Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 640: Phùng Ly, đến!



Ở trước mặt tất cả mọi người, Bạch Tiểu Thăng giáo huấn Trịnh Thanh Hồng một trận.

Toàn bộ phòng học nhất thời lâm vào yên tĩnh, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc khó có thể tin nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, đây là sự thật a.

Đây rõ ràng là vuốt râu hùm mà.

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải chỉ đơn giản là vuốt râu hùm mà là trước mặt mọi người đánh vào miệng lão hổ a!

Trình Đào cũng choáng váng, trộm nhìn giơ ngón tay cái lên thầm khen ----- Huynh đệ, ngươi trâu!

Trịnh Thanh Hồng nhìn đăm đăm Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt dần dần tràn lên lửa giận, trên trán nổi đầy gân xanh.

Trịnh Thanh Hồng hắn từ khi xuất đạo đến nay chưa từng nhận qua nỗi nhục nào như vậy!

Người trước mắt này tính là cái thứ gì, cũng dám trước mặt mọi người giáo huấn hắn!

Trịnh Thanh Hồng từ chỗ Bạch Kiêu Thừa biết được, tên tiểu tử trước mắt này cùng Phùng Ly sự vụ quan có cùng ăn cơm với nhau.

Thế nhưng theo như tư liệu nằm trong tay Trịnh Thanh Hồng nắm được, Phùng Ly sự vụ quan coi trọng nhất chính là quy củ, kiên quyết sẽ không công nhiên cùng với người ban tập huấn đi gần như vậy để cho người lỡ ta miệng đàm tiếu ...

Thân phận thật sự của tên tiểu tử này hắn rất hoài nghi!

Cùng mọi người tương phản, Trịnh Thanh Hồng không cho rằng Bạch Tiểu Thăng là một thành viên trong bọn họ, hắn cho là người này là người được phía trên lâm thời điều phối xuống đến giúp đỡ cho Phùng Ly!

Cũng chỉ là nhân viên sự vụ bình thường mà thôi!

Loại người này tại bên trong Bộ sự vụ chỉ coi như là "Tiểu quỷ" nhưng đều rất ngạo mạn.

Rất phù hợp với cử chỉ của Bạch Tiểu Thăng hiện tại!

- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang cùng với ai nói chuyện hay không.

Trịnh Thanh Hồng đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng mục quang lãnh lệ nói.

- Đừng tưởng rằng có thể ở bộ sự vụ được người cung kẻ kính ngươi liền không coi ai ra gì. Ngươi đối với người bên ngoài có thể ngạo mạn nhưng mà đối ta ngươi chính là đang tìm cái chết đấy!

Trịnh Thanh Hồng trước mặt mọi người thình lình uy hiếp Bạch Tiểu Thăng.

- Ngươi chọc giận Hồng ca, sự vụ quan cũng không nhất định có khả năng giúp đỡ được ngươi đâu!

Bạch Kiêu Thừa ở bên cạnh hung dữ nói.

Hôm qua bị mất mặt ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng, hiện tại có cơ hội hắn cũng muốn thuận tiện giẫm một cước, thu hồi chút mặt mũi.

- Nguyên lai người trẻ tuổi này là nhân viên của bộ sự vụ, cái này không trách được. . .

Nghe ý tứ từ lời nói của Trịnh Thanh Hồng, tên này chắc hẳn không đảm nhận chức vụ lớn, nhiều lắm là chỉ là nhân viên bình thường ở bộ sự vụ.

- Không trách người như vậy không có chút nào sợ hãi. Bất quá, một nhân viên bộ sự vụ lại dám cùng Trịnh Thanh Hồng đi đến bước này, tên kia cũng không biết chết sống là thế nào a.

Người xung quanh nghị luận ầm ĩ.

Triệu Thiên Trạch ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng thầm nói

- Nguyên lai, anh là người của bộ sự vụ sao.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng hiện lên vẻ không còn gì để nói.

Không ngờ Trịnh Thanh Hồng lại "An bài" một cái thân phận mới cho mình. Mấu chốt là, hắn nói liền có người tin. . .

Mục Bắc Thần cũng sững sờ.

Từ lúc nào, Bạch Tiểu Thăng còn nhiều thêm một cái thân phận như vậy.

- Ta có thân phận gì về sau ngươi sẽ biết rõ. Hiện nay, mời ngươi biến khỏi mắt ta.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói

- Trịnh tiên sinh, ngươi nhìn rất chướng mắt.

Bạch Tiểu Thăng không nhận uy hiếp.

- Ngươi!

Trịnh Thanh Hồng uy hiếp vô dụng, lại lần nữa bị Bạch Tiểu Thăng đuổi đi khiến hỏa khí của hắn dâng lên bừng bừng.

Thậm chí có chút muốn động thủ!

Nhưng thời hiện tại, hắn không đem theo một người vệ sĩ nào. Nếu mà là trước kia thì chỉ cần nói một tiếng không phải thì ngay lập tức đã có người đánh cho tên tiểu bạch kiểm này đến khóc cha gọi mẹ rồi.

Tự mình động thủ, theo Trịnh Thanh Hồng nghĩ lại làm mất thân phận của hắn!

Đặc biệt là ngay trước mặt Triệu Thiên Trạch.

Trong lúc nhất thời, Trịnh Thanh Hồng thật có loại cảm giác như chó cắn nhím, cảm giác không thể nào ngoạm ăn ngon lành được!

Một bên kia, Bạch Kiêu Thừa cũng vô cùng xoắn xuýt.

Theo lý mà nói, trước mắt đây là cơ hội để hắn anh dũng tiến lên lập công.

Nhưng Bạch Kiêu Thừa hắn từ xa xưa tới nay trầm mê tửu sắc, thân thể vô cùng suy yếu, nếu thật sự cùng cái tên trẻ tuổi to xác này đánh nhau, chỉ sợ chỉ có thể bị đè lên mặt đất mà chà đạp một phen.

Xuất ra khí lực, chịu ăn đòn nói không chừng còn làm mất mặt Trịnh Thanh Hồng, làm ăn lỗ vốn. . .

Bạch Kiêu Thừa sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Thời điểm không khí đang giương cung bạt kiếm vô cũng khẩn trương, thì ở cửa phòng học bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.

Một bóng người xinh đẹp cất bước đi vào, trực tiếp hướng về phía bục giảng đi tới.

- Thật náo nhiệt a, xem ra tinh thần của các vị tổng giám đốc đang rất tốt!

Thanh âm của một nữ nhân truyền đến mang theo một tia trêu chọc.

Phùng Ly, tới!

- Phùng sự vụ quan!

- Xin chào Phùng sự vụ quan!

Đám người lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình tới chào hỏi.

Vị này chính là giảng viên của ban tập huấn, cũng là giám khảo của giai đoạn thứ nhất!

Có thể nói người này liên quan đến tiền đồ của tất cả mọi người ở đây!

Coi như không tranh vị trí thứ nhất, nhưng có thể tiến vào năm vị trí đầu cũng sẽ được tập đoàn trọng điểm bồi dưỡng hoặc là tiến vào bộ sự vụ cũng là kỳ ngộ tấn thăng ngàn năm một thuở khó có được.

Đối diện với Phùng Ly, ngay cả Trịnh Thanh Hồng cũng trong nháy mắt thu liễm lại thái độ, biểu lộ hòa hoãn.

Người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng hắn có thể rõ ràng, đừng xem Phùng Ly chỉ là một quản lý sự vụ bình thường, nàng cũng tính là một nửa đệ tử của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, thân phận không tầm thường.

Trịnh Thanh Hồng cuối cùng cũng đổi một bộ khuôn mặt tươi cười.

Người bên ngoài trên mặt càng nở nụ cười, cái eo thẳng tắp, ngóng trông rất muốn Phùng Ly chú ý tới chính mình.

Duy chỉ có Bạch Tiểu Thăng lại rụt rụt thân thể.

Triệu Thiên Trạch nghi ngờ nhìn hắn một cái.

- Xin mọi người lập tức ổn định chỗ ngồi, chúng ta lập tức bắt đầu.

Phùng Ly cười nói.

Đám người không dám không nghe theo dồn dập tìm kiếm chỗ ngồi.

- Ngươi còn không đi!

Trịnh Thanh Hồng âm thầm trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng hạ giọng nói.

Hắn đã nhận định Bạch Tiểu Thăng là một tên nhân viên bộ sự vụ vì thế lúc này nên rời khỏi nơi này.

- Ta là học viên, không phải sự vụ viên. Ta tại sao phải đi?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

Học viên, không lẽ mình đoán sai?

Trịnh Thanh Hồng nhíu nhíu mày liếc mắt qua nhìn Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng không nhường chỗ, Triệu Thiên Trạch lại không có thói quen đổi chỗ, hắn cũng chỉ đành đến bên cạnh Triệu Thiên Trạch ngồi xuống, ở giữa cách một cái lối đi bộ cùng với nữ thần cách xa một khoảng.

Trịnh Thanh Hồng trong không khỏi có nhiều phần khó chịu.

Người bên ngoài cũng liếc mắt Bạch Tiểu Thăng, ai cũng có chút hồ nghi.

Xem ra lời nói của Trịnh Thanh Hồng cũng không phải đúng trăm phần trăm không gì sai sót.

Tên tiểu tử này, thật sự là học viên!

Bạch Kiêu Thừa vui vẻ chạy đến một bên khác của Trịnh Thanh Hồng kiếm chỗ ngồi xuống, còn lấy khăn tay ra cho Trịnh Thanh Hồng lau lau chỗ ngồi, thật là ân cần vô cùng.

Từ bục giảng nhìn xuống, Phùng Ly chú ý tới một màn này, đôi mi thanh tú nhỏ bé không thể nhận ra khẽ nhíu nhíu một cái.

Cái tên "Họ Bạch" này thật làm cho nàng tăng thêm mấy phần căm ghét.

Trình Đào muốn theo Bạch Tiểu Thăng ngồi cùng một chỗ, nghĩ nghĩ lại không dám nên chỉ có thể ngồi phía xa xa nhìn sang.

Mục Bắc Thần tỉnh táo quan sát một phen, lặng lẽ từ phía sau đi vòng qua, trực tiếp ngồi xuống sau lưng Bạch Kiêu Thừa.

Hắn rất hài lòng với vị trí mình đã chọn, có thể đem cử chỉ của hai đối thủ thu hết vào trong mắt.

- Triệu tiểu thư cô vẫn ngồi ở chỗ này à, cái vị trí này có thể là có chút xa.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn qua Triệu Thiên Trạch bên người nói.

- Làm sao, Bạch đệ đệ không nguyện ý, muốn đuổi ta đi sao?

Triệu Thiên Trạch có chút đáng thương khổ sở nói.

Yêu nghiệt này, một ánh mắt đều có thể làm trong lòng nam nhân tê tê dại dại, không trách được Trịnh Thanh Hồng luân hãm vào trong đó.

- Vậy cô cứ tùy ý.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Phía trên bục giảng, Phùng Ly nhìn chung quanh một lần, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp động bên trong lộ ra vài tia kinh ngạc.

Nàng phát hiện một cái thân ảnh quen thuộc!

Là người hôm qua mời nàng ăn mì, thình lình lại thấy hắn ở chỗ này?

Không lẽ, hắn cũng là thành viên của ban tập huấn?

Phùng Ly giật mình.

Bạch Tiểu Thăng nói với Triệu Thiên Trạch xong cũng chú ý tới ánh mắt của Phùng Ly đang nhìn vào mình, lập tức cười một tiếng, thậm chí hơi chút lắc lắc tay âm thầm chào hỏi.

Cái động tác bí mật này, người bên ngoài không thấy được nhưng Triệu Thiên Trạch từ đầu đến cuối có thể nhìn được rõ ràng.

Nàng nhịn không được trừng lớn đôi mắt xinh, nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nhìn lên Phùng Ly sự vụ quan đang ở trên bục giảng khuôn mặt khẽ biến đổi, trong ánh mắt nàng ẩn ẩn sự rung động.

Cái tên Bạch Tiểu Thăng này, làm sao còn cùng giảng sư liếc mắt đưa tình như thế a?

Nên biết vừa lúc nãy, tên Trịnh Thanh Hồng kia treo khuôn mặt tươi cười chào đón mà Phùng sự vụ quan cũng làm như không thấy!

Vị Bạch đệ đệ này, đến tột cùng là thần thánh phương nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận