Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 676: Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc?



Bạch Tiểu Thăng kể sử thi thần thoại Hy Lạp cổ đại, tốc độ hắn nói không nhanh không chậm từng chữ rõ ràng, nội dung bên trong so với Hoắc Thiên Tầm còn muốn phong phú hơn, hơn nữa hắn còn đưa ra vô số dẫn chứng là cho nội dung thêm hài hước sinh động.

Ánh mắt của mọi người đều đăm đăm nhìn theo hắn, khi thì muốn khóc khi thì muốn cười, tâm trạng lên xuống theo từng lời kể.

Hắn không phải đang giảng bài, mà là kể lại và diễn tả tái hiện lại thời đại thần thoại không thể tưởng tượng nổi kia.

Một khung cảnh đầy cảm xúc, quả thực vô cùng sống động.

Hoắc Thiên Tầm cũng nghe như si như say, biểu lộ khi thì vui vẻ sung sướng, khi thì ngưng trọng.

Trước kia, nàng chưa bao giờ cho là, ở lĩnh vực này, không ai có thể làm cho nàng tin phục.

Thế nhưng hiện tại, nàng phục rồi.

- Bạch Tiểu Thăng so với mình giảng giải còn tốt hơn gấp trăm lần, nghìn lần!

Dưới sự kích động, Hoắc Thiên Tầm đã thật sự sùng bái Bạch Tiểu Thăng.

Nàng cũng như thế thì có thể tưởng tượng được những học sinh kia sẽ như thế nào.

Thậm chí rất nhiều nữ học sinh, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng bắt đầu có sự chuyển biến rõ rệt.

Dạng nam nhân trẻ tuổi đẹp trai này, một người trợ lý lão sư có học thức uyên bác như thế, thật làm cho người ta tim đập thình thịch!

Ngay cả những học sinh mà Trử Đại Sơn mang tới, thời điểm Hoắc Thiên Tầm giảng bài còn lộ ra vẻ buồn bực ngán ngẩm, ngáp lên ngáp xuống liên tục. Nhưng giờ lại trái ngược hoàn toàn, ai ai cũng tinh thần vô cũng phấn chấn, nghe đến say sưa.

Thậm chí ngay cả Trử Đại Sơn cũng cảm giác được Bạch Tiểu Thăng nói thật hay.

- Được rồi, tôi đã giảng nhiều như vậy các vị có hài lòng chưa?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Phòng học nhất thời lâm vào khoảnh khắc an tĩnh rồi chợt sôi trào.

- Hài lòng, giảng quá hay rồi!

- Đúng vậy, tôi chưa từng nghe qua khóa giảng nào hay như vậy.

- Lại giảng nhiều hơn một chút đi!

- Trợ lý lão sư, ngài cũng mở một khóa giảng công khai đi!

. . .

Các học sinh vô cùng nhiệt tình, lời lời nói ra như đập vào mặt.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nhìn về phía bọn người Trử Đại Sơn.

- Trử lão sư nếu như thỏa mãn, đừng quên buổi tối mời mọi người ăn cơm nhé.

Một câu nói kia đem suy nghĩ của Trử Đại Sơn kéo về thực tại.

Trử Đại Sơn nhất thời cười khổ không thôi, án lấy tiêu chuẩn đổ ước thì mỗi người đều là năm trăm đồng, công lại thì tận 50 ngàn nha.

Chỉ một phút hành động theo cảm tính, 50 ngàn đã không còn!

Hiện tại Trử Đại Sơn đối với Bạch Tiểu Thăng không còn là bội phục, mà là hận tới thịt đau, đồng thời cũng hối hận chính mình là một giảng viên thể dục của học viện, thế mà lại chạy tới cùng học sinh khối văn so ngôn ngữ, cái này không phải tìm tai vạ sao.

Nhưng nếu mình muốn luận võ cùng hắn vậy chẳng phải là khi dễ người ta sao? Còn nữa, hắn có thể đáp ứng sao?

Trử Đại Sơn thầm than.

- Tôi đã đồng ý cùng cậu cá cược, vậy thì sẽ nhận thua. Đối diện với đại học Trung Kinh có một nhà hàng hải sản tự phục vụ*, hay là chúng ta đi ăn trước, sau đó đi KTV*, tiền nong đều tính cho tôi! Mỗi người ước chừng năm trăm chắc đủ rồi!

Trử Đại Sơn hừ lạnh nói.

*Là nhà hàng buffet hải sản

*KTV( quán karaoke)

- Thua người không thua trận!

- Được, người này ngược lại nhận thua cuộc, thật sảng khoái!

Ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với Trử Đại Sơn ngược lại khá hơn một chút.

Hắn nhìn sang Hoắc Thiên Tầm bên cạnh cười một tiếng, trả vị trí lão sư này lại cho nàng.

Hoắc Thiên Tầm nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt vẫn như cũ kích động không thôi, người này là một nam nhân văn võ song toàn, quả thực làm cho nàng mê luyến.

Mắt thấy toàn bộ học sinh trong phòng học đều khen ngợi học thức của Bạch Tiểu Thăng, Hoắc Thiên Tầm nhịn không được còn khen nhiều thêm một câu.

- Các trò chỉ sợ còn không biết rõ, vị trợ lý lão sư này của cô chẳng những văn hay mà còn có thể dụng võ. Cô từng chứng kiến một mình hắn tay không tấc sắt đánh bốn tên đại hán, những đại hán kia hình thể cũng cường tráng giống như. . . Trử lão sư vậy!

Hoắc Thiên Tầm nhất thời kích động đem Trử Đại Sơn ra làm bia ngắm.

- Có đúng không, vị trợ lý lão sư này lại lợi hại như vậy sao!

- Gạt người, hắn có thể một chọi bốn sao!

- Nếu là thật, quả thực là quá đẹp trai, quá tuấn tú. . .

Các học sinh lại lần nữa sợ hãi kêu lên liên tục.

Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, nhịn không được nhìn Hoắc Thiên Tầm một chút, trong ánh mắt có mấy phần bất đắc dĩ.

Vị đại tỷ này thật đúng là thay mình tuyên truyền, còn là một chọi bốn người. . .

Không phải là không thể, nhưng nàng không thấy được toàn cảnh a, thì ra nàng đem Trịnh Thanh Hồng và tên tóc vàng bị đòn ngày đó cũng tính chung vào. . .

- Là thật sao! Lợi hại như vậy.

Một giọng nói thô cứng vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Trử Đại Sơn bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt ngăn không được lộ ra một tia nộ khí cùng chiến ý nhìn qua mình.

- Hắn đây là muốn làm gì, không phải muốn cùng mình ở chỗ này đánh một trận chứ?

Bạch Tiểu Thăng thầm kêu không ổn.

- Chuyện này cũng trách Hoắc Thiên Tầm, cô muốn nói thì nói. Sao giờ lại thành tôi cùng với tên pháo hôi này so chiêu, tôi có thể cao hứng sao. . .

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

- Người tập võ, tâm hiếu thắng đương nhiên là mạnh mẽ, mặt mũi cao tới tận trời a, chuyện này chỉ sợ là không để yên, aizzz!

Bạch Tiểu Thăng không kịp giải thích thì thấy Trử Đại Sơn đi lên trước nói.

- Vị trợ lý lão sư này, ta nghe qua rất là kính nể thực lực của cậu, hai ta luận bàn một phen như thế nào!

Lời này vừa nói ra những học sinh đang nghe giảng bài kia lập tức hưng phấn, nhao nhao la hét muốn xem một màn tỷ thí.

Trong đôi mắt của Hoắc Thiên Tầm cũng ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng. Lúc ấy tại Thiên Trản Lâu, nàng vẫn chưa có nhìn đủ, trước mắt há không phải là cơ hội tốt sao!

Tất cả mọi người đều trở nên ồn ào, Bạch Tiểu Thăng lại chóng mặt.

- Ở đây là lớp học, đánh đánh giết giết không phải là giáo dục tốt.

Bạch Tiểu Thăng kiên trì khuyên nhủ.

- Không phải đánh đánh giết giết mà là giao lưu luận bàn!

Trử Đại Sơn một mặt nghiêm túc nói :

- Là Khoa thể dục chúng ta cùng Khoa Văn ngươi giao lưu một hồi.

Nhìn qua bộ dạng của Trử Đại Sơn lúc này, trực tiếp đem ân oán cá nhân nâng lên tới cấp độ học viện.

Bởi vậy, bọn học sinh lại lần nữa như nổi bão lên điên cuồng là hét.

- Cái sự việc này truyền đi, thanh danh Hoắc lão sư có thể hay không bị ảnh hưởng, phương pháp giáo dục của nhà trường sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

- Ngươi không cần lo lắng a. Hoắc lão sư hôm nay nói cái gì, chính là câu chuyện chiến tranh thành Troy, ca tụng chính là sự anh dũng thiện chiến, ngươi là trợ lý của lão sư, chúng ta phối hợp diễn dịch, có cái gì sai?

Trử Đại Sơn ngụy biện nói.

Bạch Tiểu Thăng nghẹn họng nhìn trân trối.

Còn có thể giải thích như vậy?

- Ngươi nếu như sợ ta quá lợi hại, vậy ta để cho một học sinh bên ta đến, thế nào?

Ngay trước mặt Hoắc Thiên Tầm, Trử Đại Sơn cười to nói.

- Nếu ngươi khăng khăng muốn tỷ thí, vậy thì chính ngươi lên đi.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ thở dài.

Nơi này cũng đã được bỏ đi hai cái bàn vì vậy hiện giờ rộng rãi thích hợp cho việc động thủ.

Trợ lý lão sư đáp ứng rồi! Các học sinh lập tức sôi trào.

Bạch Tiểu Thăng bước xuống bục giảng đứng ở phía trước Trử Đại Sơn. So sánh hai người, mọi người bỗng nhiên cảm giác được Bạch Tiểu Thăng có khả năng sẽ thất bại.

Thân thể Trử Đại Sơn tráng kiện như núi, Bạch Tiểu Thăng có chút thon gầy nhìn hơi yếu đuối.

- Ông trời ơi, thật muốn đánh nhau? Tôi làm sao có cảm giác thấp thỏm không yên!

Có người bỗng nhiên lo lắng nói.

- Trử lão sư đến mức sẽ dừng thôi, có điều tôi cũng thấy được phần thắng của trợ lý lão sư không lớn.

Có người cũng phụ họa.

- Căn bản vốn không cùng một cấp độ mà, thể trọng cách xa, với lại người hàng năm trải qua rèn luyện cùng với người bình thường có thể so với nhau sao, người trợ lý kia nhất định phải thua.

Học sinh của Trử Đại Sơn nhịn không được hướng người xung quanh nói.

Bây giờ không coi trọng những ngôn luận ồn ào phía dưới. Trên bục giảng, Hoắc Thiên Tầm cũng cảm thấy rất không ổn.

Bạch Tiểu Thăng đối phó chỉ là người bình thường. Trong khi đó Trử Đại Sơn là một giảng viên thể dục của học viện mà lại là giáo sư hệ võ thuật. Kêu dừng là chuyện không thể nào.

Trong ánh mắt của Hoắc Thiên Tầm bắt đầu toát lên sự lo lắng, nàng biết Trử Đại Sơn sẽ không thật sự đả thương Bạch Tiểu Thăng. Nhưng mà một nam nhân bị thất bại trước mặt mọi người, mặt mũi mất đi, càng chịu không được a!

- Yên tâm đi, ta sẽ hạ thủ lưu tình! Nếu không, ngươi hiện nay nhận thua đi! Trử Đại Sơn ánh mắt như lang như hổ gầm gừ nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, duỗi ra một cây ngón tay ngoắc ngoắc nói.

- Ngươi, tới đây!

Sắc mặt Trử Đại Sơn trở nên dữ tợn, như hổ nhào tới.

Đôi bàn tay lớn như hai cái quạt hương bồ kia mang theo kình phong rét căm đánh tới, nhưng khi cách hắn còn nửa thước, liền im bặt dừng lại.

Hai con ngươi Trử Đại Sơn bỗng nhiên co rụt lại, hô hấp như dừng lại.

Trong chớp mắt, nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng đã tới trước mắt hắn, không chút do dự nào có thể lập tức biến hắn thành gấu trúc.

- Có thể sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng hỏi.

- Đây là cái tốc độ gì. . . Nhanh như vậy?

Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc?

Trử Đại Sơn rùng mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận