Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 662: Chuyện này tôi làm chủ!



Bên trong một tòa nhà chọc trời ở một khu kinh doanh mới nổi của một thành phố hạng nhất.

Cuộc hội nghị cấp cao này đang được tổ chức trong một văn phòng lớn rộng rãi và sáng sủa.

Hai bên bàn làm việc hình khuyên ngồi đầy người, người già, trung niên, trẻ tuổi, từng người đều có khí chất siêu phàm.

Mỗi một vị đều ở vị trí cấp cao!

Hôm nay, là ngày nhóm của họ tổ chức một cuộc họp thường lệ.

Mỗi một vị tham gia đều tự giác tắt điện thoại di động.

Chủ tịch Trịnh Đông Tỉnh tự mình làm gương đưa di động đặt trên mặt bàn để mọi người giám sát.

Nhưng mà, mới qua năm phút đồng hồ, màn hình điện thoại di động của Trịnh Đông Tỉnh liền sáng lên, có điện thoại gọi tới.

Nhìn nhìn điện thoại báo số, gương mặt luôn uy nghi, nghiêm túc như Trịnh Đông Tỉnh cũng lập tức kêu dừng hội nghị, khiến đám người im lặng. Rồi sau đó mỉm cười, hắn nghe cuộc điện thoại này.

Mọi người đều nhìn trừng trừng, Trịnh Đông Tỉnh như biến thành người khác, dù là không nhìn thấy đối phương, gương mặtcủa hắn cũng đầy ý cười.

Trong lời nói, đều là các từ “Đúng, đúng”, “Chỗ nào không được chứ”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt đều nghiêm nghị.

Mấy người ngồi ở xa, không kìm được, nhỏ giọng nghị luận.

- Đây là ai đang gọi cho chủ tịch của chúng ta vậy, có thể làm ngài ấy phản ứng lớn như vậy?

- Nhất định là một đại nhân vật, hoặc là chủ tịch thành phố, hoặc là Lục Vân tiên sinh!

- Người này địa vị khẳng định không thấp, nếu không Trịnh Tổng tuyệt không đến mức như thế. . .

- Tôi nhớ được lần trước, thiếu gia Lục Thanh Phong của Đằng Vân đến nhưng Trịnh Tổng đều không biểu hiện như thế!

Tiếng nghị luận khe khẽ, tựa hồ náo nhiệt hơn một chút.

- Cái gì!

Trịnh Đông Tỉnh bỗng nhiên nhíu mày, quát khẽ một tiếng.

Lập tức, mấy người nói chuyện đều im bặt.

- Để Tưởng Bắc Thành nghe điện thoại!

Trịnh Đông Tỉnh gằn từng chữ nói.

Sắc mặt của hắn đầy vẻ tức giận.

Mọi người trong hội trường nhất thời yên lặng, thở mạnh cũng không dám.

Lần trước Trịnh Đông Tỉnh nổi giận đã đuổi ba người ra khỏi bàn này!

Lần này, lại phát sinh chuyện gì đây?

Sau mấy giây, Trịnh Đông Tỉnh lạnh lùng hét vào trong điện thoại,

- Tưởng Bắc Thành, cậu có phải không muốn làm việc nữa không?

- Im ngay, tôi không muốn nghe bất kỳ lý do gì!

- Cậu nhớ kỹ cho tôi, người trước mắt cậu, giống như tôi đích thân đến! Anh ta không vui, tức là cậu đang xúc phạm tôi!

- Anh ta muốn cái gì, cậu đáp ứng cái đó, phục tùng vô điều kiện!

Trịnh Đông Tỉnh nói mấy câu đó không chần chờ, rất gọn gàng.

Đám người tại chỗ nhịn không được hít sâu.

Đại nhân vật trong miệng Trịnh tổng là ai, vị nào có thể khiến hắn như thế, hẳn là Lục Vân tiên sinh?

Không đúng, Tưởng Bắc Thành cũng coi như có địa vị cao, sao không biết Lục tiên sinh chứ?

Đám người đều không hiểu.

Đầu bên kia điện thoại đã đổi thành người khác.

Mới đây, trên mặt Trịnh Đông Tỉnh còn dày đặc lôi vân, trong khoảnh khắc liền hóa thành gió xuân ấm áp.

- Cậu có yêu cầu gì cứ nói với hắn, nếu hắn là dám chần chờ thì tôi liền đuổi ngay. Cậu nếu không hài lòng thì tôi sẽ khai trừ hắn ra khỏi ngành luôn.

Trịnh Đông Tỉnh cười ha hả nói.

Dùng loại giọng điệu đáng sợ này nói, mọi người ở đây đều không kìm lòng được nuốt ngụm nước miếng.

Tưởng Bắc Thành đến tột cùng là trêu chọc ai!

Người luôn rộng rãi đối xử với người khác như Trịnh tổng, lại muốn gạt bỏ hắn ra khỏi ngành này!

- Khách sáo với tôi cái rắm! Đúng rồi, cha vợ tương lai của tôi rất nhớ cậu đó, muốn mời cậu nếu có thời gian ngồi lại cùng nhau!

Cha vợ tương lai, chủ tịch Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân, đều muốn chủ động cùng ăn cơm!

Người này đến cuối cùng là ai?

Đám người bất ngờ đến im lặng.

Giờ phút này, tại Trung Kinh Thiên Trản Lâu.

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại cười nói,

- Hôm nào đi, gần nhất thật sự không có thời gian. Được, cứ như vậy, tôi cúp máy trước!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, vừa nghiêng đầu lại thì giật mình.

Một đám người đang nhìn chằm chằm hắn.

Chấn kinh, không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin.

Chỉ có Tưởng Bắc Thành có chỗ khác biệt, trừ những điều đó, hắn còn đang hoảng sợ.

Hắn có thể không sợ Tập Đoàn Chấn Bắc, nhưng ở trong nước hiện tại đắc tội Đông Gia, thật sự không cần làm ăn nữa!

Người này, đến tột cùng là ai!

Thế mà khiến Trịnh tổng dùng giọng điệu kia ra lệnh cưỡng chế mình!

Tưởng Bắc Thành, sợ.

- Là một người bạn cũ của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, nhìn Triệu Thiên Trạch cười một tiếng.

Chỉ là một người bạn cũ? Triệu Thiên Trạch không tin cũng không có ai tin.

- Triệu tiểu thư! Điều này, chúng tôi rời khỏi cuộc so tài, lập tức trả lại phối phương rồi đền bù toàn bộ tổn thất. Cô xem tiền bồi thường, vẫn là định mức theo thị trường được không?

Tưởng Bắc Thành mở miệng trước Bạch Tiểu Thăng lo sợ không yên cầu cứu Triệu Thiên Trạch.

Thái độ cuồng ngạo vô độ, không coi ai ra gì, ngay cả Tập Đoàn Chấn Bắc cũng không để vào mắt, đã sớm chạy đến lên chín tầng mây!

Trên mặt Tưởng Bắc Thành thậm chí còn hiện lên nụ cười đầy nịnh nọt.

Không cần nói Triệu Thiên Trạch trợn mắt há mồm, ngay cả Trịnh Thanh Hồng, Bạch Kiêu Thừa cũng không thể tin được tận mắt nhìn một màn này!

Về phần La Y Y, Tiểu Doãn, càng trực tiếp ngây người ngay tại chỗ.

Một đôi mắt trợn trừng, tròn xoe.

Tưởng Bắc Thành cũng coi như là người thông minh, nhìn thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng đối với Triệu Thiên Trạch liền nhanh chóng chủ động, dẫn đầu xuất kích.

- Thật ra, cũng không cần. . .

Triệu Thiên Trạch thì thào nói.

Nàng đơn giản cũng không biết làm thế nào cho phải.

Bạch Tiểu Thăng gọi một điện thoại, Tưởng Bắc Thành e ngại như gặp cọp.

Kinh khủng như vậy!

Trịnh Thanh Hồng, Bạch Kiêu Thừa chỉ ngây ngốc mà nhìn.

Hai người bọn hắn đưa ra bao nhiêu điều kiện mà không bằng một cuộc điện thoại của Bạch Tiểu Thăng!

Trịnh Thanh Hồng cảm thấy đầy nhục nhã.

- Như thế, ngài xem có được không?

Tưởng Bắc Thành trông giống như khóc, như cười, ăn nói khép nép hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng.

Giống như Bạch Tiểu Thăng nếu không đồng ý thì hắn còn có thể nhượng bộ!

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm.

Mấy giây này, Tưởng Bắc Thành giống như đang bị hành hạ.

- Chị Triệu, chuyện này chị thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm,

- Dù sao thì đây cũng là công ty của bạn cũ em, em vẫn là hi vọng các người không cần đối đầu, tốt nhất là có thể hợp tác. Dù sao, đôi bên cùng có lợi mới là con đường làm ăn chân chính!

Nghe hắn nói như thế nói, Triệu Thiên Trạch dịu dàng, ngoan ngoãn liên tiếp gật đầu, cười nói,

- Tiểu Thăng nói đúng, kỳ thật tôi cũng không muốn thế này, nếu như hai công ty chúng ta có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, hợp tác cùng có lợi, có khi là một chuyện tốt. Tưởng tổng, như vậy đi, chúng tôi liền theo như đề nghị của ngài, đương nhiên, phối phương ngài vẫn nên trả cho chúng tôi!

- Nhất định, nhất định! Không không, dự án kia hết hiệu lực, tôi nhường ra 50%!

Tưởng Bắc Thành vội vàng nói.

Nhìn thấy trên mặt Bạch Tiểu Thăng hiện vẻ hài lòng, hắn mới thở phào một cái.

Người này, về sau không thể trêu chọc vào! Tưởng Bắc Thành âm thầm ghi nhớ gương mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Điều này không được đâu, bên ngài nhường lợi quá nhiều làm tôi cũng không đành lòng!

Triệu Thiên Trạch rất biết cách ứng xử.

Vào thời điểm này còn hào phóng hơn, về sau hợp tác mới có thể lâu dài.

Hai người này lại xảy ra tranh chấp, nhưng lần này lại là nhường lợi lẫn nhau.

Đàm phán kiểu này, đơn giản chưa từng thấy.

Đám người nghe được đều thấy sửng sốt một hồi.

- Hai người giằng co nhường lợi, ai là người đứng đầu. Tôi làm chủ, Tưởng tổng nhường lại 20%. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Bạch Tiểu Thăng cười hòa giải.

- Được!

Triệu Thiên Trạch, Tưởng Bắc Thành đồng thời nói.

Hai vị tổng giám đốc của hai công ty lớn giờ phút này lại nghe lời như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận