Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 623: Không có thông báo địa điểm tập huấn



Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi rời khỏi ngõ nhỏ, xuống đi dạo một phen, mắt thấy thời gian không còn chênh lệch nhiều liền đứng trên đường cao tốc bắt xe.

Bên ngoài đường cao tốc, hai người tìm được xe của đoàn làm phim, lái xe giúp hai người chuyển đồ lên xe.

Sau đó hai người thuận lợi lên đường trở về Trung Kinh.

Xe chạy lúc 5 giờ chiều, 6 tiếng đường xe, mười một giờ đêm hai người đã tới Trung Kinh.

Bởi Lâm Vi Vi đã sớm nói chuyện qua, hai người vừa xuống xe thì Tiểu Phùng và Lôi Nghênh đã đến đón hai người.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Dưới bóng đêm, Trung Kinh đèn đuốc sáng trưng, xinh đẹp vô cùng.

- Tôi về Trung Kinh có nửa năm thôi, mấy tháng sau vẫn phải rời đi, có lẽ khi trở lại, ngay cả quê hương cũng biến đổi không thể nhận ra...

Bạch Tiểu Thăng tức cảnh sinh tình.

Nhưng mà có cảm khái nhiều đến đâu, bước chân hắn tiến lên vẫn sẽ không ngừng lại.

Mấy người Tiểu Phùng đưa Bạch Tiểu Thăng về khách sạn, đặc sản trên xe thì không lấy xuống.

Những vật này sẽ tặng một ít cho những người trong công ty, một ít thì đưa về Bạch gia.

Đương nhiên Lâm Vi Vi sẽ sắp xếp thỏa đáng, không cần Bạch Tiểu Thăng phải suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng về phòng mình, tắm nước nóng, choàng cái áo tắm ấm áp lên người, liền bật máy tính kiểm tra hòm thư.

Bên trong quả nhiên có một phần tài liệu.

Khi hắn ở Linshen (Lâm Thâm), bộ sự vụ đã điện thoại thông báo.

Phần tài liệu này là thông báo chính thức.

Có tất cả tin tức của lần tuyển bạt nhân sự khu Đại Trung Hoa.

Bạch Tiểu Thăng bình tâm tĩnh khí, tinh tế đọc.

- Lại còn có ban tập huấn?

Nhìn thấy nội dung này, Bạch Tiểu Thăng không khỏi kinh ngạc bật cười.

Không thể không nói, tập đoàn thật thích chơi...

Vậy mà để bọn hắn quay về thời đến lớp, nhất thời dư vị giống như còn là học sinh...

- Có lẽ đây chỉ là hình thức, muốn để ba mươi vị tổng giám đốc có cơ hội gặp mặt, giao lưu. Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Cũng tốt, đến lúc đó mình phải cẩn thận nhìn một chút xem những đối thủ cạnh tranh là thần thánh phương nào!

Theo thông báo, một tuần sau là lần thứ nhất nhập học của đợt Tập huấn.

Nhưng mà, có thời gian nhập học mà không có địa điểm.

Trên thông báo, chỉ có 4 chữ: Sẽ thông báo sau.

- Còn chưa quyết định địa điểm?

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

Phần thông báo này là Bộ Sự Vụ của khu Đại Trung Hoa biên soạn. Nhưng bên trong cũng vạch ra rõ ràng, hết thảy sự vụ của lần tuyển bạt này cũng do tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa quyết định, bộ sự vụ chỉ là người tham gia.

Không lẽ vị tổng giám đốc này còn chưa nghĩ ra sẽ chọn chỗ nào để tổ chức học a?

Bạch Tiểu Thăng tự nhủ.

Điều này có chút không phù hợp, coi như một công ty tổ chức hoạt động gì thì sẽ chuẩn bị kĩ bản kế hoạch, thời gian, địa điểm, tiến trình vừa xem là hiểu ngay, vô cùng tỉ mỉ xác thực.

- Loại chuyện lớn này, làm sao lại chưa nghĩ ra?

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, cười một tiếng, gạt đi suy nghĩ của mình.

Đây là tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa a, quả quyết sẽ không không đáng tin cậy như thế.

Bạch Tiểu Thăng không kìm lòng được, trong đầu tưởng tượng hình tượng của vị đại nhân vật kia – ăn nói có ý tứ, ngôn xuất pháp tùy, làm việc nghiêm cẩn, cao lớn uy nghiêm...

Giờ khắc này.

Bên trong một ngôi biệt thự ở thành phố Linshen (Lâm Thâm) .

Hạ Hầu Khải hắt xì hơi liên tục mấy cái, vuốt vuốt cái mũi lầm bầm nói:

- Đây là con rùa đen nhỏ nào mắng sau lưng mình đây? Hừ, bắn ngược!

Nói xong, lão đầu tử này cầm tờ giấy Bạch Tiểu Thăng viết, một bên nhìn một bên hai mắt tỏa sáng, miệng không ngừng chậc chậc.

Nhìn chưa đã nghiện, ông ta còn không nhịn được dùng ngón tay vẽ vẽ trong không trung, viết lại chữ của Bạch Tiểu Thăng.

- Thằng nhóc này, ngược lại chữ viết thật sự rất đẹp!

Hạ Hầu Khải càng xem càng thích.

- Lần chọn lựa này hoàn thành, mặc kệ kết quả thế nào, mình phải gọi hắn đến, lại để mấy lão gia hỏa kia đến nhìn cái thư pháp này một lần. Thật tốt a!

Hạ Hầu Khải đang lầm bầm lầu bầu một mình, thì có một âm thanh vang lên.

Một người hầu vội vàng nâng di động đem tới:

- Lão gia, điện thoại của ngài.

- Ừ.

Hạ Hầu Khải gật gật đầu, cầm điện thoại di động qua, sau khi nghe máy cười to một trận. Nội dung câu chuyện tựa hồ là quá trình đợt tuyển chọn nhân tài lần này.

- Chỗ ta thì không có quá trình cố định gì, không có nội dung cố định. Hắc hắc, đừng hòng có ai chuẩn bị cẩn thận được. Ngươi không suy nghĩ, những người phụ trách khu vực kia từng cái đều là nhân tinh, lần này ta để bọn hắn không bắt được mạch. Cái này kêu là gì nhỉ là vô chiêu thắng hữu chiêu!

Hạ lão đầu cười một trận giọng cười đầy xấu xa.

Cuối cùng, lão đầu cúp điện thoại, bỗng nhiên nhíu nhíu mày hít ngửi:

- Cái mùi vị gì nồng như thế, thật quái đản!

- Lão Hạ, uống thuốc.

Một lão thái thái mặt mày hiền hòa cùng hai người giúp việc đi tới, người này chính là bạn già của Hạ Hầu Khải.

Hai người giúp việc kia một người bưng một cái chậu gỗ, bên trong là giấm pha với rượu mạnh để ngâm chân. Một người khác bưng một cái bát, bên trong là một bát thuốc sắc đặc sánh.

Đây chính là đơn thuốc Bạch Tiểu Thăng kê cho Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải cầm đơn thuốc về, người bạn già của ông phụ trách sắc thuốc.

Đối với Trung Y, lão thái thái vẫn rất tin tưởng.

- Bây giờ tôi có hơi không muốn uống...

Hạ Hầu Khải lẩm bẩm một câu.

Bạn già của ông hiền lành cười một tiếng, cầm chén đưa tới tay ông:

- Uống!

Hạ Hầu Khải nhếch nhếch miệng, bưng bát qua uống một hơi cạn sạch, lập tức hét như mổ heo:

- Quá đắng!!!

Sau đó hắn lại hô to một tiếng:

- Bạch Tiểu Thăng, tổ sư nhà ngươi!

- Tại sao lại chửi người ta!

Lão thái thái tức giận cười nói.

Sau đó là ngâm chân.

Lần này Hạ Hầu Khải lại ú ớ kêu lên.

- Sao thế?

Lão thái thái giật mình hỏi.

- Thoải mái.

Lần này Hạ Hầu Khải vừa lòng nói.

Bạch Tiểu Thăng tại Trung Kinh mà biết cái màn này thì không biết nên cười hay nên khóc. Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, hình tượng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa mình tưởng tượng ra cùng hiện thực không có chút ăn khớp nào.

Bạch Tiểu Thăng đang tiếp tục đọc thông báo, còn vì không tìm được nội dung khảo hạch mà nghi hoặc không thôi, thậm chí cho là văn bản bị thiếu.

Bên trong chỉ có miêu tả về chu kì tuyển bạt.

- Lần khảo hạch này thực hiện trong 3 tháng, mỗi tháng một giai đoạn. Thực hiện theo quy chế đào thải, người chiến thắng cuối cùng chỉ có một người. Sẽ trực tiếp được thăng chức.

Bạch Tiểu Thăng đọc đến đoạn này, ánh mắt lại nhấp nháy.

Nhìn 1/30 cơ hội này không thấp, nhưng những người cũng lấy được công nhận của người phụ trách khu vực thì tuyệt đối không đơn giản.

Có thể thấy loại cạnh tranh này sẽ vô cùng tàn khốc.

- Mình đã có thể ngửi thấy mùi khói lửa.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán một câu. Sau đó hắn lại cười nói:

- Còn có chút cảm giác máu huyết sôi trào.

Hắn là kiểu người áp lực càng lớn, chiến ý càng mạnh, đương nhiên không sợ khiêu chiến.

Bạch Tiểu Thăng cẩn thận đọc xong thông báo, tắt văn bản đi, tắt máy tính, đứng dậy rót chén sữa bò chậm rãi uống.

Những nội dung kia đã khắc ở trong đầu hắn, nhưng không có nhiều tin tức hữu dụng.

- Xem ra, muốn hiểu càng nhiều tình huống thì còn phải đợi một tuần sau, đợt tập huấn kia bắt đầu.

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ nhiều nữa, trở về phòng ngủ.

Thời gian đã muộn, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận