Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 645: Hướng dẫn thêm một chút



Nhìn thấy những thứ Bạch Tiểu Thăng tiện tay sửa lại, Triệu Thiên Trạch ngạc nhiên không gì sánh nổi.

Những nội dung lập tức trở lên vô cùng thông thuận, các quan điểm trôi chảy, không hề trì trệ, với lại góc độ vô cùng mới lạ!

Đôi mắt đẹp của nàng trừng to tròn xoe, đôi môi mỏng manh há thật to, càng xem càng không thể tưởng tượng nổi.

Đối với cậu em trước mắt, nàng vốn nghĩ hắn chỉ là một cậu bé thú vị thôi.

Cho đến khi nhìn thấy điều, nàng mới thấy giật mình —— Người này, thật tài năng.

- Triệu tiểu thư, chớ ngẩn ra đó, tranh thủ thời gian xem đi, giờ đến phiên cô rồi kìa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thật ra, hắn nhìn thấy quan điểm của Triệu Thiên Trạch trên giấy cũng không tệ lắm, có hai ý tưởng mới, chỉ là không có hoàn toàn kĩ lưỡng.

Hắn tiện giúp một tay thôi.

- Bạch đệ đệ, cám ơn !

Triệu Thiên Trạch vô cùng cảm động, hạ giọng nói, còn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Sau đó, Triệu Thiên Trạch bình tĩnh lại, hết sức chăm chú nhìn vào trang giấy, cố gắng học thuộc, tranh thủ biến nó thành tiếng nói của mình.

Rất nhanh đã đến lượt Triệu Thiên Trạch.

- Thiên Trạch, cố lên!

Phía bên kia Trịnh Thanh Hồng nhịn không được lên tiếng cổ vũ.

Kỳ thật, hắn mong Triệu Thiên Trạch thất bại để có lý do an ủi nàng.

Ngoài ra, Trịnh Thanh Hồng là người có quan điểm đại chủ nghĩa nam tử, hắn luôn nhận định nữ nhân nhất định không bằng nam nhân.

Triệu Thiên Trạch không để ý Trịnh Thanh Hồng, trái lại nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Bạch Tiểu Thăng hướng nàng giơ ngón cái cổ vũ.

Bên kia, Trịnh Thanh Hồng nhìn thấy thì ghen ghét dữ dội.

Mà Mục Bắc Thần thu vào sâu trong đáy mắt tất cả cử động của Trịnh Thanh Hồng và Triệu Thiên Trạch âm thầm cười lạnh.

Hắn đã bắt đầu lên kế hoạch lợi dụng điều này.

Về phần bài phát biểu của Triệu Thiên Trạch, hắn căn bản không để vào mắt. Hắn thấy mình cùng Trịnh Thanh Hồng mới là không phân cao thấp, sàn sàn nhau. Những người khác không có gì đáng lo, càng đừng nói đây là nữ nhân.

Triệu Thiên Trạch thấy Phùng Ly ra hiệu liền bắt đầu phát biểu.

Nàng tiến hành trình bày đối với hai vấn đề.

Triệu Thiên Trạch người đẹp, thanh âm cũng đẹp, ngày bình thường, thanh âm luôn lộ ra một loại mị âm khuyến rũ.

Bất quá giờ phút này, nàng nghiêm túc thay đổi bản thân trước kia, biểu đạt quan điểm bằng giọng nói thanh thúy, rõ ràng.

Theo tiếng Triệu Thiên Trạch trình bày, đám người dần dần kinh ngạc.

Trên bục giảng, Phùng Ly càng là một bộ dáng ngưng thần lắng nghe.

Nên biết chỉ có thời điểm Trịnh Thanh Hồng phát biểu, nét mặt của nàng mới như thế.

Triệu Thiên Trạch là người thứ hai làm được!

Gương mặt của Mục Bắc Thần cũng tràn ngập kinh dị, thậm chí rung động.

Những kiến giải của Triệu Thiên Trạch không kém hơn hắn, thậm chí mơ hồ càng hơn nửa bậc.

- Nữ nhân này có năng lực thật mạnh!

Mục Bắc Thần khó có thể tin.

Trịnh Thanh Hồng cũng vô cùng rung động, nhưng sau đó, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng, trong lòng vui vẻ,

- Đúng là nữ nhân mình theo đuổi, trừ mình ra, không ai có thể hàng phục nàng, ha ha!

Sau năm phút, Triệu Thiên Trạch nói xong.

Lần này, cả phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay.

Phùng Ly cùng mọi người một lần nữa ăn ý vỗ tay.

- Cám ơn.

Triệu Thiên Trạch mỉm cười ngọt ngào, lúc ngồi xuống, nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cảm kích.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hồi lâu mới ngừng.

Phùng Ly bút ký vù vù vào quyển sổ ghi chép không ngừng, trong miệng còn không ngừng cảm thán,

- Không nghĩ tới cô Triệu Thiên Trạch lại có kiến giải ấn tượng như thế. Cho đến thời điểm này, luận điểm đạt được, cô có thể tính là đứng thứ hai!

Phùng Ly nói xong khiến đám người nhịn không được líu lưỡi.

Triệu Thiên Trạch thứ hai, thứ nhất tự nhiên là Trịnh Thanh Hồng.

Thực lực của hắn mạnh rõ như ban ngày.

- Thì ra, mình chỉ có thể coi là đứng thứ ba!

Mục Bắc Thần ánh mắt yên tĩnh, nhưng hai tay dưới bàn lại nắm thật chặt, nổi lên từng cái từng cái gân xanh.

Lòng tự tôn, tính cao ngạo, khiến hắn không phục!

- Tuy nhiên, lần này chỉ là vừa bắt đầu, trong khảo hạch lần sau, mình chắc chắn sẽ thắng!

Mục Bắc Thần trong lòng quyết tâm.

Cơn sóng mà Triệu Thiên Trạch mang tới rất nhanh ngừng lại.

Bài phát biểu lại tiếp tục.

Nhưng do trước đó Trịnh Thanh Hồng, Triệu Thiên Trạch, Mục Bắc Thần tỏa sáng chói mắt làm cho những người phía sau cố gắng thế nào cũng có vẻ hơi yếu hơn một chút.

Trên bục giảng, Phùng Ly thậm chí hơi có chút mất hứng thú.

Nhưng mà mắt thấy không lâu sau đó đến phiên Bạch Tiểu Thăng, nàng nhịn không được âm thầm nhíu mày.

Vương Tân Thành và Lý đại sự vụ quan đề cử không phải Bạch Kiêu nhận, vậy nhất định là Bạch Tiểu Thăng này.

Có thể được hai vị kia coi trọng, người này hẳn là rất lợi hại mới đúng, sao có thể làm bộ dáng cẩu thả như thế. . .

- Anh chàng Bạch Tiểu Thăng này không hề thấy khẩn trương! Theo lý mà nói anh ta còn trẻ như vậy, lòng hiếu thắng nặng nhất mới đúng, sao có thể có một bộ dáng bất cần không bận tâm, thật là tức chết mình mà, một điểm để trong lòng đều không có!

Đôi mắt Phùng Ly liếc nhìn cũng có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Xem ra, chờ đến phiên anh ta phát biểu, mình không thể biểu hiện sắc mặt quá tốt, có cơ hội phải khiển trách, chuyện này sẽ có lợi cho anh ta sau này!

Phùng Ly âm thầm quyết định, muốn cứu vãn con cừu non "Không chí tiến thủ" đang bị lạc đường này, cần khiến nó tỉnh ra để quay lại.

Bạch Tiểu Thăng ngồi yên ở đó, không hiểu sao chợt thấy lạnh cả người.

- Lạ thật, mình bị cảm lạnh sao?

Bạch Tiểu Thăng ôm lấy quần áo, trong bụng không nhịn được rên rỉ.

Giờ phút này cách lượt hắn phát biểu, chỉ còn hai người!

- Tuy là cũng không cần quá mức nghiêm túc, đến lúc đó tùy tiện nói nói là được, dù sao. . . Thắng mà không võ à.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nghĩ thầm.

So với những đề mục này, nhiều đề mục càng sâu hơn, hắn cũng đã báo cáo qua cho các nhà lãnh đạo tỉnh, còn giành được đầy đủ sự khen ngợi của tất cả mọi người.

Những thứ này thật không tính là gì.

Tại thời điểm này.

Ở dưới toàn nhà, Hoắc Đông đạo sư đang vội vàng chạy đến cùng một trợ lý, khuôn mặt ẩn ẩn có mấy phần lo lắng cùng tự trách.

- Ai, người này già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa, vội vàng chỉnh lý các loại bản thảo, vậy mà không để ý đến thời gian. Hiện giờ là lúc nào rồi, bên kia có lẽ tiến hành đến phút cuối rồi a, cũng không biết liệu xuất hiện nhân vật tài năng có quan điểm xuất xắc hay không? Ai, tới chậm, tới chậm rồi!

Trợ lý Hoắc Đông đạo sư đi bên cạnh lẩm bẩm.

Ban đầu, hắn nghĩ về nó từ hôm qua, hôm nay hắn muốn tới dự thính lớp tập huấn này của Phùng Ly, nhìn xem có xuất hiện doanh nhân xuất sắc nào không, hắn muốn làm quen và tiến hành nghiên cứu, thảo luận, giao lưu về một số vấn đề, câu hỏi để lấy được được một chút gợi mở, kinh nghiệm.

Trước mắt, cũng không biết còn kịp nghe mấy người phát biểu.

- Coi như không được nghe, cũng không quan trọng, đến lúc đó, có thể nhờ Phùng ly giới thiệu cho mình mấy người. Nếu gặp được nhân vật có kiến giải đặc biệt, mình sẽ mời họ uống cà phê và chậm rãi trò chuyện.

Hoắc Đông đạo sư nghĩ thầm.

Hai người vội vàng chạy tới trước cửa phòng học, trợ lý đưa tay muốn đẩy cửa ra.

- Chớ lỗ mãng!

Hoắc Đông đạo sư vội vàng ngăn anh ta lại, tự mình đi lên trước,

- Để cho tôi tới.

Sau đó, Hoắc Đông đạo sư nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa.

Trong lúc này.

Người trước Bạch Tiểu Thăng vừa trả lời xong, mắt thấy đến lượt mình, bỗng cửa phòng học bị gõ vang.

- Mời vào.

Phùng Ly nhìn ra cửa vào cất giọng mời.

Ngoài cửa, Hoắc Đông đạo sư sửa sang lại quần áo, đẩy cửa vào.

- Lão sư?

Phùng Ly nhìn thấy Hoắc Đông đạo sư lập tức ngạc nhiên, thốt ra.

- Lão sư?

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía Hoắc Đông đạo sư.

Phùng Ly chạy tới, đón thầy của mình.

- Làm phiền các vị, ta có thể tham gia dự thính được không?

Hoắc Đông đạo sư mỉm cười hỏi.

- Có thể ạ!

Phùng Ly phản ứng ngay, trước mọi người giới thiệu,

- Vị này là lão sư của tôi, trưởng khoa Kinh tế và Quản lý của đại học Trung Kinh!

Cái danh này, quả thực làm cho đám người giật mình.

Hoắc Đông đạo sư sau khi đi vào, ngồi ở một chỗ vắng, và để Phùng Ly tiếp tục.

Phùng Ly lúc này quay lại,

- Vị kế tiếp.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên.

Hoắc Đông viện trưởng âm thầm đánh giá hắn, nhịn không được nói thầm,

- Còn trẻ như vậy đã là tổng giám đốc à, tuổi trẻ thật tốt, không biết liệu có mạch suy nghĩ mới lạ nào không? Nếu thú vị, sau giờ học, mình cũng có thể hướng dẫn thêm giúp cậu ta một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận