Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 638: Nam nhân kia, rốt cuộc đã đến!



Nhìn thấy ma nữ xinh đẹp Triệu Thiên Trạch đi về hướng mình, Bạch Tiểu Thăng còn không cảm thấy gì, Mục Bắc Thần lại hưng phấn.

Ba mươi người trong lớp đào tạo này, mặc dù cũng là người tài ba, nhưng người tài ba cũng phân chia cao thấp. Ma nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất, nhưng có một người khác tiếng nói của hắn ta là cao nhất!

Thậm chí không ít người còn cho rằng trong lớp đào tạo này, người cuối cùng giành chiến thắng chính là người kia.

Bọn họ chỉ có thể tranh thủ phần danh ngạch còn lại để đi bộ sự vụ làm thư ký cho một sự vụ quan nào đó.

Hơn phân nửa số người trò chuyện với Mục Bắc Thần đều nhắc tới điều này.

Tin tức này để trong lòng Mục Bắc Thần cảm thấy ghen tị.

Tại đây có một người mạnh như vậy, làm sao hắn yên tâm cho được.

Ngoài ra làm sao để đối phó với Bạch Tiểu Thăng là một việc mà Mục Bắc Thần luôn nghĩ đến.

Có thể đánh bại Bạch Tiểu Thăng, nhưng bằng cách bình thường thì không được.

Mục Bắc Thần có ý định về hai việc này, lên kế hoạch giành người thứ nhất và lên kế hoạch đối phó Bạch Tiểu Thăng nhưng mãi mà chưa có ý tưởng gì.

Ngay bây giờ, cơ hội lại tới.

Ma nữ xinh đẹp có hứng thú đối với Bạch Tiểu Thăng, người kia lại ưa thích Triệu Thiên Thạch, điều này không còn là bí mật gì! Tưởng tượng xem nếu người kia đến thấy Triệu Thiên Thạch ngồi một chỗ cùng với Bạch Tiểu Thăng mà Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi như vậy, hắn sẽ không ghen tỵ sao.

- Tốt nhất để hai người bọn họ đấu sống chết ở trước mặt mọi người, lưỡng bại câu thương, mình chỉ việc ngồi ở bên hưởng lợi!

Ánh mắt Mục Bắc Thần trở nên nóng bỏng, vô cùng chờ mong một màn kia phát sinh.

Một bên khác.

Triệu Thiên Trạch dùng tư thế ưu nhã đi đến gần Bạch Tiểu Thăng, hiếu kỳ nhìn hắn, mỉm cười nói,

- Xin chào, tôi là Triệu Thiên Trạch. Chàng trai nhỏ bé, cậu cũng tham dự vào lớp đào tạo này sao?

Môi xinh của Triệu Thiên Thạch khẽ mở, giọng nói êm tai, tự nhiên mang theo ý định muốn làm quen.

Bốn phía mơ hồ truyền đến một trận thì thầm.

- Triệu Thiên Trạch đã đến trước mặt mà tiểu tử này còn ngồi thật ổn định! Nếu là tôi, tôi đã sớm đứng dậy chào đón!

- Tôi vẫn muốn chào hỏi cùng ma nữ xinh đẹp, nhưng không có cơ hội, không nghĩ tới nàng lại chủ động nói chuyện với hắn!

- Có thể làm cho ma nữ xinh đẹp làm thế. Đây đúng là một vinh dự lớn lao.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy tiếng nghị luận bốn phía, có chút không hiểu muốn cười.

Ở đây cũng toàn là những ông chủ đã bốn năm mươi tuổi, nhưng sao toàn là mấy ông mê gái thế này!

Xem ra nam nhân dù ở vị trí cao bao nhiêu, có nhiều tiền bao nhiêu, nhìn thấy gái xinh đều như nhau cả thôi!

- Chào cô, tôi tên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy, đưa tay qua,

- Tôi là người tham dự lớp đào tạo này.

Triệu Thiên Trạch cười tươi như hoa, cùng hắn nắm tay,

- Cậu thực sự rất trẻ tuổi!

Nhìn thấy "kỷ lục trẻ tuổi" của mình bị phá vỡ, nàng cũng rất tò mò, muốn làm quen một chút về cậu em nhỏ tuổi này.

Nhưng mà dò xét một phen, trong ánh mắt Triệu Thiên Thạch hiện ra vẻ kinh ngạc.

Nàng làm trong ngành thời trang nhiều năm, ánh mắt nhạy cảm hơn người khác rất nhiều.

Ở trong mắt nàng, Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi nhưng tư thế rất khoan thai, mọi cử chỉ, hành động đều có sự thu hút rất đặc biệt.

Ban đầu vì cảm thấy hứng thú mà đến, nhưng bây giờ nàng xác thật có hứng thú cao hơn với hắn.

- Triệu tiểu thư, cô cũng rất trẻ trung.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đưa tay là một động tác xin mời,

- Mời ngồi.

Câu nói này vốn chỉ là một câu nói khách sáo bình thường thôi, nhưng lại làm bốn phía ầm ĩ lên.

- Hắn muốn Triệu Thiên Trạch ngồi bên cạnh hắn! Hắn là ai, hắn có tư cách gì?!

- Triệu tiểu thư rất cao quý, đáng lý phải ngồi ghế hàng đầu hoặc giữa chứ.

- Tiểu tử này đúng là ngạo mạn.

Bạch Tiểu Thăng nghe tiếng nghị luận bốn phía, đột nhiên im lặng.

Mình mời nàng ngồi, chẳng lẽ cũng sai?

Nàng có ngồi hay không thì cùng các người có quan hệ gì?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bực mình, đây chính là nơi tập trung của những ông chủ lớn, sao cứ giống như nhà thương điên thế?

Triệu Thiên Trạch do dự một chút, nhưng lại mỉm cười, ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Một bên, Trình Đào trợn mắt há hốc mồm, giương mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng và Triệu Thiên Trạch, bên trong ánh mắt chứa sự không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thăng không biết vì sao mọi người lại nghị luận ầm ĩ, nhưng hắn thì biết!

Triệu Thiên Thạch, được gọi là ma nữ xinh đẹp, là người lãnh đạo của ngành thời trang. Nàng cũng có quy tắc của riêng mình, nghe nói ở bất kỳ hoạt động nào, hễ ngồi ở đâu là nàng không bao giờ đổi chỗ nữa.

Mà trước mắt đây Triệu Thiên Thạch lại đi qua nói chuyện và ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Người anh em, cậu thật trâu bò!

Trình Đào nhịn không được dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đặc biệt người anh em này còn nhìn như không quan tâm, cứ như là thấy trâu bò vậy.

Trình Đào không để ý đến một điều.

Bạch Tiểu Thăng không biết ma nữ xinh đẹp là ai, làm sao biết đến quy củ này.

Nếu là biết rồi, Bạch Tiểu Thăng đâu cần mất công mời người ta ngồi.

Bỏ qua ánh mắt sửng sốt ở bốn phía, Bạch Tiểu Thăng ngửi ngửi mùi thơm như thấm vào ruột gan trên cơ thể của ma nữ xinh đẹp, kìm lòng không được khen ngợi,

- Triệu tiểu thư, mùi nước hoa trên cơ thể cô rất đặc biệt.

- Bạch tiên sinh cũng hiểu nước hoa sao?

Triệu Thiên Trạch cười một tiếng nhưng nàng cũng không quan tâm lắm.

Nam nhân thường khen mùi nước hoa của nàng, nhưng liệu có mấy ai hiểu rõ.

Đây chính là nước hoa mà tự tay nàng điều chế, chỉ cung cấp cho bản thân sử dụng, ngoại trừ nàng ra thì không ai biết được phương pháp phối chế...

Bạch Tiểu Thăng ngửi thêm một lát, lại cười nói,

- Mùi thơm của hoa quả, đều là các loại mới hái, bên trong có mùi của hoa hồng, hoa nhài, Tử La Lan, còn có mùi của gỗ đàn hương.

Trong nụ cười của Triệu Thiên Trạch bỗng nhiên đầy tràn kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng chỉ ngửi một lát mà có thể biết rõ như thế sao?

Lỗ mũi này đâu phải là của người bình thường.

Ánh mắt của Triệu Thiên Thạch tỏa sáng, tựa như đã kiếm được bạn tri âm.

Bạch Tiểu Thăng hiển nhiên không ngờ tới, chính mình tùy ý sinh ra một điểm hiếu kỳ, Hồng Liên tự động phân tích thành phần, hắn thuận miệng nói đã để cho người đẹp ma nữ chấn động.

- Nếu Bạch tiên sinh lợi hại như thế, vậy ta cũng phải khảo giáo một tý, ngươi có thể đoán ra ta trước tiên điều chế loại nguyên liệu nào không?

Ánh mắt của Triệu Thiên Trạch sáng lên nhìn Bạch Tiểu Thăng xán lạn cười một tiếng.

Khuôn mặt tươi cười này làm cho Trình Đào thấy choáng váng, bốn phía cũng lại nghị luận ầm ĩ.

- Nếu trả lời đúng sẽ có thưởng nha.

Trong đôi mắt Triệu Thiên Thạch ẩn chứa mị lực câu người.

Bạch Tiểu Thăng sờ lên cái mũi, nghĩ nghĩ, cười khổ nói,

- Ta không biết tên.

Câu nói này làm cho ma nữ xinh đẹp cười đắc ý.

Nói đến ngọn nguồn, phương diện này nàng mới là chuyên gia.

Người xung quanh mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đáp không được, nhao nhao phát ra tiếng giễu cợt trầm thấp,

- Bất quá nơi sản sinh, hẳn là ở núi Himalaya, cây mộc thành bụi hoa nở ra từng đoá.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Dân bản xứ, tựa hồ kêu là 'Tuyết quốc thiên hương', tên khoa học gọi là cái gì, ta còn thực sự không biết rõ.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng mang theo vài phần tiếc nuối.

Mặt cười của ma nữ xinh đẹp cứng lại, đôi mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Bạch Tiểu Thăng, đôi môi phấn hồng của nàng cũng lập tức tạo thành hình chữ O.

- Cậu làm sao biết được?

Triệu Thiên Trạch rung động nói.

Những tiếng chế giễu xung quanh lập tức im lặng.

Họ Bạch vậy mà trả lời đúng?

Ngay lúc này, cánh cửa phòng ở ra, một nhóm người đang vây quanh một người đi vào.

- Trịnh Thanh Hồng!

Có người nhịn không được thầm hô một tiếng.

Một câu nói thôi đã làm cho ánh nhìn của mọi người dồn về một bên.

Hai mắt Mục Bắc Thần sáng lên!

Nam nhân kia, rốt cuộc đã đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận