Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 673: Giảng sư đại học Hoắc Thiên Tầm



- Cô là lão sư ở đây?

Bạch Tiểu Thăng có chút giật mình, đánh giá Hoắc Thiên Tầm một phen.

- Sao vậy, không giống hả?

Hoắc Thiên Tầm ngạc nhiên hỏi.

Không giống! Bạch Tiểu thăng âm thầm lắc đầu.

Ở Thiên Trản Lâu, mọi người gặp mặt lần đầu tiên, Bạch Tiểu Thăng còn tưởng Hoắc Thiên Tầm là nhân viên công ty.

Một kế toán hay thư ký gì đó.

Nói nàng là giáo sư đại học, thật khó để người tôi tin phục.

Coi như cha của Hoắc Thiên Tầm là Hoắc Đông đạo sư, là viện trưởng của đại học Trung Kinh như nhìn tính tình của ông ấy liền có thể thấy ông ấy rất nghiêm túc, nghiêm cẩn, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt.

Người như vậy, theo Bạch Tiểu Thăng thấy sẽ không đi cửa sau, cũng sẽ không cho phép con gái dựa vào quan hệ dạy học ở chỗ này.

Nếu như Hoắc Thiên Tầm nói thật, vậy có thể rõ ràng nàng rất lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được, đánh giá Hoắc Thiên Tầm thêm một lần nữa.

Nhìn thật không giống. Còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, ăn mặc còn rất gợi cảm, cái này không phải dạy hư học sinh hay sao…

Lúc mình đến trường, sao lại không gặp được lão sư như vậy a…

Bạch Tiểu Thăng có chút cảm khái.

- Cậu hoài nghi tôi, tôi không cao hứng! Hừ, hôm nay tôi với cậu phải lên lớp của Hoắc lão sư, anh Tiểu Thăng.

Hoắc Thiên Tầm giả bộ tức giận nói.

Lộn xộn cái gì, ngay cả anh Tiểu Thăng cũng kêu, phải chú ý hình tượng chứ Hoắc lão sư, may mà bên cạnh không có ai đó.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ,

- Tôi vừa lên xong lớp Phùng Ly tỷ của cô, rất mệt mỏi, hôm khác được không?

- Không được!

Hoắc Thiên Tầm từ chối.

- Cô xem, cũng giữa trưa rồi, bây giờ cô cũng không thể đi học a.

Bạch Tiểu Thăng cơ trí nói.

- Đúng rồi, cũng sắp mười hai giờ rồi.

Hoắc Thiên Tầm nhìn thời gian.

Bạch Tiểu Thăng lập tức vui mừng.

- Bất quá tôi có tiết vào xế chiều, mời tôi ăn cơm sau đó tôi cho cậu nghe một bài giảng miễn phí. Sao hả rất công bằng đúng không?

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói.

Bạch Tiểu Thăng im lặng.

- Cậu là thanh niên, cũng không bỏ được một bữa cơm hả?

Hoắc Thiên Tầm bĩu môi nói.

- Đi thôi, cho tôi xin!

Bạch Tiểu Thăng nhận thua.

- Tốt, chúng ta đi ăn một bữa ngon.

Hoắc Thiên Tầm hung hăng quơ quơ nắm tay nhỏ, cười nói.

Mặc dù nàng nói giống như hung ác với Bạch Tiểu Thăng nhưng cuối cùng vẫn chỉ đi một nhà hàng trong trường.

Không giống với lần trước cùng Hoắc Đông đạo sư, Phùng Ly đi ăn, món ăn ở đây ở đây là món Quảng Đông.

Cùng Hoắc Thiên Tầm đi tới, miệng nói hung hăng ăn của Bạch Tiểu Thăng một trận nhưng cuối cùng nàng chỉ chọn quả dứa nhồi thịt, rau xà lách xào dầu hào, cà tím nấu ngư hương, một tô canh đầu cá đậu hũ, hai bát gạo thơm.

Tổng cộng cũng không tốn đến hai đồng tiền.

Bạch Tiểu Thăng đề nghị kêu thêm nhiều một chút cũng bị nàng ngăn cản.

Nhìn phần đồ ăn vô cùng đơn giản nhưng mùi hương thì bay bốn phía, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đói bụng, cảm giác những thứ này rất ngon.

Phùng Ly ăn cơm trang nhã, làm cho người nhìn rất dễ chịu.

Hoắc Thiên Tầm thì không phải như vậy, nàng ăn rất thoải mái. Nhưng dù vậy, lúc hắn nhìn nàng ăn như gió cuốn, hoàn toàn không phát giác được tướng ăn khó coi mà lại thấy đáng yêu, hoạt bát, là một loại mỹ cảm khác.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Hoắc Thiên Tầm, trong bụng lầm bầm:

Dạng này, sao có thể là giáo sư đại học đây? Nàng dạy cái gì?

- Làm sao vậy, cậu nhìn tôi làm gì?

Hoắc Thiên Tầm phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang nhìn nàng, nhịn không được có chút thẹn thùng, tưởng tướng ăn của mình khó coi.

- Cô dạy cái gì?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Bí mật.

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói.

- Đợi lát nữa cậu sẽ biết, sẽ để cho cậu kinh ngạc đó.

Thần thần bí bí.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười một tiếng cũng không hỏi nữa.

Ăn cơm xong, Hoắc Thiên Tầm còn gọi ông chủ cho ấm trà, hai người từ từ vừa uống vừa trò chuyện.

Mãi cho đến hai giờ, Hoắc Thiên Tầm mới đứng dậy, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nói.

- Đi, đi học thôi!

- Tôi đi có thích hợp không? Cô đi dạy còn mang theo bạn sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi.

- Yên tâm đi, lớp của tôi là lớp học chung, ai cũng có thể đến dự thính. Lại nói, đến lúc đó tôi sẽ nói cậu là trợ lý của tôi.

Hoắc Thiên Tầm nói.

Bạch Tiểu Thăng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý cùng nàng đi qua đó.

Hai người tiến vào một tòa lầu, đi vào một gian phòng học.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn đầu, nhìn thấy bảng số phòng bên trên có chữ “Đặc biệt” màu xanh.

Cái này là phòng đặc thù học hả?

Sau khi vào, Bạch Tiểu Thăng phát hiện cái này cũng là một gian phòng học lớn, chỉ bỏ bớt hai cái bàn ra ngoài mà cảm thấy không gian lớn hơn rất nhiều.

- Có đôi khi, người biểu diễn cũng dùng nơi này.

Hoắc Thiên Tầm lầm bẩm một câu cùng Bạch Tiểu Thăng.

Cái này là một gian phòng học có thể chứa khoảng hai trăm người, hiện tại đã ngồi đầy hơn phân nửa, chừng hơn một trăm người.

Xem ra, mị lực của Hoắc Lão Sư không nhỏ nha! Bạch tiểu Thăng cảm khái.

Hắn theo Hoắc Thiên Tầm vào trong, lập tức hấp dẫn không ít người.

Phía trước bỗng nhiên có một người đứng lên, trực tiếp nghênh đón bọn hắn đi tới.

Người kia cao tầm 1m9, thân thể cường tráng, mặt chữ quốc, chân mày rậm mắt to, góc cạnh cứng rắn, toàn thân tràn đầy dương cương chi khí.

Bất quá nhìn tuổi tác so với Bạch Tiểu Thăng còn muốn lớn hơn bảy tám tuổi, có thể đã hơn bốn mươi rồi.

Người này cũng là học sinh sao?

Bạch Tiểu Thăng có chút không tin.

Ánh mắt người này nhìn Hoắc Thiên Tầm không che giấu, lộ ra một vòng nóng bỏng.

- Trử Đại Sơn lão sư? Sao ngài lại ở đây?

Quả nhiên, Hoắc Thiên Tầm ngạc nhiên hỏi.

- Thiên Tầm, buổi chiều tôi không có lớp, cho nên tới nghe cô giảng bài. Cô xem, tôi còn mang theo một chút học sinh tới, để lớp đông một chút.

Trử Đại Sơn chỉ bên kia, cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy dãy đầu, ngồi một đám người rất cao.

Cũng là cạo tóc húi cua, thân thể rắn chắc. Ai không biết còn tưởng là một đám tay chân nữa.

- Trử lão sư, chương trình học của tôi là văn học giám thưởng Châu u, liên quan đến nhiều tiếng quốc ngữ, các người là người khoa võ của học viện, sao có thể nghe hiểu?

Hoắc Thiên Tầm nói không chút nào khách khí, đồng thời nhíu mày.

Xem ra nàng đối với Trử Đại Sơn không có cảm tình gì.

Xem ra người này, dây dưa không ít với Hoắc Thiên Tầm. Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

- Cô đừng nói như thế, nghe hiểu hay không cũng được, dù sao có thể nhìn thấy cô, tôi đã hài lòng. Lại nói, tôi nghe không hiểu nhưng học trò tôi có thể hiểu, có thể giúp bầu không khí lớp học của cô thêm sinh động. À sau đó còn có thể cùng nhau ăn bữa cơm.

Trử Đại Sơn cười ha hả nói.

- Cảm ơn, không cần.

Hoắc Thiên Tầm căn bản không cảm kích, xụ mặt nói.

- Với lại, sau đó tôi cũng không có thời gian. Còn có Trử lão sư, chỗ này nhiều người như vậy, xin ngài đừng cùng tôi nói chuyện phiếm nữa, ảnh hưởng tôi đi dạy.

Trử Đại Sơn tranh thủ thời gian nói.

- Tốt, tốt, tôi lập tức đi xuống, không ảnh hưởng cô dạy.

Nói xong, Trử Đại Sơn chợt phát hiện Bạch Tiểu Thăng ở sau lưng Hoắc Thiên Tầm.

Người này tóc đen, mắt đen, trẻ tuổi, trên mặt có nụ cười không màng danh lợi.

Là tiểu bạch kiểm* từ nơi nào tới!

*những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…

Trử Đại Sơn cảnh giác hỏi Hoắc Thiên Tầm

- Thiên Tầm, hắn là ai?

Hoắc Thiên Tầm căn bản không kiên nhẫn, nhưng lại nhìn Bạch Tiểu Thăng đôi mắt sáng lên, cười ngọt ngào một tiếng

- Hắn là trợ lý của tôi!

Nha đầu này, thần sắc có chút thẹn thùng.

Tuyệt đối là cố ý! Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có cảm giác xấu.

- Trợ lý!

Hai mắt Trử Đại Sơn nhíu lại, ánh mắt âm trầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận