Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 647: Trong này có vấn đề!



Bạch Tiểu Thăng là người tuân thủ nghiêm ngặt về mặt thời gian, thời gian vừa đến liền ngậm miệng không nói.

Tránh việc chiếm thời gian của người khác làm họ không vui.

Hắn mặc dù đã tuân thủ nghiêm ngặt thời gian, nhưng mà có vẻ như mọi người đều không lĩnh tình.

Đám người cùng mở miệng kêu lên, mãnh liệt yêu cầu hắn tiếp tục.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng tràn đầy bất đắc dĩ.

Người hiện đại thật là quá khó để hầu hạ, chính bản thân từ bỏ nguyên tắc của mình.

Vẻ mặt đạo sư Hoắc Đông cũng đầy lo lắng, hắn cũng muốn tiếp tục nghe.

Trên bục giảng, Phùng Ly đang liên tục thúc giục.

Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần trái xem phải nhìn, sắc mặt có chút khó coi, lúc bọn họ nói cũng không nhận được cái đãi ngộ này!

Bạch Kiêu Thừa thấy sắc mặt của Trịnh Thanh Hồng có chút khó coi, liền lập tức hô to,

- Quy tắc là quy tắc, làm sao có thể thêm thời gian chứ?

Câu nói này của hắn chẳng những không được ai ủng hộ, mà ngược lại còn chọc trúng tổ ong vò vẽ.

- Quy tắc là chết, người là sống, người sống chẳng lẽ lại bị quy tắc làm cho phải nhịn chết sao?

- Đúng vậy! Còn nữa, quy tắc cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi.

- Đúng, một mực tuân theo quy tắc, tư duy xơ cứng, vậy anh còn tới tham gia tuyển bạt làm gì. . .

- Cho cậu ta thêm thời gian là bởi vì lời cậu ta nói chúng tôi nguyện ý nghe, ông anh trái lại tiết kiệm được thời gian, anh nói cũng phải có người nghe chứ!

- Đúng vậy, nói rất hay!

Bạch Kiêu Thừa vừa hô một câu đổi lấy trăm người hưởng ứng, xung quanh đều là những âm thanh phản đối hắn.

Hắn lập tức sợ hãi, co rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng có chút khó khăn, hắn cảm thấy mình đã nói đủ rồi, nếu như lại nói thêm thì bản thân cũng không có tốt chỗ gì. . .

Vẻ mặt này được Phùng Ly nhìn ở trong mắt, nàng cắn răng một cái, sau đó nói,

- Anh tiếp tục nói đi, tôi cho anh thêm điểm!

- Vậy thì được.

Bạch Tiểu Thăng lập tức thống khoái đáp ứng.

- . . .

Phùng Ly không nhịn được phải liếc hắn một chút.

Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa mở miệng, một lần này kéo dài đến hai ba mươi phút, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghe hắn nói, không người nào dám ngắt lời.

Rất nhiều người dựa vào bàn, lật vở ghi, bắt đầu ghi chép những điểm quan trọng mà Bạch Tiểu Thăng nói.

- Nhanh, ghi chép lại!

Đạo sư Hoắc Đông cũng nhanh chóng đốc thúc trợ lý của mình ghi lại.

- Vâng!

Trợ lý nhanh chóng lấy bút ghi chép.

Đạo sư Hoắc Đông nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại nhìn gương mặt của Trương Niên, trong lòng không ngăn được sự rung động, cũng ngăn không được sự hưng phấn.

- Trình bày liên tục trong thời gian dài như vậy mà mạch suy nghĩ vẫn không thấy khô kiệt! Người trẻ tuổi kia đúng là một nhân tài hiếm thấy, nếu đợi một thời gian nữa thì chưa hẳn không thể bằng được Bạch Tiểu Thăng, người khai sáng cách cục của công ty Trung Kinh!

Đạo sư Hoắc Đông không nhịn được nói thầm trong lòng.

Những động tác lớn mà Bạch Tiểu Thăng thực hiện ở Trung Kinh, chỉ có tầng nhân tài đứng đầu của thành phố này mới biết rõ, những chuyện này đều do một tay hắn thúc đẩy.

Tin tức này cũng chỉ truyền miệng, cũng truyền đến tai của đạo sư Hoắc Đông, hắn lúc đó vẫn luôn muốn gặp mặt vị nhân vật truyền kỳ kia, nhưng lại không có cơ duyên đó.

Hôm nay, trước khi Bạch Tiểu Thăng trả lời vấn đề thì vốn nên nói ra tên tuổi của mình, nhưng xảy ra việc của Bạch Kiêu Thừa, nên hắn cũng không cần tự giới thiệu nữa.

Một tới hai đi, đạo sư Hoắc Đông đến tận bây giờ còn không biết, Bạch Tiểu Thăng mà hắn vẫn muốn gặp đang ở ngay trước mắt!

Lúc Bạch Tiểu Thăng trình bày, cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn nghe.

Mục Bắc Thần giống như đang ngồi trên bàn chông, cảm thấy chính mình ngồi đây mỗi phút mỗi giây đều là đang dày vò.

Hắn từng "Thắng" qua Bạch Tiểu Thăng, cho nên càng không thể tiếp nhận danh tiếng bị đối phương cướp đi.

Trịnh Thanh Hồng cũng rất không vui, sự tức giận dâng lên trong lòng.

Chuyện này không phải là do Trịnh Thanh Hồng không thể chấp nhận người khác nói hay hơn so với chính mình, mà là do Triệu Thiên Trạch ở bên kia đang giống như một cô gái nhìn thấy thần tượng của mình, hai tay chống cằm ngưỡng vọng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tình hình này làm cho đầu óc của Trịnh Thanh Hồng nóng lên, ghen ghét dữ dội.

Mục Bắc Thần nhìn qua vừa vặn thấy được phản ứng của Trịnh Thanh Hồng.

Hắn lập tức nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một tia cười lạnh.

Mục Bắc Thần lấy ra một trang giấy, sau đó nhanh chóng tô tô vẽ vẽ, rồi đem tờ giấy đó cuốn lại, đưa về phía Trịnh Thanh Hồng.

Trịnh Thanh Hồng đang phụng phịu thì đột nhiên cảm thấy sau bả vai mình bị người chọc chọc, hắn quay đầu lại liền thấy Mục Bắc Thần đang cười với mình, trong tay còn đưa qua một ống giấy.

Trịnh Thanh Hồng nghi ngờ tiếp nhận ống giấy rồi mở xem xét, sau đó lập tức nhíu mày lại liếc Mục Bắc Thần.

Mục Bắc Thần cười không nói.

Trịnh Thanh Hồng lại nhìn tờ giấy một chút, phía trên chỉ có hai câu nói.

Một câu là khẳng định ——

- Quan điểm của người này tinh xảo như vậy, tuyệt đối không có khả năng trong lúc nhất thời làm ra được, trong này chắc chắn có vấn đề!

Một câu là nghi vấn ——

- Khảo đề bị tiết lộ?

Hai mắt của Trịnh Thanh Hồng bỗng nhiên co rụt lại.

Đúng vậy, lời nói của tên họ Bạch này có logic hoàn mỹ, suy nghĩ chu đáo.

Coi như là thiên tài, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, làm được đến mức này!

Trừ khi hắn đã sớm suy nghĩ qua những thứ này!

Người ở chỗ này đều đắm chìm tại mạch suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng, nên căn bản không có người nào chú ý tới vấn đề đó.

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được liếc Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó càng tin tưởng vững chắc vào phán đoán của mình.

Hắn không nhịn được nhìn sang Triệu Thiên Trạch một chút, thấy vẻ mặt sùng bái kia của nàng thì càng khó mà ức chế, ngay lập tức muốn vạch trần Bạch Tiểu Thăng.

Về phần những nghi vấn trong việc "Khảo đề bị tiết lộ", khảo đề có phải chỉ có mình sự vụ quan Phùng Ly biết, có phải là nàng tiết lộ hay không, đều không tại bên trong phạm vi suy nghĩ của Trịnh Thanh Hồng.

Hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái.

Trịnh Thanh Hồng lại quay đầu lần nữa, thản nhiên nhìn vào mắt Mục Bắc Thần.

- Tên này đang muốn thông qua mình để chọc chuyện này ra, đây là muốn cầm ông đây làm vũ khí để sử dụng sao?

Trịnh Thanh Hồng thông minh cỡ nào chứ, chỉ suy nghĩ một chút là đoán được, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ cần làm cho Triệu Thiên Trạch nhìn thấu sự giả dối của Bạch Tiểu Thăng là đủ rồi.

Huống hồ, hắn cũng không ngốc đến mức tự thân xuất mã.

Trịnh Thanh Hồng xê dịch về phía Bạch Kiêu Nhận bên kia, sau đó chọc hắn một cái.

Bạch Kiêu Thừa thấy Trịnh Thanh Hồng giống như có lời muốn nói với mình, liền lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, đưa tai lại gần.

- Cái này cho anh, lát nữa đợi tên họ Bạch nói xong liền chất vấn hắn cho tôi! Lúc cần thiết thì ngay cả sự vụ quan Phùng Ly cũng chất vấn luôn!

Trịnh Thanh Hồng nhỏ giọng nói.

Bạch Kiêu Thừa trước là sững sờ, nhìn tờ giấy kia, sau đó lập tức hiểu rõ, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.

Trịnh Tổng đây là muốn bắt hắn làm đầy tớ, làm "Xe ngựa pháo"!

Lại còn chất vấn sự vụ quan Phùng Ly?

Đây là đang chê hắn bị đào thải không đủ nhanh sao. . .

Khuôn mặt của Bạch Kiêu Thừa tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt đắng chát, không muốn đồng ý.

- Đừng quên chúng ta là cùng một bọn, anh tới đây chính là vì giúp tôi diệt trừ phiền phức. Anh thật coi là mình có thể chống đến vòng cuối cùng sao!

Trịnh Thanh Hồng hừ một tiếng, ánh mắt phát lạnh,

- Anh ngày đầu tiên đã phải cầm cái 'Lưu ban quan sát', toàn là bởi vì là chính mình tự tiện chủ trương! Anh làm ra sai lầm cũng không nhỏ đâu, sợ là lúc sau muốn trở về làm tổng giám đốc cũng không được đâu!

Trịnh Thanh Hồng uy hiếp, làm cho mồ hôi lạnh của Bạch Kiêu Thừa chảy ròng.

- Lên đi, cho dù anh bởi vậy mà bị loại thì Trịnh Thanh Hồng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, chuyện này anh cũng biết rồi!

Trịnh Thanh Hồng vỗ vỗ vai của Bạch Kiêu Thừa.

Trong ánh mắt của Bạch Kiêu Thừa lóe lên chút xoắn xuýt.

Nhưng mà cũng chỉ xoắn xuýt một chút.

Bạch Tiểu Thăng đã trình bày xong, những tiếng vỗ tay như sấm sét vang lên.

- Tôi làm!

Bạch Kiêu Thừa cắn răng một cái, đồng ý.

Trịnh Thanh Hồng thỏa mãn cười.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng đang cảm ơn sự nhiệt liệt của đám người đang vỗ tay kia, sau đó đi về chỗ.

Không chờ Phùng Ly mở miệng, Bạch Kiêu Thừa lập tức đứng người dậy, hét lớn một tiếng.

- Chờ một chút, tôi có lời muốn nói!

Bạn cần đăng nhập để bình luận