Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 667: "Ngày thường" của Trần Trường khoảnh



Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở về từ lớp học liền đến thẳng truyền thông Trung Kinh.

Về đến công ty thì mới biết được Trần Trường Khoảnh đã bắt đầu đi làm, hắn rất vui vẻ gọi điện cho Lâm Vi Vi.

Ngay lúc này thì Trần Trường Khoảnh đang ngồi tại phòng làm việc của mình, hai tay vuốt ve bàn làm việc.

Tuy mấy ngày nay hắn không đi làm nhưng vẫn rất nhớ đến công ty của mình.

Trần Trường Khoảnh quay sang hỏi Vu Thanh:

- Hôm nay Bạch Tiểu Thăng không đi làm đúng không?

Vu Thanh chắc chắn nói:

- Vâng ngài cứ yên tâm.

- Tôi đã hỏi kỹ Lâm Vi Vi rồi.

Chính xác thì Bạch Tiểu Thăng đã nói với Lâm Vi Vi là hôm nay không đi làm nhưng lại có việc ở buổi chiều nên mới đến, chuyện này thì Lâm Vi Vi cũng không biết được.

- Vậy là tốt rồi!

Trần Trường Khoảnh thở dài một hơi.

Vu Thanh cũng không chịu được nói:

- Thật ra ngài cũng không thể tránh gặp mặt hắn mãi được, đây cũng không phải là biện pháp hay.

Trần Trường Khoảng mang hắn cùng Mộ Dung Yến từ gia tộc đến để làm trợ lý nên tất nhiên cả hai đều rất trung thành.

Một thiếu gia trải qua nửa năm sóng gió, từ một người mang hùng tâm tráng chí lại càng ngày càng lụi bại.

Vu Thanh cũng rất thổn thức.

- Sẽ không lâu đâu!

Trần Trường Khoảnh cười lạnh nói:

- Bạch Tiểu Thăng còn có thể nhảy nhót được mấy ngày chứ? Đại nạn của hắn sắp đến mà còn không tự biết…

Đang nói thì cửa phòng làm việc của hắn bị đẩy ra, đứng trước cửa là Mộ Dung Yến, trên mặt nàng còn mang chút sợ hãi.

- Không, không, không xong rồi…

Chưa nói hết câu thì Mộ Dung Yến liền thở hổn hển.

- Làm sao?

Vu Thanh vội vàng hỏi.

- Đừng nóng vội, cô điều hòa hơi thở rồi hẵng nói.

Trần Trường Khoảnh nhẹ nhàng an ủi.

Mộ Dung Yến đều hòa hơi thở của mình, đang định nói thì cửa phòng làm việc lại bị gõ vang hai tiếng nên đành phải thôi.

Trần Trường Khoảnh còn chưa kịp nói mời vào thì cửa phòng đã bị mở ra, người đi vào là Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt rạng rỡ.

Sắc mặt Trần Trường Khoảnh tái nhợt đi.

- Không phải nói hôm nay hắn không đi làm sao?

Vu Thanh cũng rất kinh hãi.

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì nói:

- Lão Trần hôm nay có việc ở công ty sao?

Nếu nói không thì sợ rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ bắt hắn đi luyện tập giám sát công ty.

- Có!

Trần Trường Khoảnh cắn răng nói.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói với Lâm Vi Vi.

- Vi Vi, cô cùng trợ lý của Trần tổng xử lý nốt mấy chuyện nhỏ này đi!

- Vâng.

Lâm Vi Vi đứng ở đằng sau đáp ứng ngay lập tức.

Hắn lại nói:

- Bây giờ Trần tổng đã không có việc rồi đúng không. Vậy bây giờ có phải là ngài nên vì công ty hy sinh một chút không.

- Vì cái gì lại là tôi! Lần trước không phải cậu nói hai người chúng ta thay phiên nhau sao?

Trần Trường Khoảnh cắn răng nói ra.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không chút biến hóa:

- Đúng rồi, lần thứ nhất là tôi nên giờ đến lượt anh mà.

- Cậu chỉ đi có mỗi một lần còn tôi phải đi tất cả hay sao? Cậu cảm thấy nó có công bằng hay không?

Trần Trường Khoảnh không nhịn được hét lên.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Lão Trần à, tôi và anh đều là người lớn rồi nên cũng không cần công bằng hay không! Bây giờ, ở đây là do tôi định đoạt!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lạnh xuống:

- Anh có thể làm theo hoặc về nhà nghỉ ngơi đi.

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng đang cưỡng bức Trần Trường Khoảnh.

Nếu thời Tống Trường Không còn tại chức thì trong tay của Phó tổng còn có thực quyền, lời nói cũng có cân lượng với Tổng giám đốc.

Hiện giờ Bạch Tiểu Thăng nắm giữ hết, tất cả mọi người đều đứng về phe hắn. Coi như kiện lên Bộ Sự Vụ thì cũng không có ai giúp hắn! Cuối cũng vẫn là hắn thua!

Về phần tức giận bỏ việc thì Bạch Tiểu Thăng cam đoan là hắn không dám.

Hiện giờ người Trần gia đang toàn lực ủng hộ Mục Bắc Thần tranh đoạt chức phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, Bạch Tiểu Thăng lại là đại kình địch nên Trần Trường Khoảnh nhất định phải ở lại để trong ứng ngoại hợp.

Hắn dám nghĩ nhưng cũng không dám làm, tất nhiên hai anh em Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng ăn chắn hắn.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh run rẩy cúi đầu nói:

- Tôi làm!

Tình thế bắt buộc nên hắn không thể không sợ.

- Vậy là tốt rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói, sâu trong đôi mắt không che được vẻ trào phúng.

- Các người muốn hại tôi sao, vậy thì tôi sẽ chơi lại các người!

- Trước khi đi tôi sẽ để anh vui sướng một chút thôi!

Ánh mắt Vu Thanh cùng Mộ Dung Yến có chút ai oán, còn Lâm Vi Vi lại có chút hài lòng.

Buổi chiều hôm nay truyền thông Trung Kinh lại lần nữa huyên náo, hắn coi Trần Trường Khoảnh là bàn đạp rồi lấy dép ra sức mà đạp.

Bạch Tiểu Thăng đem lý luận của Trần Trường Khoảnh bác bỏ khiến đám người càng thêm phục, lãnh đạo cao tầng càng thêm ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

Cả buổi chiều Trần Trường Khoảnh đều rất sầu não cùng uất ức.

Hắn cứ như một con khỉ đang bị Bạch Tiểu Thăng đem ra làm trò cười vậy.

Đêm hôm đó hắn lại gọi điện cho chú hai để kể khổ.

Mà Trần Cửu Tranh chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ:

- Kiên trì!!!

Chà đạp Trần Trường Khoảnh xong, Bạch Tiểu Thăng liền về nhà sớm, sau đó tắm rửa một chút rồi thưởng thức một bữa ăn phong phú.

Ngày kế tiếp.

Tinh thần của Bạch Tiểu Thăng rất tốt so với hai lần trước nên hắn đến đại học trung Kinh sớm hơn tận mười phút.

Bước vào phòng học, hắn liếc nhìn qua chỗ Triệu thiên Trạch thì thấy nàng đang vẫy vẫy tay với mình.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng đi qua.

Đúng vào lúc này cửa phòng mở ra, Trịnh Thanh Hồng bước nhanh qua Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến chỗ Triệu Thiên Trạch.

Nàng chưa kịp phản ứng thì hắn đã ngồi xuống vị trí của Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh nàng với vẻ mặt mừng rỡ.

Triệu Thiên Trạch cau mày nói:

- Trịnh tổng đây là chỗ của em Bạch mà.

Hắn nhìn nàng cười:

- Thiên Trạch, lớp cũng không có quy định chỗ ngồi mà.

Trịnh Thanh Hồng theo đuổi Triệu Thiên Trạch nên tất nhiên phải biết mọi thói quen của nàng.

Đặc biệt là trong tất cả các hoạt động nàng tham gia từ trước đến nay thì không bao giờ đổi chỗ ngồi.

Nguyên nhân có rất nhiều, có thể là do phong thủy hoặc mệnh cách, dù sao thì nàng cũng sẽ không bao giờ đổi chỗ ngồi.

Triệu Thiên Trạch nhìn Trịnh Thanh Hồng với sắc mắt khó nhìn, nhưng cũng không đứng dậy. Chuyện này lại làm cho hắn rất mừng rỡ, không ngờ lần này mình lại dễ dàng được ở gần nữ thần như vậy.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc liếc Trịnh Thanh Hồng.

- Thằng này vui mừng chỉ vì được ngồi chỗ của mình?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười ha hả, sau đó khẽ lắc đầu.

Trinh Thanh Hồng lại cười lạnh trong lòng:

- Mày biết cái gì chứ? Không ngồi ở đây thì mày đã mất cơ hội ngồi cùng bàn với nữ thần rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng chọn đại một chỗ để ngồi xuống rồi quay sang nói với Triệu Thiên Trạch:

- Chị Triệu tới đây ngồi đi!

- Ừ!

Triệu Thiên Trạch cũng đáp ứng, nàng đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Thanh Hồng đang cười tươi như hoa thì cứng đờ lại, ngạc nhiên nhìn Triệu Thiên Trạch.

- Sao lại đổi chỗ? Dễ dàng đổi chỗ như vậy?

- Em Bạch đúng là phúc tinh của chị, ngồi cùng bàn với em làm chị có cảm giác rất an toàn.

Triệu Thiên Trạch vui vẻ nói.

Chuyện này càng làm cho lòng đố kỵ của Trịnh Thanh Hồng dâng cao.

Đang định nói gì đó thì cửa phòng học lại mở ra, Phùng Ly đi tới cùng với xấp tài liệu dày được ôm trong lòng nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận