Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 656: Kẻ địch gửi lời mới



Người đánh Tiểu Doãn, gọi là Tưởng Bắc Thành.

Giờ phút này, Tưởng Bắc Thành tức giận nhìn Tiểu Doãn, tâm giết người hắn cũng có.

Tiểu Doãn ôm mặt, sợ hãi nhìn ông chủ của mình, càng nhìn càng cảm thấy phiền lòng.

Lúc trước, hắn đúng là từ bên trong công ty này đi ra, đã sớm biết rõ ông chủ trước mắt này có tính cách ngoan lệ.

Đáng tiếc nhiều năm như vậy, hắn đã quên!

Lúc đầu, Tiểu Doãn tại nơi Triệu Thiên Trạch làm việc, vốn đạt được nhiều sự tôn trọng. Triệu Thiên Trạch còn vô cùng tín nhiệm hắn, có được công việc xứng đáng với giá trị lòng trung thành.

Đáng tiếc, Tưởng Bắc Thành cử người gặp riêng Tiểu Doãn nhiều lần, với lương cao làm mồi nhử, trả cho hắn một khoản tiền lớn mà hắn không cách nào từ chối nổi.

Tiểu Doãn trong một phút không kìm lòng được đã rơi vào sự hấp dẫn của đồng tiền.

Dù sao phối phương này không có đăng kí, không có lập hồ sơ, ngay cả cái tên đều không có, những gì có thể làm chứng cứ, cũng nằm trong tay hắn, hủy diệt chứng cứ, dễ như trở bàn tay. Triệu Thiên Trạch muốn kiện hắn cũng không được.

Cho nên, Tiểu Doãn mới dám làm như thế.

Nhưng hắn không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy!

- Không cho tôi lời giải thích hợp lý, về sau cậu cũng đừng nghĩ ở cái ngành này làm việc. Tôi sẽ cho cậu ngồi tù!

Tưởng Bắc Thành hung hăng uy hiếp.

Tiểu Doãn biểu lộ cay đắng van xin,

- Ông chủ, nước hoa này thật sự là sản phẩm cốt lõi nhất của bên họ Triệu kia. Vì nghiên cứu nó, bọn họ đầu tư món tiền khổng lồ, tìm về rất nhiều nhân viên nghiên cứu, còn từ nước ngoài mua rất nhiều dụng cụ, những điều này ngài cũng đều biết mà. Nước hoa này, ngài cũng xem xét qua, ngài cũng công nhận là cao cấp nhất, những điều này là thật mà!

Nghe nói như thế, Tưởng Bắc Thành hừ lạnh một tiếng, hơi nguôi giận.

Xác định đúng là các chuyên gia của bọn họ bên này cũng nhận định, nước hoa này tuyệt đối là hàng cao cấp nhất.

Điều này không sai được.

- Khả năng cô nàng họ Triệu kia, có hàng dự trữ?

Tưởng Bắc Thành suy đoán.

- Không thể nào!

Tiểu Doãn phủ định hoàn toàn,

- Phối phương này lúc ấy không được nghiên cứu ra, Triệu tổng. . . À, không, họ Triệu kia, thậm chí nghĩ từ bỏ giải lần này. Ngài nghĩ xem, cô ta đâu còn phối phương mới dự trữ được. Muốn có phối phương, cô ta thậm chí bỏ ra năm triệu mời chuyên gia hương liệu. . .

- Chuyên gia hương liệu?

Tưởng Bắc Thành nhíu mày, lườm Tiểu Doãn,

- Sao tôi không thấy cậu nói đến chuyện này?

Tiểu Doãn nhất thời nghẹn lời.

Hắn đã nói lỡ miệng.

Vì hắn ở chỗ Tưởng Bắc Thành khoe khoang tài năng của mình, lần này trở lại hắn mang về phối phương mới, nói đó là thành công của mình.

Vậy mà bây giờ lại nói lộ ra.

Tiểu Doãn không dám giấu diếm, thành thật kể lại.

- Ồ, còn có kỳ nhân kiểu này?

Ánh mắt Tưởng Bắc Thành rung động, sau đó hơi nheo mắt lại,

- Cậu không có lừa tôi đấy chứ?

- Tôi làm sao dám, sự việc huyền diệu khó giải thích như thế, nếu là nói láo, không phải bỗng chốc bị ngài điều tra ra sao?

Tiểu Doãn sợ hãi nói.

- Hừ, tin rằng cậu cũng không dám!

Tưởng Bắc Thành hừ lạnh một tiếng.

Tuy nhiên lập tức đôi mắt hắn sáng lên,

- Không biết liệu người kia khả năng là kẻ cung cấp phối phương mới không?

Nghe nói như thế, Tiểu Doãn lập tức vỗ đùi,

- Đúng rồi! Đặc biệt có khả năng à, ông chủ, ngài thật là lợi hại, điều này cũng nghĩ đến!

Tưởng Bắc Thành cười nhạo một chút, gương mặt ẩn ẩn đắc ý.

Ánh mắt Tiểu Doãn lại lén lút, trong bụng lầm bầm,

- Ông nói cái gì chính là cái đó đi! Mẹ nó, dù sao điều này cũng liền giải quyết vấn đề của mình!

Tưởng Bắc Thành trầm ngâm một lát, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó.

Sau đó, hắn vỗ tay một cái, dọa cho Tiểu Doãn phản xạ có điều kiện lấy tay che lên mặt.

Cái vả kia vào miệng thật đau a!

Tưởng Bắc Thành cũng chưa từng nhìn hắn một chút, giống như lẩm bẩm nói,

- Xem ra, ta phải một lần cùng cô nàng họ Triệu gặp mặt và nói chuyện một chút!

Ah!

Tiểu Doãn sững sờ.

Loại tình huống trước mắt hai bên còn có chuyện gì để nói sao? Còn có thể ngồi xuống đàm phán sao?

Hắn thật hoài nghi.

- Thế giới này không có gì là hoàn toàn không thể!

Tưởng Bắc Thành liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng cười nói,

- Thù hận đối với một thương nhân thành thục mà nói là thứ rẻ tiền nhất!

Ngày kế tiếp.

Bạch Tiểu Thăng giống như thường ngày, trước đến công ty, giải quyết công việc hàng ngày.

Giữa trưa hắn đã hẹn ăn cơm cùng Phùng Ly.

- Vi Vi, giữa trưa anh sẽ ra ngoài, công việc bên này nhờ em xử lý giúp nhé.

Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Vi Vi mang cà phê cho mình thì phân phó.

- Vâng ạ.

Lâm Vi Vi vui vẻ đồng ý.

Đúng lúc cô muốn đi ra ngoài, lại bị Bạch Tiểu Thăng gọi lại.

- Tặng em này.

Bạch Tiểu Thăng đưa cho cô một bình nhỏ tinh xảo.

- Đây là cái gì vậy? Nước hoa!

Lâm Vi Vi ngửi qua, ngạc nhiên nói.

Lập tức, cô nhẹ nhàng xịt một tý lên cổ tay tuyết trắng của mình, ngửi ngửi, thần sắc trên mặt dần biến hóa, nét mặt mê say, một lát mới tỉnh lại.

- Oa, nước hoa này. . .

Lâm Vi Vi không biết hình dung cảm giác lúc này của mình như thế nào, chỉ cảm thấy giống như bản thân đang ở cùng muôn hoa, nhiều loại hoa quấn quanh thân mình.

- Thích chứ? Vậy là được rồi, anh làm một phần nhỏ, em là người đầu tiên dùng đấy.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn nàng cười một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục xem văn bản tài liệu.

- Rất thích!

Gương mặt Lâm Vi Vi ửng đỏ, thần sắc thẹn thùng, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng một chút, rồi mới rời đi.

Một ngày này, Lâm Vi Vi đi tới đâu, gần người nào người ấy cũng say mê hương thơm từ cô.

- Cô đang dùng nước hoa gì thế? Hương thơm thật ngọt ngào!

Mọi người không thể đoán ra, lại càng khen ngợi.

Lâm Vi Vi cười không nói, cả ngày thần thái sáng láng.

Bạch Tiểu Thăng ở văn phòng xử lý công việc, điện thoại di động kêu lên, hắn lập tức bắt máy.

Là Triệu Thiên Trạch gọi tới.

Hôm qua, Triệu Thiên Trạch gửi cho hắn mười mấy tin nhắn điện thoại, liên tục cảm tạ, còn muốn lấy thân báo đáp.

- Chị Triệu, chị lại nói cảm ơn là em tắt máy đấy.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng nói trước.

Đầu kia, Triệu Thiên Trạch "Phốc phốc" cười ra tiếng.

- Làm sao, chị cảm ơn khiến em thấy phiền à.

Triệu Thiên Trạch trách cứ một câu.

- Không có, nhưng mà em cảm thấy không cần thiết.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Thiểu Thăng, lần này chị là có chuyện nói với em.

Triệu Thiên Trạch nói tiếp,

- Công ty ăn trộm phối phương của chúng ta, tổng giám đốc của họ Tưởng Bắc Thành muốn cùng chị gặp một lần, trò chuyện chút.

- Sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức bất ngờ,

- Bọn họ muốn trò chuyện về điều gì?

- Trong điện thoại, họ Tưởng chỉ nói nói chuyện, muốn là đàm phán kín, nói nếu có thể còn đem trả lại phối phương cho chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Thú vị, vậy liền cùng bọn họ nói chuyện đi.

- Em đi cùng chị có được hay không? Là buổi trưa hôm nay.

Thanh âm Triệu Thiên Trạch ngọt ngào, tan chảy để cho người ta khó mà từ chối.

- Buổi trưa hôm nay sao?

Bạch Tiểu Thăng không chút nào bị hấp dẫn, tiếc nuối nói,

- Em có một cuộc hẹn, khả năng không đi được.

- Ôi, vậy làm sao bây giờ, chị là một cô gái yếu đuối, đi gặp một đối ngủ nguy hiểm xảo quyệt, nếu lại bị lừa thì biết làm sao bây giờ.

Triệu Thiên Trạch nói điềm đạm đến đáng thương.

- Vị tỷ tỷ này, không nên ồn ào có được không.

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười,

- Cái ghế tổng giám đốc này chị mua được à, ở cái tuổi này, có thể tại bên trong tập đoàn chúng ta đi đến vị trí này, em hẳn là thay bọn họ đề phòng mới đúng.

- Hừ, không có thông cảm gì hết, dừng ở đây, chị sẽ không mời cậu ăn cơm nữa.

Triệu Thiên Trạch thu giọng lại, hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ lắc đầu.

- May mắn, Phùng Ly sự vụ quan không giống như kiểu này!

Phùng Ly xác thực không cùng kiểu này, tuy nhiên, bên người nàng đồng dạng cũng nhiều phiền toái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận