Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 660: Tên này lại đến quấy rối!



Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Bạch Tiểu Thăng lại đến kịp.

Với thân thủ như vậy thì còn đẹp trai hơn nhiều so với nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp.

Hoắc Thiên Tầm rất choáng váng, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Một giây trước hắn còn là một người đàn ông bình thường ở trong mắt nàng, một giây sau hắn lại trở thành một hoàng tử mang theo hào quang vạn trượng, ánh sáng tỏa ra khắp bốn phương.

Mỗi cái giơ tay cái nhấc chân đều thể hiện được nhiều phong thái khác nhau.

Bạch Tiểu Thăng đi lên nhặt chiếc túi xách, vỗ vỗ bụi bẩn rồi sau đó mới đưa cho Hoắc Thiên Tầm.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nhìn xem trong túi có mất gì không. Vừa rồi tôi ngồi ở trong tiệm cơm thì thấy cô đang đuổi theo tên cướp, không yên tâm lắm nên tôi chạy ra xem sao.

Hoắc Thiên Tầm rất cảm động.

Trịnh Thanh Hồng ở bên cạnh nghe thấy câu này của Bạch Tiểu Thăng thì rất tức giận, cả người cũng tỉnh hẳn lại.

- Mẹ nó, đây phải là lời mình nói mới đúng!

- Thằng này đúng là không biết xấu hổ! Đoạt cơ hội thể hiện của mình rồi, giờ lại còn đánh vào mặt cùng cướp lời nói nữa chứ!

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được muốn mắng người.

- Trịnh tổng vẫn ổn chứ? Trịnh tổng!

Thấy sự việc vượt tầm kiểm soát, Bạch Kiêu Thừa có chút sợ hãi hỏi Trịnh Thanh Hồng.

Nhìn lại một bên mặt của Trịnh Thanh Hồng rõ ràng có chút sưng lên.

Trịnh Thanh Hồng lắc lắc đầu, chính hắn cũng biết tình hình hiện giờ nhưng hắn cũng trừng mắt lên nhìn Bạch Kiêu Thừa.

Khuôn mặt Bạch Kiêu Thừa có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói:

- Chuyện này cũng không thể đổ hết lên đầu tôi, tôi cũng không biết ở đâu mọc ra một thằng như vậy…

Bên kia, hai mắt Hoắc Thiên Tầm lấp lánh, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Bạch, sao anh lợi hại quá vậy! Vừa nãy thật là đẹp mắt!

Ngay cả cách xưng hô của Hoắc Thiên Tầm với Bạch Tiểu Thăng cũng đã thay đổi, nàng hận không thể tái hiện lại cảnh kia.

Nàng lại chỉ vào Trịnh Thanh Hồng cùng Bạch Kiêu Thừa:

- Hai người này cũng cùng nhóm bọn người kia sao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ, có chút thâm ý nói:

- Không phải, đây là người quen của tôi, hẳn là vô tình thấy nên chạy đến giúp.

Trịnh Thanh Hồng có chút buồn bực nhìn qua Hoắc Thiên Tầm, sau đó cả người sững sờ.

Trịnh Thanh Hồng chỉ vào Hoắc Thiên Tầm, kinh ngạc hỏi:

- Ơ? Đây là ai?

Bạch Kiêu Thừa nhìn sang cũng choáng váng theo.

Đây đâu phải là Triệu Thiên Trạch, rõ ràng là người không quen biết mà.

Bạch Kiêu Thừa choáng váng, lắp bắp nói:

- Tôi, tôi cũng không biết!!!

Sự việc không thành cũng không nói, ngay cả người cũng nhận sai thì không thể tha thứ được.

Trịnh Thanh Hồng tức giận nhìn Bạch Kiêu Thừa. Bạch Kiêu Thừa thì lại co đầu rút cổ không dám nhìn Trịnh Thanh Hồng.

Hoắc Thiên Tầm có chút mông lung, không hiểu hai người này đang nói cái gì?

Bạch Tiểu Thăng nghe hai người Trịnh Thanh Hồng nói chuyện, lại nhìn qua Hoắc Thiên Tầm, sau đó hắn giống như hiểu ra gì đó.

Cuối cùng bốn người lại trở về Thiên Trản Lâu.

Về phần hai người thanh niên kia thì vẫn ở chỗ đó, theo Bạch Tiểu Thăng nói thì bọn hắn chỉ tạm thời ngất đi thôi chứ không đáng ngại lắm.

Trên đường, Hoắc Thiên Tầm đi rất sát Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt của nàng lộ rõ vẻ ao ước cùng nhu ý.

Ít nhất có một việc mà Bạch Kiêu Thừa nói đúng, lúc phụ nữ đang nguy hiểm mà có người tới cứu vớt thì không khác gì là đại anh hùng.

Sau khi đến cửa quán cơm Bạch Tiểu Thăng quay sang nói với Trịnh Thanh Hồng:

- Trịnh tổng có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm sao?

Trịnh Thanh Hồng ở một bên trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hừ một tiếng sau đó mang theo Bạch Kiêu Thừa rời đi.

Hoắc Thiên Tầm rất phản cảm thái độ của bọn họ với Bạch Tiểu Thăng nên nói:

- Người bạn này của anh sao lại vô lễ như thế?

Hắn cũng không giải thích mà chỉ cười nhún vai.

- Anh Bạch thật là rộng lượng quá!!!

Hoắc Thiên Tầm càng nhìn thì càng thấy Bạch Tiểu Thăng là con người hoàn mỹ.

Hai người cùng đi trở về để Phùng Ly có chút ngạc nhiên:

- Hai người cùng trở về hả, sao lại đi lâu thế?

- Ừ, có chút chuyện nên mất một ít thời gian.

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói, sau đó lại ngồi ngay bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Phùng Ly lại kinh ngạc nhìn Hoắc Thiên Tầm, làm sao chỉ đi vệ sinh một chuyến mà lại như biến thành một người khác thế.

Trong ánh mắt kia lại còn lộ ra sự ái mộ với Bạch Tiểu Thăng nữa chứ, chuyện này có chút không bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngồi xuống mà đưa mắt nhìn xung quanh.

Chuyện vừa rồi có rất nhiều điểm đáng ngờ, lại thêm việc khi bọn người Trịnh Thanh Hồng nhìn thấy mặt Hoắc Thiên Tầm liền kinh ngạc là nhận ra lầm người thì không khó đoán ra là do bọn hắn giở trò. Vậy trong này chắc chắn có người quen…

- Triệu Thiên Trạch!

Quả nhiên khi hắn nhìn xung quanh thì thấy bọn người Trịnh Thanh Hồng đang ngồi ở một cái bàn.

Mà bàn bên cạnh lại là Triệu Thiên Trạch, La Y Y đối diện là Tiểu Doãn cùng một người đàn ông nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Phùng Ly, Hoắc Thiên Tầm:

- Tôi có người quen ở bên kia, tôi đi qua gặp một chút.

Phùng Ly gật gật đầu, còn Hoắc Thiên Tầm lại ngó ngó xung quanh, khi nhìn thấy La Y Y cùng Triệu Thiên Trạch thì sắc mặt lập tức thay đổi.

- Em sao vậy?

Phùng Ly thấy mặt Hoắc Thiên Tầm hiện ra vẻ lo lắng liền hỏi.

Hoắc Thiên Tầm không nhịn được nói:

- Chị Phùng Ly, anh ta muốn đi gặp bạn gái, lại còn rất xinh đẹp nữa!

Phùng Ly kinh ngạc nói:

- Vậy thì sao chứ?

- Đàn ông ưu tú như vậy, chị thật không có chút cảm giác nào sao?

Hoắc Thiên Tầm cũng không nhịn nổi nữa rồi, trong ánh mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt như mèo thấy cá rán. Biểu hiện này làm cho Phùng Ly giật mình không nhẹ.

- Chị không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì đâu, anh Bạch quá là lợi hại luôn!!!

Hoắc Thiên Tầm có chút kích động liền kể cho Phùng Ly chuyện xảy ra vừa nãy.

Bạch Tiểu Thăng đi qua thì nghe được Bạch Kiêu Thừa đang nói phét, sắp đạt đến mức chém gió thành bão:

- Triệu tiểu thư không biết tình hình lúc đó đâu, lúc đó bọn tôi còn tưởng ngài gặp tình huống rất khẩn cấp nên Trịnh tổng không nói một lời liền chạy ra. Cái đó đúng là sự hy sinh quên mình, phải biết bên kia có tận bốn năm người, trong tay ai cũng cầm hàng nóng hàng nguội, tình huống rất nguy hiểm…

Bạch Tiểu Thăng nghe tới đây thì không nhịn được phải cười lên.

Bạch Kiêu Thừa này mà không đi viết truyện thì đúng là uổng phí tài năng.

- Mặc dù cứu nhầm người nhưng Trịnh tổng lại không muốn làm cao, biết là như thế nhưng tôi vẫn không thể nhịn được phải nói cho ngài biết tâm ý của Trịnh tổng. Ngài cảm thấy đúng không?

Bạch Kiêu Nhận đang nói thì La Y Y thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, lập tức nàng cao hứng vẫy tay.

Trịnh Thanh Hồng quay đầu nhìn sang, sắc mặt lập tức có chút tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng một mảnh.

Bạch Kiêu Thừa cũng nhanh chóng phát giác không thích hợp vì mọi người đều đang quay đầu nhìn sang, ánh mắt Triệu Thiên Trạch lại còn sáng lên, sự vui mừng lộ rõ ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn lại thì sững cả người.

- Làm sao mà chỗ nào cũng có mặt Bạch Tiểu Thăng là sao?

Bachj Kiêu Nhận không nhịn được hét lên.

Trịnh Thanh Hồng lại cười khổ, lúc Bạch Kiêu Thừa đang chém gió tâng bốc hắn còn chưa xong thì tên họ Bạch lại đến đây.

Bạch Kiêu Thừa cũng buồn bực:

- Tên này đúng là kẻ gây họa!

- Em Bạch vậy mà cũng ở đây sao?

Vẻ mặt Triệu Thiên Trạch đầy vui mừng, đứng dậy nói.

La Y Y còn chưa kịp nói gì thì Triệu Thiên Trạch đã đứng ra cướp lời.

Trịnh Thanh Hồng lại nghiến răng nghiến lợi. Bạch Kiêu Thừa nói đến cạn lời cũng không có thay đổi gì, nhưng chỉ mới nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng liền khác ngay.

- Tên này thật sự là sao chổi hiện thế!

- Chính mình tạo ra trận thế để hắn liền đến làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không sao, vì đó không phải là Triệu Thiên Trạch. Nhưng giờ đang làm vẻ mặt lãnh ngạo với mỹ nhân, khoe thành tích thì tên này lại đến phá đám. Hắn đúng là địa ngục của mình!!!

Tâm tình của Trịnh Thanh Hồng rất bi phẫn.

Tiểu Doãn ở bên cạnh nói thầm với Tưởng Bắc Thành. Tưởng Bắc Thành liếc mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt cũng có chút hiếu kỳ.

- Người này là người có khứu giác thần kỳ kia sao?

Tưởng Bắc Thành nhìn người mới đến trong giây lát thì cũng đánh mất kiên nhẫn, nói ra:

- Triệu tiểu thư, điều kiện vừa nãy tôi đưa ra cô có đồng ý không? Thời gian của mọi người đều rất quý giá nên cô cho tôi đáp án đi!

Tưởng Bắc Thành cứng nhắc nói với Triệu Thiên Trạch.

Trịnh Thanh Hồng thấy thái độ của Tưởng Bắc Thành thì nổi giận.

- Cơ hội đến rồi!

Ánh mắt của Bạch Kiêu Thừa rõ ràng là sáng lên rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận