồi trên khối đá xanh kia có viết mấy chữ lên mặt đất, đem phiến đá kia móc đến cho ta, ta muốn đem đi!

Hạ lão đầu lầm bầm nói.

Hắn thực sự là một chữ đều không nỡ ném đi.

- Vâng.

Người nọ đi lên lĩnh mệnh liền lập tức lui xuống, bắt tay đi làm chuyện này.

- Được rồi, ăn cũng ăn rồi, còn ngoài ý muốn gặp được một tiểu tử thú vị, càng là đạt được phương chữ tốt, chuyến đi này không tệ! Về thôi!

Hạ lão đầu chắp tay sau lưng, xoay người hướng về xe của mình đi tới.

Kia là một chiếc Rolls-Royce Phantom được đặt làm riêng.

Đám người nhanh chóng đi theo.

- Hầu gia, xin dừng bước!

Hạ lão đầu vừa tới bên cạnh xe của mình thì bên cạnh liền có người cất giọng hét lên một tiếng.

Ông ta nghi hoặc nhìn sang, liền thấy một đoàn người vội vàng chạy đến.

Người cầm đầu bước nhanh đến phía trước, trên mặt tràn đầy nét cười, chính là Trương Hách Nhiên.

Trương Hách Nhiên gia chủ Trương Gia ở đây cũng không phải là một hào môn nhỏ.

Hạ Hầu Khải tự nhiên nhận thức hắn.

- A, nguyên lai là Trương tổng! Làm sao, ngươi cũng tới dùng cơm sao?

Hạ Hầu Khải cười hỏi.

Tự nhiên không phải!

Cái quán ăn lâu đời trong hẻm nhỏ này mặc dù đồ ăn nhất tuyệt, nhưng cũng không phải là mỗi người đều có thể thưởng thức.

Có người càng ưa thích đến xem khung cảnh tao nhã, nhà hàng có ban nhạc phục vụ.

- Hầu gia, tôi cũng đã ăn cơm xong. Lần này là cố ý tới gặp ngài.

Trương Hách Nhiên nở nụ cười nhiệt tình, nói chuyện cũng như biến thành một người khác, hoàn toàn không có cảm giác tích chữ như vàng.

- Là như vậy a.

Hạ Hầu Khải gật gù

- Vậy thì lên xe nói chuyện.

Nói xong, lão gia tử liền bước lên xe đã được tùy tùng mở sẵn.

Trương Hách Nhiên cũng bước nhanh đến cửa xe, tự mình lấy tay che khuất trần xe, phòng ngừa đầu Hạ Hầu Khải chạm vào.

Mắt thấy Hạ Hầu Khải lên xe ngồi vững vàng, hắn mới nhanh chóng đi lên.

Cửa xe vừa đóng.

Chiếc Rolls-Royce đời mới được cải tiến này, liền biến thành một gian phòng khách cách âm, mọi tiếng ồn lập tức biến mất, im ắng đến nghe được cả hơi thở của mỗi người.

Người bên ngoài, toàn bộ đều im lặng đứng dạt ra hai bên chờ đợi cuộc nói chuyện kết thúc.

Trương Thiên Tắc thì tò mò âm thầm đánh giá hết thảy, chiếc xe kia và những người nhân viên đi theo.

Lão đầu này đến ngọn nguồn là có cái lai lịch gì, thế mà lại để cha mình phải khiêm tốn như thế!

Từ nhỏ đến giờ, hắn cũng chưa từng thấy qua thái độ như thế của cha mình!

Đương nhiên, thường ngày Trương Hách Nhiên cũng cực ít dẫn hắn đi gặp những nhân vật tầng cấp như thế này.

- Còn có, tại sao cha mình lại dùng lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, không để cho mình đi tìm tên họ Bạch gây phiền phức, thậm chí dặn dò mình về sau nhìn thấy hắn phải tránh đi. Chỉ sợ cũng là bởi vì lão nhân này a!

Trương Thiên Tắc không phải hạng người không biết sâu cạn, không biết nhân vật cao thấp.

Trong lòng của hắn ẩn ẩn sự khó chịu, cũng quyết định nghe lời đề nghị của cha, về sau cũng không gây sự với họ Bạch kia nữa.

Dù sao hắn ở Trung Kinh! Bọn hắn cơ hội chạm mặt không nhiều. Trương Thiên Tắc tự an ủi mình như thế.

Hai người trong xe nói chuyện, một mực kéo dài đến nửa giờ, sau đó Trương Hách Nhiên xuống xe bên trong thần sắc cung kính còn lộ ra nụ cười.

Hẳn là đàm luận không tệ.

Người Trương gia đứng xuôi tay, đưa mắt nhìn Hạ Hầu Khải cùng đám người trên mấy chiếc xe khác rời đi.

- Cha, ông ta đến ngọn nguồn là có lai lịch gì a.

Trương Thiên Tắc lập tức đi tới hỏi cha mình.

Trương Hách Nhiên cho mọi người lui xuống sau đó cùng con trai của mình hạ giọng nói.

- Vị này là Hạ Hầu Khải tiên sinh, mọi người vẫn thường kính xưng —— 'Hầu gia', ông ta có thật nhiều thân phận, cái thân phận mấu chốt nhất là. . .

Trương Hách Nhiên nhìn về phương hướng cỗ xe biến mất, thanh âm vô cùng kính sợ.

- Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của Chấn Bắc Tập Đoàn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận