Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 678: Giáo sư không địch lại



Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn bà lão kia.

Bà ấy hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, cái eo thẳng tắp, tóc hoa râm được búi rất tỉ mỉ. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu sắc già dặn, lộ ra khí chất phi thường. Nhất định lúc còn trẻ là một vị mỹ nữ. Coi như già rồi, cũng vẫn còn phong vận.

- Ngài là Tôn Huyền Bắc Tôn giáo sư?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Bà lão mỉm cười gật đầu như là chuyện đương nhiên, khách khí trả lời.

- Vị này là môn vệ Vương đại gia.

Trử Đại Sơn giới thiệu lão đầu kia.

Vương lão đầu nhếch miệng cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khóc cười không được, gật đầu chào hỏi

- Vương đại gia.

Thật không trách hắn lại nhận lầm!

Tôn Huyền Bắc, một cái tên thật nam tính, lại còn là một giáo sư võ thuật, làm sao có ai nghĩ tới đó là một bà lão chứ!

Nhìn Bạch Tiểu Thăng bối rối, Hoắc Thiên Tầm buồn cười, tiến lên chào hỏi cùng Tôn Huyền Bắc

- Chào Tôn lão.

Tại đại học Trung Kinh, tư cách của Tôn Huyền Bắc so với cha của nàng còn lớn hơn.

Vị Tôn nãi nãi này, giao cả một đời cho sách, sau khi về hưu, làm một chức vụ nhàn nhã trong trường học, phát huy chút sức lực còn lại.

Mà Hoắc Thiên Tầm, có thể nói là được lão thái thái trông từ nhỏ đến lớn.

- Thiên Tầm, thật là càng ngày càng đẹp. Như thế xem ra, cái tên đồ đệ xấu bẹp, cao lớn thô kệch kia của ta căn bản không xứng với con rồi.

Lão thái thái cười khanh khách nói.

Mặt Trử Đại Sơn trở thành màu gan heo, hầm hừ nói.

- Lão sư, có người nào đang ở trước mặt người ngoài mà châm biếm đồ đệ của mình như ngài sao! Con hiện nay cũng là lão sư, ngài lưu cho con chút ít mặt mũi đi, tối thiểu nhất tại trước mặt Thiên Tầm. . . khen con nhiều một chút.

Lão thái thái nhìn hắn một chút, nhẹ gật đầu, làm một bộ dáng trịnh trọng đàng hoàng nói với Hoắc Thiên Tầm.

- Thiên Tầm a, cái tên đồ đệ này của ta, người mặc dù cao lớn thô kệch, nhưng mà tấm lòng không xấu, luyện võ không giả, nhưng ta cam đoan, tuyệt không dám đánh vợ đâu, cũng coi như là một cái người thành thật. Nếu như một ngày nào đó mắt con bị mù, có thể suy nghĩ tới hắn một chút.

Da mặt Trử Đại Sơn run rẩy.

- Cái này là ngài đang khen con?

- Người học võ, phải ngay thẳng không thiên vị, ta mà khen tướng mạo con, sẽ làm mờ ám lương tâm ta, con xem một chút vị tiểu ca này, mới xứng được với hai chữ đẹp trai, nhưng con thì không được.

Lão thái thái cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cười lại một tiếng.

Vị lão thái thái miệng lưỡi không tha người này, thật sự chính là một giáo sư võ thuật sao.

- Có điều nói cho cùng, tư chất tập võ của tiểu tử con thật không tệ. Quán quân giải thi đấu võ thuật cấp tỉnh, vẫn có chút đáng giá, tối thiểu nhất tại Trung Kinh có thể có tên tuổi.

Lão thái thái cười nói, rốt cục cũng khen đồ đệ mình một câu.

- Để cho người ta đánh bại.

Trử Đại Sơn hừ một tiếng nói.

- Sao?

Tôn Huyền Bắc ngạc nhiên liếc hắn một cái.

- Vừa rồi, để hắn đánh không còn mặt mũi!

Trử Đại Sơn chỉ Bạch Tiểu Thăng nói bộ dạng như đánh không lại thì về méc người lớn.

- A!

Tôn Huyền Bắc kinh ngạc dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Người tập võ cùng người thường khác biệt, do hàng năm rèn luyện, hoặc là cơ bắp lộ ra, hoặc là tay có vết chai.

Còn Bạch Tiểu Thăng loại trắng trắng mềm mềm này, như nhân viên văn phòng, không giống một người luyện võ.

- Cậu là học nội gia quyền?

Tôn Huyền Bắc hiếu kỳ hỏi.

- Chỉ là học được một chút thô thiển, tôi cùng Trử lão sư luận bàn, cái kia không gọi là thắng, chỉ bất quá không có thua thôi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn nói.

- Không, là tôi thua!

Trử Đại Sơn lại kiên trì.

- Tôi muốn để cậu với lão sư thử một lần, để cho lão sư phân tích một tý, tôi thua ở đâu, giai đoạn tới tôi sẽ bù đắp!

Vị lão sư võ thuật này cũng thật là bướng bỉnh.

Bất quá, sống nghiêm túc như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng rất khâm phục.

- Cậu trai trẻ, cậu không ngại cùng tôi luận bàn một chút chứ.

Lão thái thái cười nói, ánh mắt của bà ấy sáng tỏ như đuốc.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

Hắn lại để ý đấy!

Hiện tại đang ở cổng trường đại học Trung Kinh, chính mình ra tay với một người già, nếu mà truyền đi, hắn còn biết xấu hổ hay không!

Hắn không biết được rằng, đại học Trung Kinh ai không biết Tôn Huyền Bắc, nếu thật sự ra tay thì thanh danh của bà mới thật sự bị ảnh hưởng.

Dù sao, lúc nàng còn trẻ đã là quán quân của giải thi đấu võ thuật cả nước!

Nữ quán quân!

- Lão sư à, tôi thật không có chỗ nào bằng ngài cả, tôi không dám ra tay!

Bạch Tiểu Thăng khách khí từ chối.

- Cậu sợ ra tay ở chỗ này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt?

Lão thái thái này ánh mắt thật sắc bén, chỉ về phía phòng bảo vệ nói.

- Lão Vương, cho mượn phòng của ông dùng một lát!

Vương lão đầu lập tức cười một tiếng

- Được.

Bạch Tiểu Thăng còn muốn từ chối, nhưng lão thái thái lại không cho hắn cơ hội, đi thẳng về phía bên kia.

- Đại Sơn, cũng vào đây xem đi. Nha đầu Thiên Tầm thì chờ ở bên ngoài đi, bên trong quyền cước không có mắt, đánh nhau như núi lớn, ngộ nhỡ làm bị thương con, ta thật đau lòng nha.

Trử Đại Sơn cười khổ, làm một cái tư thế mời với Bạch Tiểu Thăng.

Hoắc Thiên Tầm cũng muốn nhìn, bất quá có lão thái thái lên tiếng, nàng lại không thể không nghe, chỉ có thể bĩu môi mà chờ ở bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng một mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.

Vào cửa, Trử Đại Sơn đem của đóng lại sau đó kể lại quá trình tỉ thí của hai người cho Tôn Huyền Bắc nghe.

Tôn Huyền Bắc cười với Bạch Tiểu Thăng.

- Cận thân quyền thuật? Tốt, dù sao địa hình nơi này cũng chỉ như vậy, lão thái thái như ta đây cũng không thể so sánh với người trẻ tuổi các cậu hoạt bát hơn, liền tùy tiện luận bàn một tý?

Nói xong, lão thái thái bày ra một tư thế mở đầu.

Vịnh Xuân!

Khi lão thái thái bày ra điệu bộ này, khí tức cả người cũng thay đổi theo, ánh mắt sắc bén vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng thầm cười khổ.

Chuyện này đến hiện tại thật là kỳ diệu, chính mình sao lại cùng với một lão thái thái đấu tay đôi chứ!

Nhưng việc đã đến nước này, đã leo lên lưng cọp thì khó mà xuống!

- Ngài là trưởng bối, tuyệt đối không thể để cho tôi là một cái vãn bối ra tay trước, đây là quy củ. Xin mời ngài, chúng ta chỉ cần chạm đến mà thôi, còn có, tôi còn phải vội trở về công ty…

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm.

- Thật là một đưa bé hiểu chuyện, vậy thì ta cũng không khách khí. Yên tâm, ta sẽ không làm cậu bị thương!

Lão thái thái cười nói, vừa dứt lời liền tiến lên nửa bước, hai tay bỗng nhiên hóa thành hư ảnh, tốc độ thật đáng sợ.

Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Tiểu Thăng vang lên tiếng cảnh cáo của Hồng Liên

- Phát hiện nguy hiểm, cưỡng chế đề thăng adrenalin!

Lần trước, chỉ có lúc đối mặt với Lôi Nghênh, Hồng Liên mới phát ra loại cảnh cáo này!

Bạch Tiểu Thăng hai tay vung lên, mặc dù có chút luống cuống tay chân, nhưng lại đem toàn bộ thế công tới của lão thái thái phòng vệ thật tốt.

Trử Đại Sơn trừng lớn mắt như không thể tin được.

- Thú vị!

Lão thái thái khẽ cười một tiếng, tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh.

Bạch Tiểu Thăng giống như đã thích ứng, lại lần nữa cản được toàn bộ.

- Lại đến!

Lão thái thái khẽ quát một tiếng, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Trử Đại Sơn thậm chí có cảm giác hoa mắt.

Mà Bạch Tiểu Thăng lại thong dong hơn so với trước đó.

Mấy lần tiến công của Tôn Huyền Bắc, hoàn toàn không công mà lui, cuối cùng nàng cười to thu tay lại.

- Không chơi, không chơi nữa! Khá lắm, rất lợi hại mà!

Bạch Tiểu Thăng thì lại cười khổ.

Lão thái thái này mới lợi hại, kình đạo đáng sợ, tốc độ không thua gì Lôi Nghênh!

- Cám ơn ngài đã nhường, lão sư. Tôi có thể đi rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng vội vàng hỏi.

Nếu còn không đi, lỡ không may lão thái thái còn muốn hắn gặp người nào nữa thì không chơi không được.

- Có thể.

Lão thái thái cười nói.

Bạch Tiểu Thăng giống như được đặc xá, vội vàng mở cửa, chạy trốn đi như bay.

Người ham võ thành nghiện thật đáng sợ, về sau ít tiếp xúc sẽ tốt hơn! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hắn vừa đi ra ngoài, Tôn Huyền Bắc lập tức hiện ra vẻ mệt mỏi.

- Lão sư, ngài sao rồi?

Trử Đại Sơn giật mình.

- Tiểu tử này không tầm thường, mà ta cũng già rồi!

Tôn Huyền Bắc sợ hãi thán phục

- Hắn hoàn toàn không có ra chiêu, nhưng lại đem mọi chiêu thức của ta hóa giải hết. Ta nói Đại Sơn, con nói trong những người bình thường thật sự còn tồn tại kỳ tài tiên thiên võ học sao?

Trử Đại Sơn trả lời không được.

- Được rồi, hỏi con cũng như không hỏi, dù sao tư chất con có hạn.

Lão thái thái tiếp tục miệng không tha người.

Trử Đại Sơn cười khổ không thôi.

Sau khi rời khỏi đây, Bạch Tiểu Thăng nhìn thời gian một chút, đã qua mười lăm phút đồng hồ rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, hắn lại phát hiện không thấy Hoắc Thiên Tầm đâu.

- Không lẽ là đi trước rồi?

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Đang nghĩ ngợi, Vương đại gia ở ngoài cửa bỗng nhiên vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức hoang mang rối loạn nói.

- Không xong rồi, tiểu tử, Hoắc lão sư xảy ra chuyện rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận