Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 633: Định ra khảo đề



Hoắc Đông giáo sư muốn đưa đề thi thử cho Phùng Ly để nàng có thể chuẩn bị trước.

Phùng Ly đầu tiên là sững sờ sau đó đôi mắt lại phát sáng lên.

Liên quan tới cuộc thi nàng tất nhiên là có chuẩn bị, nhưng có trước đề thi lại là chuyện khác.

Một người để làm được người phụ trách sản nghiệp cấp tỉnh nhất định phải có ba yếu tố nhất định, phải có tầm nhìn xa, tư duy phải vô cùng nhạy bén cùng lúc đó phải nhìn nhận được nhiều vấn đề.

Những vấn đề này thi ở trường học này lại không có gì thích hợp bằng!

Phùng Ly mắt nhìn lên bảng liên tiếp gật đầu:

- Vâng lão sư, ngược lại là làm phiền ngài. Vậy con liền mượn của ngài mấy đề thi xem như mượn đá thử vàng.

Thấy Phùng Ly đồng ý tiếp nhận đề nghị của mình Hoắc Đông giáo sư vô cùng vui vẻ.

Hắn liền lấy một cục phấn bắt đầu viết đề thi lên bảng.

- Vậy ta liền cho con mười mấy đề thi thử, con chọn một số đề phù hợp với tình huống của mình nhé.

Phùng Ly cười nói:

- Vâng, cảm ơn lão sư.

Nàng vô cùng hưng phấn liền nhìn mấy đề thi kia như thế nào?

Phùng Ly từ trước đến giờ tinh thần học hỏi vô cùng cao, cũng nhờ vậy mà mới qua mất mấy năm nàng đã lấy được hai bằng tiến sĩ.

Trên bảng đen vẫn vang đều cộc cộc tiếng phấn, chữ của Hoắc Đông viết bằng tiếng anh trong cũng khá ngay ngắn đẹp đẽ.

Nhưng lúc này Phùng Ly lại không chú ý thưởng thức chữ của lão sư mà vội vàng nhìn xem mấy đề thi thử. Mỗi một vấn đề đều là tiến sĩ giáo sư làm ra trong lúc hoàn thiện mô hình mới suy nghĩ ra cũng có nhiều hướng mở rộng.

Phùng Ly vừa đọc vừa suy nghĩ kết hợp với bản thân nàng đã trải qua kinh nghiệm, không ngừng tiếp thu kiến thức, càng xem càng như si như say.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của người có hai bằng tiến sĩ khi mà người này toàn tâm suy nghĩ một vấn đề.

Hoắc Đông viết xong các đề thi lên bảng lại kiểm tra lại sau đó nhìn về phía học sinh của mình.

Nhìn thấy Phùng Ly nhập tâm suy nghĩ hắn không có lên tiếng mà đi về phía bàn của mình sắp sếp lại sách vở cùng các văn kiện của hắn.

- Cái mô hình kinh tế mới này, muốn hoàn thiện từ đầu đến cuối còn cần rất nhiều người trải qua thời gian dài cố gắng, cũng cần thêm một bước đem áp dụng vào thực tiễn kiểm tra, mặc dù vậy cũng không thể nói không người đưa ra ý tưởng này là một người tài giỏi.

Trong mắt Hoắc Đông giáo sư vô tình đọc được một trang giấy, mà bên góc trái tờ giấy viết tên người đưa ra ý tưởng này - - - “ Bạch Tiểu Thăng”.

Hoắc Đông giáo sư trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn nghĩ:

- Nếu có thể ta thật muốn cùng người này gặp mặt một lần, người này chắc chắn là một nhân vật phi phàm.

Lại nhìn qua thấy Phùng Ly đang chìm đắm trong các đề thi, Hoắc Đông giáo sư trong lòng lại nghĩ:

- Nghe Phùng Ly nói lần tập huấn này là các nơi thậm chí không ít người quản lý công ty tinh anh cấp quốc gia. Không biết bên trong có ai cũng tài giỏi như vậy không? Ta ngày mai nhất định phải đi dự thính một lần thử thời vận. Nếu gặp được thì trao đổi kiến thức, quan điểm đối quan điểm nếu vậy thì là một chuyện tốt.

Hoắc Đông quyết định ngày mai phải đi dự thính một lần.

Đang suy nghĩ cửa phòng học bỗng nhiên có tiếng gõ vang.

Hắn vội vàng nhìn về phía Phùng Ly, lông mày Phùng Ly cau lại nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm lên các đề bài trên bảng đen. Người ham học đang suy nghĩ vấn đề kiêng kị nhất là đang suy nghĩ bị cắt ngang. Hoắc Đông hắn cũng ghét nhất gặp phải tình huống này cho nên hắn có quy định qua người gõ cửa phòng hắn nhất định phải nhỏ tiếng, gõ hai lần liền phải đợi một nhịp.

Người bên ngoài hiển nhiên là người hiểu quy tắc của hắn, cũng gõ hai tiếng nhẹ nhàng lại không làm kinh động đến Phùng Ly.

Hoắc Đông liền vội vàng đi mở cửa, ngoài cửa hắn thấy một người đeo kính là người của phòng giáo vụ.

Nhìn thấy Hoắc Đông người kia liền cười nhẹ đang định lên tiếng thì Hoắc Đông lại giơ ngón trỏ lên làm động tác giữ yên lặng sau đó nhẹ nhàng đi ra phòng đóng cửa lại.

- Học sinh của ta đang ở bên trong suy nghĩ vấn đề, không thể làm ồn ào.

Hoắc Đông giáo sư tuy bình thường hòa ái dễ gần nhưng liên quan đến vấn đề học tập thì đến cả người thân cũng không nhận, cho dù là viện trưởng cũng là không có cách nào chỉ có thể cách xa hắn một chút.

Người đối diện liền tranh thủ thời gian nhỏ giọng nói:

- Viện trưởng có việc tìm ngài.

Người gọi viện trưởng tất nhiên là người đứng đầu đại học Trung Kinh.

Hoắc Đông liền gật đầu, mắt nhìn về phía cửa phòng mình lấy tay lật bảng treo làm việc, đằng sau tấm bảng lại là một hàng chữ:

- Học tập suy nghĩ, nghiêm cấm quấy rầy!

Như vậy liền không có ai lại làm phiền Phùng Ly.

- Đi thôi.

Hoắc Đông vừa nói người kia cũng dẫn đường nhanh chóng đem Hoắc Đông đi cùng.

Trong phòng Phùng Ly đang suy nghĩ một vấn đề liền không nhịn được cầm lấy cục phấn viết bên cạnh vấn đề kia. Nàng một lần biến đổi là giữ lại tinh hoa của vấn đề lại có tác dụng đối với nàng.

- Tốt như vậy, loại này không tốt.

Phùng Ly viết lại lau, hoàn toàn rất nhập tâm.

Không biết qua bao lâu lại qua bao nhiêu lần chỉnh sửa, dùng hết ba bốn cây phấn, Phùng Ly nhìn lại năm sáu cái vấn đề đã viết lại trên bảng đen thỏa mãn cười lầm bầm nói:

- Dạng này tốt nhất, có thể trực tiếp sử dụng.

- Lão sư ngài thì sao…

Phùng Ly quay đầu lại nhìn lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ có mình mình.

- Lão sư?

Nàng nghi ngờ nhìn bốn phía tìm kiếm.

Hoắc Đông chẳng biết lúc nào đã đi mất rồi.

- Xem ra là mình đã quá mức nhập tâm.

Phùng Ly le lưỡi, tự biết mình có tật xấu này. Tuy vậy nhưng lão sư cũng biết cũng sẽ tha thứ cho nàng.

Phùng Ly lúc này mới lấy điện thoại của mình ra đem bảng đen chụp hình lại.

Ngày mai nàng liền dùng những vấn đề này đi thử những người kia.

Phùng Ly cười hì hì nói:

- Không tệ lắm đá thử vàng, mình cũng rất chờ mong bọn họ giải đề thi này như thế nào.

Những đáp án Hoắc Đông đã viết bên kia bảng đen hơn nữa cũng có thêm ý kiến của Phùng Ly. Cũng không biết ngày mai những người kia có mấy người có thể trả lời khiến nàng hài lòng đây.

Phùng Ly đi ra khỏi phòng nhìn lên tấm bảng “Học tập suy nghĩ, nghiêm cấm quấy rầy” lập tức liền cười lên:

- Lão sư vẫn cái tính như vậy, ngay cả câu nói này cũng chưa từng thay đổi.

Phùng Ly nghi hoặc nghĩ:

- Bất quá ngài ấy đi đâu rồi?

Ngay lúc này một người con trai đeo kính đi tới lên tiếng;

- Ngài là Phùng Ly tiểu thư sao?

Phùng Ly gật gật đầu:

- Đúng là ta.

Người kia liền nói:

- Ta bên phòng giáo vụ, Hoắc lão sư nói ta quay trở về nếu thấy ngài đi ra liền nói cho ngài một tiếng lão sư có việc khả năng là không gặp được ngài. Nhưng mà ngày mai mở lớp lảo sư sẽ đến.

Phùng Ly biểu thị cảm ơn nói:

- Vậy được rồi cảm ơn nhé.

Phùng Ly nhìn đồng hồ tự nói:

- Cũng đến trưa mất rồi, đi ăn cơm vậy.

Ngay lúc này Bạch Tiểu Thăng cũng đang tìm chỗ ăn cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận