Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 626: Quả Nhiên Hắn Là Người Được Đề Cử!



Những suy đoán của Bạch Tiểu Thăng về bọn người Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, Trần Trường Khoảnh cùng Mục Bắc Thần làm chính hắn cũng kinh ngạc.

Hơn nữa, càng nghĩ lại càng có khả năng.

- Coi như sự thật có sai lệch, nhưng cũng không kém quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

Nếu như thế thì chính mình thua ở cuộc tranh giành vòng cuối cùng cũng không có chút nào oan uổng!

Mục Bắc Thần là một kẻ khó chơi, còn có Trần Trường Khoảng làm nội ứng thì mọi việc bên này hắn đều biết.

Người ta biết hết mọi thứ về hắn, còn hắn thì ngơ ngơ ngáo ngáo chưa biết gì.

May mắn mình đã cùng thị trưởng Đới nói chuyện một phen, lưu lại chút chuẩn bị ở phía sau.

- Sau ngày hôm nay, mình đối với những người đó không phải cái gì cũng không biết nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy vui mừng, mỉm cười.

Chỉ sợ Trần Cửu Thiên cũng không nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng lại có suy nghĩ sắc sảo như vậy, vượt qua lẽ thường, có thể đoán tường tận sự việc!

- Tuy nhiên hơi kỳ quái! Nếu như truyền thông Thiên Chinh của Mục Bắc Thần là công ty là Trần gia âm thầm kinh doanh, hắn cũng phải nghe lệnh của Trần Cửu Thiên. Tại sao lại phải thu mua lại và gia nhập vào hệ thống tập đoàn.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, thì thào nói,

- Chẳng lẽ người được đề cử lần này, ngoại trừ mình còn có Mục Bắc Thần.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên.

- Đây là một bằng chứng tốt nhất! Nếu như Mục Bắc Thần ở tại lớp đào tạo, điều đó chứng minh cho suy đoán của mình là thật.

- Vậy dự định của bọn hắn lần này là đuổi mình ra khỏi truyền thông Trung Kinh, còn muốn để cho Mục Bắc Thần là người giành chiến thắng cuối cùng!

Bạch Tiểu Thăng hít sâu một hơi, kinh ngạc với kế hoạch của Trần gia.

Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng,

- Nhưng bọn hắn cũng rất tin tưởng Mục Bắc Thần, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ giành người chiến thắng sao? Đáng tiếc còn có mình ở đây!

Lần này chỉ sợ Trần gia sẽ phải thất vọng thôi!

- Nếu mà như thế, Trần gia đúng là không từ thủ đoạn, không tiếc đem công ty mà họ âm thầm kinh doanh, đưa ra cược một tương lai mới.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Nhưng mà, hắn vẫn cảm giác không đúng lắm, anh em nhà họ Trần sẽ ngu đến mức không lưu lại gì hay sao.

- Không đúng, bị thu mua chính là cái xác không!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng đột nhiên khẽ động.

Hắn đã nhìn qua tin tức báo cáo, bên trong có đề cập đến tài sản của truyền thông Thiên Chinh.

Chỉ bằng bốn thành của truyền thông Trung Kinh.

Truyền thông Thiên Chinh yếu đuối như vậy sao.

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại.

- Hồng Liên, tìm kiếm cho tôi những tin tức về Thiên Chinh trong vòng mười năm qua.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vâng, chủ nhân!

Hồng Liên đáp lời.

Một loạt các tin tức, lập tức hiện lên trong tâm trí của Bạch Tiểu Thăng, tất cả đều là “phần mở rộng lãnh thổ" của truyền thông Thiên Chinh.

Nhìn thấy một nửa giang sơn của truyền thông An Giang đều đã rơi vào trong túi của truyền thông Thiên Chinh, điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bất ngờ.

Từ dữ liệu có được, truyền thông Thiên Chinh chỉ sợ đã vượt qua truyền thông Trung Kinh, thậm chí ngang hàng với sản nghiệp của liên minh truyền thông Trung Kinh!

- Tuy nhiên trước ngày bị thu mua, tin tức mới nhất đưa ra, truyền thông Thiên Chinh đầu tư thất bại, bị thua lỗ nặng nề!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hừ lạnh một tiếng,

- Toàn điều vớ vẩn! Mục Bắc Thần sẽ dễ dàng tha thứ cho loại tin tức tiêu cực này xuất hiện, đồng thời còn đưa nó lên à. Nên biết hắn mới là người có quyền phát ra tin tức!

- Xem ra, anh em nhà họ Trần có một kế hoạch rất hay!

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng âm trầm.

Mọi thứ chỉ là phỏng đoán của hắn, chưa có bất kỳ một chứng cứ cụ thể nào.

Nhưng điều này đã làm người khác kinh ngạc.

Một người phụ trách sản nghiệp của tỉnh, một người phụ trách một khu vực, nếu hợp tác lạm dụng quyền lực, như vậy sẽ sao hụt bao nhiêu tài sản của tập đoàn, đây đúng là hai con chuột lớn!

- Trong sự việc Vương Duệ, mình liền cảm thấy được hắn có âm mưu không nhỏ, nhưng mình vẫn đánh giá thấp hắn ta. Có loại chuột lớn này tồn tại trong tập đoàn của mình thì làm sao nó đi lên được.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên sắc bén,

- Cũng may cho các ngươi là tôi chưa nắm giữ bằng chứng! Nhưng mà một khi chứng cứ tới tay, Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh những tài sản mà các người nuốt mất của tập đoàn đều phải phun ra cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng xem chính mình là tổng giám đốc tương lai của tập toàn, tự nhiên trong mắt không dung một hạt cát!

Tất cả suy đoán Bạch Tiểu Thăng đều đem giấu ở trong lòng, chờ đợi một cơ hội xác nhận.

- Trước kia tôi chưa biết gì nên mấy người ở trong tối, nhưng bây giờ hai bên đã đổi chỗ lại rồi, tôi ở trong tối.

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói.

Nghĩ xong mọi thứ, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên cảm thấy xúc động, loại xúc động này thúc đẩy hắn cầm điện thoại lên.

Hắn muốn gọi điện thoại cho Mục Bắc Thần.

m thanh đô đô vang lên, khi cuộc gọi sắp kết thúc, thì có người nghe máy.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng, cậu tìm tôi sao?

Giọng điệu của Mục Bắc Thần không nhanh không chậm, đưa ra câu hỏi.

- Đúng vậy, Mục tổng à, tôi nghe nói công ty của ông bị tập đoàn chúng tôi thu mua? Vậy sau này chúng ta liền là người một nhà, tôi chỉ muốn chào hỏi mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên kia điện thoại, giọng nói của Mục Bắc Thần không thấy có biến đổi gì, không có chút nào nhụt chí hay tức giận, chỉ bình tĩnh nói,

- Bạch tổng biết tin tức này thật mau.

Thái độ của hắn không nóng không lạnh, tựa hồ không có cảm giác được bị người ta thu mua là một việc khó chịu.

Nếu là lúc trước, Bạch Tiểu Thăng sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng sau một phen suy đoán, hắn đã có được đáp án nên không còn mò nữa.

- Mau sao? Đừng làm tôi cười chứ Mục tổng! Ông và tôi đều làm nghề truyền thông, chúng ta thường hay chú ý đến tin tức, đây là nhiệm vụ của chúng ta mà.

Bạch Tiểu Thăng cười, tiếp tục nói,

- Đúng rồi, hôm nay tôi nhận được một phần thông báo từ tập đoàn, nói là tổng giám đốc ở những công ty con đủ điều kiện sẽ được tham gia xét tuyển, ông hiện nay cũng là tổng giám đốc, không biết ông có nhận được tin tức không? Tôi thì có, nói cái lớp đào tạo gì đó, nhưng địa điểm lại không đưa ra, ông có hay không?

Giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng mang theo vẻ nghi hoặc. Tựa hồ đang muốn hỏi thăm thật sự.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục mở miệng,

- Ông biết đấy, tôi mới vừa làm tổng giám đốc không lâu, những tổng giám đốc trong công ty con ở tập đoàn tôi không biết được người nào, à mà không đúng, tôi biết được một người, là ông.

m thanh của Bạch Tiểu Thăng không có gì bất thường, nhưng mà bên trong ánh mắt của hắn lại lộ ra tinh mang.

Những lời này giống như hắn vẫn không biết rõ người được xét tuyển cần được người phụ trách khu vực đề cử!

Thực tế nếu không có chuyến đi đến Lâm Thâm, nếu như hắn không gặp được Vương Tân Thành, Bạch Tiểu Thăng “thực sự” không biết.

Bởi vì trong thông báo cũng không có điều đó.

Trần Cửu Thiên bên kia, có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Bạch Tiểu Thăng vậy mà nắm giữ những chi tiết này.

Đương nhiên bọn hắn càng không nghĩ tới, chỉ trong một thời gian ngắn ngũi Bạch Tiểu Thăng có thể thu thập trên internet những chuyện trước đây, một đường vạch lá tìm sâu, phân tích ra sự thật.

Xét cho cùng, nếu không có sự trợ giúp của Hồng Liên thì hắn cũng không có khả năng làm được.

Mọi thứ đều là phỏng đoán, mà không có bằng chứng xác thực.

“Bạch Tiểu Thăng sẽ không rõ", ý nghĩ này sẽ quanh quẩn trong lòng người Trần gia và Mục Bắc Thần, làm cho họ thả lỏng phòng bị, để cho câu hỏi này của Bạch Tiểu Thăng dễ dàng làm họ lộ đuôi.

Bên kia điện thoại giọng nói của Mục Bắc Thần hơi dừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh trả lời,

- Tôi cũng không biết rõ!

- Ồ, vậy thì quên đi!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng hơi có chút tiếc nuối.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sắc bén hơn, nhếch miệng lên cười lạnh.

- Quả nhiên ngươi cũng là người được đề cử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận