Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 631: Người hỏi đường xa lạ



Hôm nay là một ngày đẹp trời, mười giờ sáng bầu trời xanh thẳm không gợn chút mây.

Cây xanh thấp thoáng đung đưa dưới sân trường đại học Trung Kinh, khung cảnh lộ ra một cỗ yên tĩnh cùng hài hòa.

Trên những con đường rộng rãi dưới bóng cây xanh râm mát, rất nhiều sinh viên đủ mọi lứa tuổi tốp năm tốp ba kết bạn cùng nhau mà đi, nói cười rôm rả.

Trên mặt của bọn họ tràn đầy nụ cười thanh thuần và tinh khiết, bước đi những bước đều và mạnh mẽ lộ ra thanh xuân cùng sức sống tràn trề.

Bọn họ còn chưa tiếp nhận qua sự tẩy lễ của xã hội, đối với tương lai tràn đầy vô hạn khát vọng cùng hướng tới.

Một người trẻ tuổi cũng đang đi trên đường.

Nhìn niên kỷ, tựa hồ cũng là sinh viên đại học.

Hắn mặc một bộ đồ thể thao bình thường tư thái thon dài, đi lại rất là nhàn nhã. Một mái tóc đen cùng hai con ngươi đen láy, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt. Lớn lên không chắc là một mỹ nam tử, nhưng tuyệt đối thuộc về mẫu người ưa nhìn cả người toát lên cỗ khí chất tinh anh khó tả.

Cùng nhau đi tới còn có rất nhiều học tỷ học muội cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn về phía hắn.

Ở trên người hắn, lộ ra một cỗ khí chất không thể nói nên lời. Loại khí chất kia tựa như có tựa như không lộ ra sự bễ nghễ cùng kiêu ngạo, khí tràng như thế dẫn động sự chú ý của đông đảo các học tỷ học muội xung quanh.

Có điều chính hắn cũng không hề hay biết.

- Đã bao nhiêu năm, quay về sân trường, thật đúng là có chút cảm giác hoài niệm. Mặc dù, quãng thời gian ngồi trên ghế đại học đem đến cho mình ấn tượng không tốt đẹp, càng nhiều hơn là sự thống khổ.

Người trẻ tuổi không tự chủ được tự giễu cười một tiếng.

Người trẻ tuổi này, tự nhiên chính là Bạch Tiểu Thăng.

Hắn lần này đến trường đại học Trung Kinh để xem xét hoàn cảnh, "Điều tra" .

Đương nhiên, cái này không có gì tất yếu.

Đối với đợt tập huấn khảo hạch này, cũng không hề trợ giúp.

Hắn lần này tới càng giống hơn là để giải sầu.

- Nghe nói trường đại học Trung Kinh còn có một cái thư viện lịch sử, đối ngoại mở ra cho rộng rãi sinh viên vào tham quan, bên trong còn có một phòng đọc sách nhỏ có thể tùy ý chọn và đọc các loại thư tịch. Cái này không tệ, mình cũng muốn đi ngồi một chút.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác được ở trong hoàn cảnh này, so với lúc trước không giống nhau, tâm tình cũng dần ổn định hơn.

Để hắn kìm lòng không được, nghĩ kỹ phải trải nghiệm tốt một phen.

Đại học Trung Kinh là trường đại học đệ nhất của An Giang, là trường đại học trọng điểm cấp quốc gia, vì thế giáo khu vô cùng rộng lớn.

Bạch Tiểu Thăng dạo bước đi tới, nhìn các tấm bảng gỗ chỉ dẫn được dựng đứng khắp nơi trong sân trường, dựa vào hình vẽ và hướng dẫn trên bảng tìm tới tìm lui, cũng không tìm được mục đích.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng cũng không nóng nảy, cũng không muốn dựa dẫm vào những hướng dẫn của mấy cái bản đồ này để hỏi thăm Hồng Liên.

Hắn lựa chọn cách tìm kiếm khác, nó là phương thức nguyên thủy nhất —— hỏi đường.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng hướng về bốn phía quét qua một lần, cuối cùng rơi xuống trên người của một vị nữ sinh đại học đang rảo bước đi tới.

Nàng xem ra cơ thể đã muốn thành thục, dáng người tốt vô cùng, tất cả vẻ đẹp cơ thể như toát hết ra ngoài, đôi gò bồng đảo cao thẳng vểnh lên kiêu ngạo.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng đã gặp qua nhiều mỹ nữ vì thế giai nhân trước mắt đối với hắn cũng không có quá nhiều cảm giác.

Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy vị mỹ nữ kia đang hướng phía mình đi tới, khoảng cách chính mình càng gần một chút thôi.

- Bạn học!

Bạch Tiểu Thăng hô to một tiếng, trên mặt lộ ra nét cười đồng thời cất bước đi tới.

Nữ sinh viên kia kinh ngạc nhìn qua, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng là chạy hướng về phía mình, khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện lên sự kinh ngạc nói

- Ngươi gọi ta?

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, mắt thấy mỹ nữ được gọi là "Bạn học" biểu lộ tựa hồ rất cao hứng.

Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc.

- Ta muốn hỏi đường, còn xin vị. . . Bạn học này, chỉ dẫn.

Bạch Tiểu Thăng tới gần mới phát hiện khí chất trên người vị mỹ nữ này đã ít đi rất nhiều sự non nớt mà nhiều hơn nét thành thục hơi hướng của một vị mỹ nhân.

Người này có chỗ nào là học sinh a. . .

Có lẽ nàng đã từng là học sinh của nơi này a. Trong lòng âm thầm Bạch Tiểu Thăng suy đoán.

- Ngươi muốn đi chỗ nào?

Mỹ nữ hướng hắn cười một tiếng hỏi.

Trong lời nói của nàng tựa hồ như đối với nơi này rất quen thuộc.

- Ta nghe nói nơi này có cái phòng đọc sách trong thư viện lịch sử của trường, ta muốn đi xem.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Mỹ nữ tò mò đánh giá Bạch Tiểu Thăng trên dưới một lần.

Ở trong mắt nàng, người nam nhân này tướng mạo phi phàm, khuôn mặt treo một nụ cười tươi sáng như ánh nắng, với lại trên người toát lên một cỗ khí chất cô độc khó nói nên lời.

Nhìn niên kỷ, hắn chắc cũng là sinh viên đại học. Nhưng cái loại khí chất này càng giống như là người từng trải, lăn qua muôn trùng thử thách, ở vị trí cao một thời gian dài mà hun đúc thành.

Trong bụng vị mỹ nữ cảm thấy rất ngờ vực: Không lẽ, hắn là con em của đại gia tộc nào đó đi ra?

Chỉ có như vậy thì mọi chuyện mới có thể giải thích thông suốt.

Mỹ nữ cười một tiếng nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Thư viện lịch sử của trường nằm ở góc vắng vẻ bên kia, ta dù có nói với ngươi địa điểm cũng chưa chắc ngươi có thể tìm tới được. Như vậy đi, dù sao ta cũng một đường qua bên kia, ngươi có thể theo sau, ta dẫn ngươi qua đó cũng không có gì bất tiện.

Như vậy cũng tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ gật đầu cười hỏi

- Không biết vị bạn học này xưng hô như thế nào?

Hắn vừa hỏi xong câu này, vị mỹ nữ lại là cười không đáp, trong ánh mắt có mấy phần nghiền ngẫm nhìn hắn dè chừng hỏi

- Ngươi thật là hỏi đường, hay là muốn bắt chuyện?

- Vậy coi như ta không hỏi gì đi.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ một tiếng, nhún vai.

Mỹ nữ sững sờ, nàng bất quá là nói một câu trêu đùa, không có nghĩ tới tên này ngược lại tưởng thật.

Người ta đã không hỏi, nàng tự nhiên cũng không chủ động đi nói, càng không tiện hỏi danh tính của đối phương.

Liền sau đó, hai người không biết danh tính lẫn nhau, cũng không hỏi tính danh của đối phương, cứ như vậy im lặng mà đi trên sân trường, khung cảnh có chút tường hòa an yên.

Hai người cũng không có thấy có gì đó sai sai.

- Thư viện lịch sử của trường chỉ là một trong những nơi đặc sắc ở đây, những địa phương khác, ngươi cũng có thể đi dạo vòng vòng, tỉ như trong hồ đình, dưới cây dong cũng là địa điểm ngắm cảnh cực tốt.

Lần này, mỹ nữ chủ động giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười nói

- Ta nghe nói, đại học Trung Kinh có rất nhiều phòng ăn nhỏ đặc sắc, giữa trưa ta muốn lưu lại ăn cơm, ngươi có thể giới thiệu qua một chút được không?

- Thật nhìn không ra, ngươi vẫn là 'Vì ăn mà đến' .

Mỹ nữ trêu chọc một câu, trên nét mặt còn có chút tự hào.

- Muốn nói tới văn hóa ẩm thực nổi tiếng, thì Trung Kinh là hàng đầu rồi. Chỉ là phòng ăn của học sinh thì có tới sáu cái, còn có bảy tám cái phòng ăn nhỏ rất đặc sắc ở phía nam và bắc càng được hoan nghênh nhiều hơn. Ta đề cử ngươi nên thử một lần. . .

Mỹ nữ đĩnh đạc nói, say sưa giới thiệu nửa ngày trời về các món ăn ngon, đồng thời trên mặt cũng toát ra sự ngóng trông.

- Ta cũng đã lâu không có đi ăn, không biết rõ những cái phòng ăn nhỏ kia có thay đổi người hay không nữa.

Mỹ nữ cảm khái một tiếng nói.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa tán gẫu.

Sau mười mấy phút, mỹ nữ dừng lại, chỉ một ngón tay hướng phía bên kia cười nói

- Nơi đó chính là nơi ngươi cần tìm - thư viện lịch sử của trường

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng thuận theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, thấy thấp thoáng một tòa lầu các nhỏ dưới bóng cây xanh.

Quả nhiên là không dễ tìm cho lắm.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang mỹ nữ cười một tiếng

- Nếu có cơ hội gặp lại, ta mời ngươi ăn cơm coi như là cảm tạ.

Mỹ nữ yên nhiên nở nụ cười, chỉ nói một tiếng.

- Tạm biệt.

Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, làm gì có nhiều cơ hội gặp lại như vậy.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Bạch Tiểu Thăng rời đi, mỹ nữ khẽ miệng mỉm cười.

Không nghĩ tới trở lại chốn cũ, lại gặp được một tên nam nhân thú vị như thế.

Sau đó, mỹ nữ quay lưng hướng về một phương hướng khác đi tới, đó là một toà nhà ký túc xá.

Đi vào bên trong tòa nhà ký túc xá, vị mỹ nữ trực tiếp chặn một người bảo vệ của trường hỏi thăm

- Xin hỏi, Hoắc Đông viện trưởng vẫn ở tại văn phòng lầu năm sao?

Đạt được xác nhận, nàng thẳng bước lên lầu.

Một đường đi theo ấn tượng trong trí nhớ, nàng tìm tới văn phòng, khẽ nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa.

- Mời vào.

Bên trong, truyền đến một tiếng trầm ổn, thanh âm lại vô cùng quen thuộc.

Mỹ nữ vui vẻ cười một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Văn phòng này là phòng làm việc của viện trưởng, thuộc toàn quyền thầy giáo Hoắc Đông sử dụng.

Mỹ nữ đẩy cửa vào, lão nhân đang nhìn xấp hồ sơ trên mặt bàn, hai bên bàn làm việc xấp những chồng tư liệu cao đến nửa thước, ngẩng đầu nhìn thấy mỹ nữ, trước tiên là sững sờ, sau đó là kinh hỉ đứng dậy.

- Thầy giáo!

Mỹ nữ cười hì hì nói.

- Tiểu Phùng Ly!

Thầy Hoắc Đông cười ha ha, sau đó gọi tên vị mỹ nữ đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận