Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 658: Chuyện này có đáng tin cậy không?



Trịnh Thanh Hồng nghe lời thề son sắt từ Bạch Kiêu Thừa thì trên mặt lộ ra mấy phần do dự.

Hắn lườm tên mập mạp này một chút rồi nói:

- Chuyện này, thật sự đáng tin cậy sao?

Hắn đến bây giờ vẫn còn có chút do dự, dựa trên lý trí mà suy nghĩ thì chuyện này có chút vô nghĩa.

- Những gì tôi nói tuyệt đối đáng tin cậy!

Bạch Kiêu Thừa vỗ ngực cam đoan, giơ ngón tay cái lên,

- Muốn nói ở trên thương trường thì ngài nói gì tôi liền tin cái đó, nhưng nếu về phương diện nắm bắt phụ nữ thì lão Bạch tôi cả gan nói một câu, tôi có khả năng so với ngài mạnh hơn một chút!

- Thiên Trạch không phải là một người phụ nữ bình thường!

Trịnh Thanh Hồng cường điệu.

- Nói thẳng ra, Triệu tiểu thư tuyệt đối là một người phụ nữ cực phẩm, bằng không thì cũng sẽ không xứng với ngài.

Bạch Kiêu Thừa cười nói.

Trịnh Thanh Hồng hài lòng gật đầu.

Bạch Kiêu Thừa thừa cơ tiếp tục nói,

- Thế nhưng lại có chút không bình thường, dù gì cô ấy cũng là phụ nữ! Đã là phụ nữ thì đều có điểm giống nhau. Nói một cách rõ ràng hơn thì cô ấy cũng sẽ thích đi dạo phố, thích trang điểm, thích mua quần áo, giày dép,... Đương nhiên về phương diện này thì Triệu tiểu thư cũng không thiếu. Nhưng phụ nữ các nàng trời sinh đều khát vọng được che chở, hi vọng người làm bạn bên cạnh mình là một đại anh hùng!

- Những lời này hình như có chút đạo lý.

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được gật gật đầu.

Suy nghĩ những thứ này, hắn xác thực không bằng Bạch Kiêu Thừa.

Trước kia, hắn nhìn trúng người phụ nữ nào liền dùng tiền kéo đến, không cái nào không đạt được. Nhưng đối với Triệu Thiên Trạch lại khác biệt, nàng căn bản không thiếu tiền.

Trịnh Thanh Hồng cả ngày lẫn đêm bị mối tương tư này dày vò đến khổ. Đặc biệt là mấy ngày nay, hắn liên hệ với Triệu Thiên Trạch nhưng hết lần này tới lần khác đều bị từ chối, thậm chí hắn cảm thấy Triệu Thiên Trạch càng ngày càng không kiên nhẫn với mình.

Bây giờ Trịnh Thanh Hồng đang gấp như lửa sém lông mày, lại thêm Bạch Kiêu Thừa ở bên cạnh cổ động nên quỷ thần xui khiến thế nào lại nghe theo tên này, hai người bắt đầu lên kế hoạch chủ động xuất kích.

- Tôi cũng đã nghĩ kỹ, lát nữa ngài đi vào rồi tìm đến chào hỏi Triệu tiểu thư. Ngài phải nói rõ là mình cũng đang ở gần đây nên muốn mời nàng ăn cơm chung. Sau đó tôi sẽ sắp xếp người dẫn nàng ra ngoài, đồng thời tìm hai tên lưu manh đến gây sự, tiếp đó ngài chỉ cần đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Quả thực là quá hoàn mỹ!

Bạch Kiêu Thừa không nhịn được tán thưởng kế hoạch của mình.

- Kế hoạch này có phải quá giả tạo cùng quê mùa hay không!

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được nói. Hắn cũng không quá yên tâm.

- Tôi cùng ngài nói nhé, không có kế hoạch nào đáng tin hơn so với kế hoạch này!

Bạch Kiêu Thừa tiếp tục vẽ kế hoạch cho hắn,

- Ngài thử nghĩ xem, khi đối mặt với lũ người xấu hung ác kia thì Triệu tiểu thư thân là một đại mỹ nhân yểu điệu thục nữ chẳng lẽ không bị dọa sợ sao. Đến lúc đó, trí thông minh của nàng sẽ vô dụng. Ngài lại chạy đến cứu, khi đó nàng còn không trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngài sao? Hơn nữa, ngài về sau lại hẹn một bữa cơm, chẳng lẽ đến cả ân nhân cứu mạng của mình xin một cái hẹn nàng còn có thể cự tuyệt sao?

Lần này Bạch Kiêu Thừa miêu tả đúng là rất mê người.

Ít nhất Trịnh Thanh Hồng không thể ngăn cản được hành động của chính mình.

- Được, làm như vậy đi!

Trịnh Thanh Hồng vỗ đùi nói.

Hắn là loại đàn ông có chỉ số IQ cao, nhưng cũng không ngăn được có thời điểm lại làm chuyện ngu ngốc.

Ứng nghiệm với câu nói - Không có đàn ông ngu ngốc, chỉ là trong tình yêu con tim đã át đi lý trí.

- Nhưng mà, tôi chỉ có một người nhưng lại đánh được hai người thì có phải có chút giả tạo hay không?

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được nói.

- Ngài nghĩ gì thế! Không phải để ngài đánh bọn họ mà là bọn họ đánh ngài.

Bạch Kiêu Thừa la lên.

- Hử?

Trịnh Thanh Hồng giật mình.

- Như vậy mới chân thật, với lại ngài mà bị thương thì nàng sẽ ân cần đưa ngài trở về, đồng thời chiếu cố ngài đó?

Bạch Kiêu Thừa cười nói.

- Có đạo lý!

Trịnh Thanh Hồng triệt để tin tưởng, ngẫm lại một màn kia, cũng không kìm lòng được hiện lên nét tươi cười. Nhưng mà vẫn bổ sung một câu:

- Nói cho bọn hắn biết phải hạ thủ nhẹ một chút, đồng thời tuyệt đối đừng đánh vào mặt. Khuôn mặt này của tôi còn phải đi kiếm tiền, gặp người và tháp tùng mỹ nữ.

- Tất nhiên, tất nhiên, bọn họ cũng không dám! Ngài cứ yên tâm đi.

Bạch Kiêu Thừa cười nói.

Ban tập huấn bên này, Bạch Kiêu Thừa đã triệt để bị loại khỏi cuộc đua, trước mắt hắn chỉ hy vọng hầu hạ vị Trịnh Tổng này thật tốt để củng cố thêm một chút địa vị hiện tại của bản thân.

Nói cho cùng, bọn họ mặc dù cùng treo cái tên tổng giám đốc nhưng sự chênh lệch lại là một trời một vực.

- Vậy bắt đầu đi.

Trong lòng Trịnh Thanh Hồng hạ quyết tâm, cũng mặc kệ cái kế hoạch này thành công hay là thất bại, hắn cũng quyết định thử một lần.

- Ngài cũng nên tiến vào đi, tôi ở bên ngoài phụ trách điều hành, khoảng thời gian này phải đem tất cả mọi việc không chế trong lòng bàn tay thì mới không xảy ra vấn đề gì.

Bạch Kiêu Thừa nói.

Trịnh Thanh Hồng gật gù, cất bước đi vào nhà hàng.

Bạch Kiêu Thừa sớm nói với hắn số bàn của Triệu Thiên Trạch, cho nên Trịnh Thanh Hồng đi vào liền trực tiếp hướng về nơi đó.

Nhìn thấy Triệu Thiên Trạch đang ngồi cùng một người đàn ông, Trịnh Thanh Hồng lập tức có chút không vui.

- Cùng gặp mặt ăn một bữa cơm với tôi thì không có thời gian, nhưng lại có với người khác!

Hắn tức giận lầm bầm.

Lão Trịnh có chút nóng tính, nhưng mà thời điểm đi qua thì sắc mặt khôi phục như thường.

- Ồ? Thiên Trạch, em cũng đang dùng cơm sao?

Trịnh Thanh Hồng kinh ngạc ồ một tiếng, đưa tới sự chú ý của đám người Triệu Thiên Trạch.

Bên ngoài, Bạch Kiêu Thừa đang phân phó một tên thanh niên tóc vàng.

- Lát nữa cậu đi vào trong, nhân lúc người phụ nữ kia muốn đi vệ sinh liền bắt cóc nàng rồi theo cửa sau chạy qua đây. Bên kia ít người, cho dù nàng hô đến rách cuống họng cũng không ai nghe được, cậu đã nắm được chưa?

- Yên tâm đi, ông chủ! Tôi làm loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai, chỉ cần tiền vào đúng chỗ thì đảm bảo ông hài lòng!

Bạch Kiêu Thừa hài lòng gật đầu.

- Nhớ cho kỹ, thời điểm người phụ nữ đó tách ra thì cậu phải gửi tin nhắn cho tôi, trước khi động thủ lại gửi một tin để ông chủ lớn của chúng ta ở bên này chuẩn bị tốt. Sau khi chuyện thành công, ông chủ lớn nếu cao hứng sẽ cho cậu gấp ba đến năm lần tiền thù lao cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Tên tóc vàng nghe xong lập tức vui mừng.

- Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện.

Bạch Kiêu Thừa lại lần nữa nói.

- Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không. Ngài nói cho tôi biết, người phụ nữ kia trông ra sao?

Tên tóc vàng hỏi.

Bạch Kiêu Thừa gật đầu, nhanh chóng miêu tả cho hắn.

- Là một người phụ nữ rất đẹp, tóc dài màu nâu uốn bồng bềnh, mặc quần áo màu đen quyến rũ. Bàn tiệc nằm ở góc của đại sảnh...

- Được, đủ rồi. Giao cho tôi.

Tên tóc vàng thẳng thắn dứt khoát cắt ngang lời Bạch Kiêu Thừa.

Nói xong hắn liền đi thẳng vào trong tiệm cơm.

- Chuyên nghiệp!

Bạch Kiêu Thừa rất hài lòng với hành động nhanh nhẹn của người kia.

Bên kia, Trịnh Thanh Hồng bắt đầu chào hỏi, vừa vặn thoáng nhìn thấy tên tóc vàng bước vào rồi đi về một phía đại sảnh của nhà hàng chờ đợi, lập tức trong lòng hắn rất chờ mong.

Tiến vào nhà hàng, tên tóc vàng án theo lời miêu tả của Bạch Kiêu Thừa, nhanh chóng xác định mục tiêu rồi nhìn chằm chằm không rời.

- Chậc chậc, quả nhiên là một đại mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt của ông chủ lớn quả nhiên rất độc!.

Tên tóc vàng không nhịn được cảm thán.

Bạch Tiểu Thăng cùng Phùng Ly sau khi nói chuyện với nhau, hai người đều cảm thấy thu hoạch được không ít.

Hoăc Thiên Tầm ở một bên ăn uống no say, chỉ cảm thấy có chút buồn bực ngán ngẩm.

- Chị Phùng, em đi vệ sinh một chút.

Hoắc Thiên Tầm lên tiếng nói, sau khi Phùng Ly gật đầu liền cầm túi xách đứng dậy rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo liền vừa vặn thấy được phương hướng nàng đi.

- Vị Hoắc tiểu thư này hình như cảm thấy rất nhàm chán đó. Cô ấy tới làm gì?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười hỏi.

Phùng Ly cười khổ.

- Anh coi như nàng chuyên môn tới ăn cơm đi. Lát nữa nàng trở lại, tôi sẽ để nàng đi về trước.

Bạch Tiểu Thăng nhún nhún vai, giương mắt lên thì vừa vặn nhìn thấy một tên tóc vàng ở góc xa lén lút theo đuôi Hoắc Thiên Tầm.

Hắn lập tức nhíu mày.

Cũng không xác định có phải là theo dõi hay không, nhưng mà hắn luôn có cảm giác không tốt lắm.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên.

Phùng Ly kinh ngạc liếc hắn một cái.

- Tôi cũng đi nhà vệ sinh một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói ra một câu liền cất bước chạy theo hướng kia.

Ở bàn của Triệu Thiên Trạch, La Y Y trong lúc vô tình liếc mắt nhìn xung quanh liền ngạc nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

- Bạch Tiểu Thăng, làm sao anh ta cũng ở đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận