Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 641: Đây là bài khảo hạch thứ nhất của mọi người



Ba mươi vị tổng giám đốc đỉnh cấp tề tụ một chỗ, ngồi ở chính giữa cầu thang lớp học. Như học sinh tiểu học nghe giảng bài.

Thật là có ý tứ của ban tập huấn.

Phùng Ly đứng trên bục giảng.

Mặc dù nàng còn trẻ nhưng không ai dám khinh thường.

Một mặt, nàng là sự vụ quan tương đương với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, so với cấp bậc của bọn họ hiện tại thì cao hơn, thậm chí có thể giám sát người phụ trách sản nghiệp cấp tỉnh khác.

Mặt khác, ánh mắt Phùng Ly điềm tĩnh nói với bọn họ:

- Tôi là tiến sĩ hai ngành kinh tế học, quản lý học. Nếu như có điều gì không đúng, xin mọi người chỉ ra chỗ sai.

Hai bằng tiến sĩ kinh tế học, quản lý học!

Đám người nghe xong líu cả lưỡi, nào còn ai dám dị nghị với việc giảng bài của nàng.

Phùng Ly nhìn xung quanh một lần, mỉm cười thỏa mãn rồi gật đầu:

- Kỳ thật nói là ban tập huấn nhưng tôi tin tưởng mọi người biết rõ trong bụng, đây là một cuộc khảo hạch.

- Cả kỳ khảo hạch là 3 tháng, mỗi giai đoạn là một tháng, mỗi giai đoạn có một người phụ trách khác nhau. Ban tập huấn chỉ là giai đoạn đầu tiên, tôi là giám khảo! Ở giai đoạn này, mọi người tạm thời có thể thoát ly cương vị, nhưng không có nghĩa hoạt động của công ty các vị không nằm trong đánh giá kiểm tra. Nếu trong thời kỳ này, công ty của các vị xảy ra vấn đề, các vị không thể giải quyết ổn thỏa từ xa thì chứng tỏ năng lực của vị không đủ để đảm nhiệm chức vụ cao hơn. Vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi!

Đám người không nhịn được kinh hãi.

Nụ cười của Phùng Ly vẫn bình tĩnh như trước:

- Tại giai đoạn này, tôi có thể loại 10 người, hy vọng các vị không phải 10 người đầu tiên kia.

Đám người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Bọn họ cũng không muốn trở thành nhóm người đầu tiên bị đào thải. Không cần nói đến những cái khác chỉ như vậy thôi cũng quá mất mặt rồi.

- Thật ra, nói là ban tập huấn nhưng tôi sẽ không giảng bài cho mọi người. Đó cũng không phải những thứ mà những người có thân phận phải học. Tôi sẽ chỉ giao lưu cùng mọi người, cùng nghiên cứu, thảo luận. Kiểm tra cuối kỳ cũng không phải hình thức thi cử gì, mong mọi người không cần khẩn trương.

Phùng Ly cười nói.

Rất nhiều người nhẹ nhỏm thở ra một hơn.

Bọn họ thật sự nghĩ muốn ghi chép đầy đủ, giấu tư liệu, làm bài thi.

Tuổi của bọn họ học bằng cách ghi nhớ hoàn toàn không hiệu quả.

- Giảng viên Phùng Ly, không biết tiêu chuẩn tấn cấp cùng đào thải của chúng tôi là như thế nào?

Có người không nhịn được hỏi.

- Hỏi rất hay.

Phùng Ly cười nói, sau đó nghiêm sắc mặt nói từng chữ:

- Tôi chính là tiêu chuẩn.

Những chữ này giống như sét giữa trời quang, làm người ta hít một hơi lạnh.

Ngụ ý là, không có tiêu chuẩn nào cả, đánh giá cá nhân của nàng chính là quyền uy.

Điều này vừa nói, có ít người dường như có chút ý kiến nhưng cũng không dám lên tiếng.

Muốn nói đến tính hợp lý, công bình với sự vụ quan tuyệt đối nắm quyền nhận định thì không khác gì muốn chết.

- Không riêng tôi, giám khảo của hai giai đoạn sau cũng đại diện cho quy tắc!

Phùng Ly nhìn mọi người xung quanh nói, sau đó cười một tiếng:

- Tuy nhiên, chúng tôi có thể tham gia khảo hạch này tức là người được tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa tuyệt đối tin tưởng và công nhận. Có thể làm được công bằng, công chính. Nếu có dị nghị, các vị có thể hướng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa nêu ý kiến.

Dưới đài, mấy người có ý kiến đều cúi đầu.

Tìm tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa tố cáo giám khảo bất công?

Nếu bọn hắn có thể tố cáo lên trên, còn cần cân nhắc vấn đề công bằng hay không sao?

Không còn ai dị nghị.

Thậm chí ngay cả Trịnh Thanh Hồng cuồng ngạo như thế cũng thu liễm vẻ kiêu ngạo lại, thêm phần quy củ.

Phùng Ly thấy rõ, hài lòng cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng có cảm giác buồn cười.

Những tổng giám đốc này bình thường uy phong hiển hách, bây giờ bị cô gái nhỏ này thu phục dễ dàng, đúng là một màn thú vị.

Triệu Thiên Trạch nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi hạ giọng thăm dò:

- Bạch đệ đệ, đệ cùng Phùng sự vụ quan có… quen biết?

- Không biết, tôi chỉ mời cô ấy ăn một tô mì.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Triệu Thiên Trạch mặt lộ vẻ không tin, thấy Phùng Ly tựa hồ liếc mắt qua đây lập tức không lên tiếng.

Ngay cả nàng đều không thể không thận trọng xử lý.

Trịnh Thanh Hồng thỉnh thoảng liếc mắt về phía Triệu Thiên Trạch và Bạch Tiểu Thăng.

Thấy hai người thấp giọng rỉ tai, ánh mắt hắn lộ vẻ phẫn nộ nhưng không dám phát tác.

Dù sao bị Phùng Ly bêu xấu trước mặt mọi người, dù hắn có bối cảnh cũng không dễ xử lý.

Một màn này bị Mục Bắc Thần nhìn thấy, hắn âm thầm cười lạnh. Trịnh Thanh Hồng sinh khí như vậy chính mình càng có cơ hội, để hai người này tranh đấu.

Trên bục, Phùng Ly tiếp tục nói:

- Thật ra giai đoạn khảo hạch này rất đơn giản, mỗi tuần ở đây có một tiết học, một tiết hai tiếng rưỡi, một tháng là bế giảng.

Nàng nói thật nhẹ nhàng, nhưng đám người không ai cho rằng đơn giản.

Theo cách nghĩ của bọn hắn, càng “bình thường” thì khả năng càng khó khăn.

Phùng Ly thấy mọi người không lên tiếng liền cầm phấn viết, quay người đi tới bảng đen, một hơi viết một loạt các vấn đề.

Chữ viết của nàng rất đẹp, có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mọi người lại không có tâm tình thưởng thức chữ viết mà nhìn lên những vấn đề kia.

Nếu không có gì bất ngờ thì khả năng đây là đề kiểm tra.

Những đề mục này thoạt nhìn khó khăn vô cùng, không có một cái nào dễ trả lời.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại nhíu mày.

- Những cái này… nhìn quen mắt thế.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong bụng.

Mục Bắc Thần cũng ngạc nhiên một chút, có vài vấn đề hắn đã nghĩ qua.

- Không lẽ hôm nay là ngày may mắn của mình?

Mục Bắc Thần hưng phấn.

- Tốt.

Trên bục giảng, Phùng Ly ném phấn viết rồi vỗ vỗ bàn tay trắng noãn:

- Các vị đến từ những công việc, lĩnh vực khác nhau. Tôi không biết các vị có từng nghĩ làm thế nào để công ty dưới tay các vị phát huy hiệu lực tốt hơn trong ngành nghề? Thành công ty gương mẫu đứng đầu. Làm thế nào để công ty cùng phát triển với một thành thị. Làm thế nào để công ty của các vị đạt tới giới hạn giới chính trị mong chờ? Những vấn đề trên bảng đen các vị xử lý thế nào?

Đám người không nhịn được châu đầu ghé tai.

- Trời ơi, những đề bài này cũng quá rộng, có liên quan đến việc quản lý công ty sao?

- Đúng vậy, lãnh đạo các công ty như chúng ta có cần nhìn xa, nghĩ nhiều như vậy sao?

- Những vấn đề này có khoa trương quá không?

Tuy vậy lập tức có người phản bác:

- Mấy người phải hiểu, lần này có thể tập đoàn muốn chọn người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, không phải người quản lý một công ty. Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực nhất định phải có tầm nhìn lớn!

- Không sai, nếu không phải mạnh như thác đổ, nhìn được đại cục, lấy cái gì tiếp nhận sản nghiệp của một tỉnh vực?

- Tôi cảm thấy những vấn đề này rất tốt, có chiều sâu. Chúng ta muốn cùng tiến một bước thì nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Loại luận điệu này được đưa ra thì những thanh âm phản đối lập tức im bặt.

Rất nhiều người nín hơi ngưng thần, ánh mắt lom lom nhìn bảng đen.

Ngay cả Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần cũng như thế.

Phùng Ly thấy rõ, không nhịn được bật cười.

- Rất tốt, tôi cho mọi người 10 phút suy nghĩ. Sau mười phút lập tức phát biểu.

Ánh mắt Phùng Ly sắc bén:

- Đây chính là vòng khảo hạch thứ nhất của các vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận