Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 670: Tên này lại nộp bài sớm!



- Đúng là mệt mỏi thật, em Bạch cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.

Triệu Thiên Trạch nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nhẹ nhàng nói. Sau đó, nàng tiếp tục dựa bàn và nhìn chăm chú vào đề mục mà mình cảm thấy hứng thú, thử nghiệm tự giải đáp.

Đã có đáp án mà Bạch Tiểu Thăng đưa cho nên tâm trạng hiện giờ của Triệu Thiên Trạch không hốt hoảng chút nào, ý nghĩ cũng không loạn. Nàng bắt đầu tiến hành suy nghĩ, nghiên cứu đối với một chút đề mục.

Những đề mục này đối với dạng người lãnh đạo công ty như nàng mà nói thì có rất nhiều lợi ích.

Bạch Tiểu Thăng khẽ liếc nhìn sang, trên mặt hiện lên nét cười.

Triệu Thiên Trạch đã có đáp án nơi tay mà còn có thể bình tĩnh để bản thân đi suy nghĩ, thăm dò, điều này rất đáng quý.

Bạch Tiểu Thăng xoay xoay cây bút để làm giảm đi cảm giác đau nhức do các ngón tay làm việc với cường độ cao.

Phía trên bục giảng, Phùng Ly thấy cảnh này thì không nhịn được phải nhíu mày.

- Bạch Tiểu Thăng, anh đang làm cái trò quỷ gì thế, đến giờ mà còn có thời gian nhàn hạ chơi?

Vừa rồi theo quan sát của nàng thì có rất nhiều người trong nhóm này đã nắm bắt được ý đồ của nàng ngay trong lần đầu tiên, họ đang nhanh chóng bước vào quá trình sàng lọc, kiểm tra và đánh giá. Những người này chắc chắn sẽ nhận được thêm điểm số ngoài định mức .

Mà đối với Bạch Tiểu Thăng, Phùng Ly hiển nhiên cho rằng hắn cũng là một thành viên trong đó.

Nhưng điều làm nàng thất vọng chính là Bạch Tiểu Thăng cùng với rất nhiều người vừa vào liền mù quáng làm bài thi.

Đến bây giờ, chuyện càng đáng giận hơn là tên này vậy mà lại bắt đầu ngồi chơi xoay bút.

- Đúng là rất thoải mái đó!

Phùng Ly không nhịn được phải cau mày, sau đó ho nhẹ một cái rồi nói,

- Tôi nhắc nhở một chút với một số người nhé, hiện giờ thời gian đối với mọi người rất quan trọng. Còn nữa, thời điểm lớp học đang diễn ra thì nghiêm cấm xoay bút.

Giọng nói nhắc nhở của Phùng Ly vang lên làm cho rất nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Mọi người thấy ánh mắt sắc bén của sự vụ quan Phùng Ly nhìn thẳng về một chỗ. Nửa câu nói sau, nghiêm lệnh cấm hành động xoay bút là đặc biệt nhắm vào ai đó.

Bây giờ, trong phòng học này lại còn có người nào nhàn hạ ngồi chơi xoay bút?

Đám người lập tức chuyển ánh mắt lên trên người Bạch Tiểu Thăng.

Lại là tên này!

Lần thứ nhất là vận khí tốt, lần thứ hai là vô sỉ, còn bây giờ là lần thứ ba, lần này có phải là lúc để chơi thủ đoạn không?

Trước mắt chỉ còn lại nửa canh giờ, thời gian quý giá biết bao, thế mà hắn còn có tâm tư ngồi chơi?

Rất nhiều người không được nhịn cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu hoàn thành bài thi.

Mục Bắc Thần lườm Bạch Tiểu Thăng một chút rồi xùy cười, trong miệng khẽ phát ra một thanh âm nhỏ như muỗi kêu không ai nghe thấy,

- Ngu ngốc.

Mắt thấy sự vụ quan Phùng Ly răn dạy Bạch Tiểu Thăng, trong mắt Trịnh Thanh Hồng cũng không ngăn được một tia khoái ý.

Có điều, khi hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng dường như không để ý lắm tới lời của sự vụ quan, Triệu Thiên Trạch ở bên còn ôn nhu cười đối với tên kia thì hắn liền không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng.

- Không cho xoay sao? Vậy cũng tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Phùng Ly đứng trên bục giảng, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, thu hồi cây bút đang xoay vòng trên mấy đầu ngón tay rồi để lên trên bàn, đưa ra cho Phùng Ly nhìn.

- Đây, cô nhìn xem, tôi đã bỏ xuống rồi, tôi rất nghe lời đó.

Nhưng mà, sau khi dừng động tác xoay bút lại thì Bạch Tiểu Thăng cũng không tiếp tục làm bài thi, mà ngược lại thản nhiên nằm nhoài người ra bàn với khuôn mặt ngây ngẩn.

- Lười để ý đến anh.

Phùng Ly vừa thấy thì cảm giác như mình vừa đánh một quyền vào không khí.

Rõ ràng lần trước ở Thiên Trản Lâu, nàng có ấn tượng rất tốt đối với tên này, nhưng bây giờ sau khi một tới hai đi nhường nhịn hắn thì ấn tượng tốt trước đó đã trôi đi sạch sẽ.

Chính bản thân Phùng Ly cũng không biết, sự tức giận và lo lắng này không phải là do ấn tượng tốt đối với Bạch Tiểu Thăng bị tiêu hao hết sạch. Hoàn toàn ngược lại, đúng hơn là nó tăng lên một cái cấp độ mới rồi.

Chỉ có điều là nàng không có phát hiện ra mà thôi.

- Sự vụ quan Phùng Ly sắp bị em làm tức chết rồi kìa, cứ như vậy có ổn không?

Triệu Thiên Trạch không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.

- Không sao.

Bạch Tiểu Thăng hời hợt nói.

Mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng dựa vào hệ thống phụ trợ thì Bạch Tiểu Thăng có thể nhìn ra được, trên mặt Phùng Ly nào phải là tức giận, thứ tồn tại chỉ là sự lo lắng cùng không yên lòng mà thôi.

- Cũng đúng, em cùng với cô ấy còn cùng một chỗ ăn cơm còn mà.

Câu nói này, Triệu Thiên Trạch không nói ra miệng.

Dù vậy, nàng cũng tin tưởng vững chắc rằng Phùng Ly sẽ không để lộ đề mục cho Bạch Tiểu Thăng biết.

Dù sao, người được công nhận là giám khảo của bộ sự vụ thì cũng nên có điểm mấu chốt.

- Em đã làm xong bài rồi, thế bao giờ sẽ lên nộp?

Triệu Thiên Trạch không nhịn được hỏi.

Bài thi của Bạch Tiểu Thăng nàng đã “Tận dụng hết” .

Bây giờ, thời gian đã qua một giờ mười phút.

- Không vội.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười rồi nói.

Nếu hắn đã có dự định thì Triệu Thiên Trạch cũng không muốn nhiều lời.

Qua năm phút đồng hồ, Phùng Ly nhìn mọi người chung quanh nói:

- Còn có thời gian một phút, hi vọng mọi người nắm chặt thời gian. Thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm!

Nàng vừa nói như thế thì làm cho vẻ mặt một đám người bên dưới hiện lên sự lo lắng.

Phùng Ly nghiêm túc quan sát tất cả phản ứng của bọn hắn, tất cả vẻ mặt, cử chỉ đều thu hết vào trong mắt, từ đó tìm kiếm ra những nhân vật khác biệt với những người còn lại.

Nàng nhìn thấy Mục Bắc Thần, nhẹ gật đầu.

Nhìn thấy Trịnh Thanh Hồng cũng tương tự gật nhẹ một cái.

Nhìn thấy Triệu Thiên Trạch, cũng đồng dạng gật nhẹ đầu.

Biểu hiện của những người này cũng rất phù hợp với sự chờ mong của nàng.

Sau đó, nàng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn nàng, sau đó cười cười rồi trực tiếp đứng lên,

- Tôi nộp bài.

Một câu này vừa nói ra làm cho Phùng Ly sửng sốt.

- Hắn muốn nộp bài thi!

Không riêng gì Phùng Ly mà toàn bộ người ở đây đều giật mình, ai ai cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Trong khoảnh khắc này, rất nhiều người đều châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán.

- Tên này nói muốn nộp bài thi kìa, tôi không nghe lầm chứ!

- Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy!

- Tôi cũng nghe được!

Sau đó, đám người liền kích động.

- Không lẽ hắn ta đã làm bài xong rồi?

- Không có khả năng đó, đề mục nhiều như vậy mà! Một thiên tài thì nhất định phải là người nhịn đến cuối cùng, dùng thời gian hạn chế để làm nhiều thêm một chút.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này đang giở trò quỷ gì!

- Đáng chết, hắn vừa mới nói như thế thì tôi cũng không còn tâm tư để tiếp tục làm bài nữa!

- Đúng vậy, tên đáng chết này, tâm trạng tôi giờ cũng đã rối mù….

Phùng Ly phớt lờ những nghị luận này, hai mắt nàng thẳng tắp nhìn Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được hỏi lại:

- Bạch Tiểu Thăng, anh thật sự xác nhận muốn nộp bài sao! Nếu đã nộp thì coi như kết thúc! Bây giờ vẫn còn thời gian mười mấy phút nữa!

- Chẳng lẽ, là do mình vừa rồi chỉ trích khiến anh ta bị kích thích sao? Không thể nào. . .

Phùng Ly khẽ thì thầm.

Bên dưới, Triệu Thiên Trạch cười hì hì nhỏ giọng nói:

- Chờ một lúc chị lại lên nộp, giúp cậu chuyển hướng sự chú ý.

Khuôn mặt của Trịnh Thanh Hồng âm trầm, hai tay cầm tờ bài thi cuối cùng. Hắn đã nắm bắt được điểm quan trọng của đề thi, từ đó triển khai ý tưởng, sắp hết thời gian thì hắn cũng đã làm tới được tờ thứ bảy, ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng và Triệu Thiên Trạch ra thì hắn là người nhanh nhất.

Ngay cả Mục Bắc Thần cũng kém hơn một chút.

- Cái tên họ Bạch này nhất định là cố ý dọa người ở trước mặt Thiên Trạch, đáng ghét, mình vì sao lại không nghĩ tới một chiêu này!

Trịnh Thanh Hồng âm thầm ảo não.

Theo hắn thấy, chính mình không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai, không cần vì một điểm mà thua.

Không bằng việc lộ ra một chút ưu điểm của bản thân cho Triệu Thiên Trạch nhìn thấy.

Nhưng mà bây giờ Bạch Tiểu Thăng đã dùng qua trò này rồi, nếu như hắn lại sử dụng thì chung quy sẽ có cảm giác như đang bắt chước người khác.

Cho nên, Trịnh Thanh Hồng sẽ không làm như thế.

- Hừ, lấy lòng người khác sao? Thật sự cho rằng nộp bài thi sớm thì sẽ tạođược ấn tượng tốt à, đồ đần!

Mục Bắc Thần cười lạnh, vùi đầu tiếp tục làm bài.

Tâm tư của hắn rất ổn định, muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng, mục tiêu của hắn là thắng được Trịnh Thanh Hồng.

- Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, đương nhiên là muốn nộp bài.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, cầm lấy bài thi sau đó đưa đến trước mặt Phùng Ly.

Phùng Ly không nhịn được liếc hắn một cái, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ oán trách.

Tên này làm sao lại không biết tốt xấu như vậy, anh làm nhiều một chút, làm nhiều thêm hai ba lời giải cũng không phải chuyện xấu mà. . .

Khi Phùng Ly nhìn vào bài thi của Bạch Tiểu Thăng thì hai con mắt bỗng nhiên co rụt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận