Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 679: Hoắc Thiên Tầm bị bắt cóc?



- Chuyện gì đã xảy ra vậy, bác Vương?

Nghe nói Hoắc Thiên Tầm xảy ra chuyện, Bạch Tiểu Thăng vội vàng hỏi.

Đồng thời, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ mới đi vào trong có mười phút đồng hồ, Hoắc Thiên Tầm vẫn còn ở trong đại học Trung Kinh, có thể xảy ra chuyện gì đây?

- Ông Vương, chuyện gì xảy ra vậy?

- Chú Vương, người nói Thiên Tầm xảy ra chuyện như thế nào?

Lão Vương gác cổng còn chưa kịp mở miệng, sau lưng Bạch Tiểu Thăng liền truyền đến hai thanh âm vội vàng.

Tôn Huyền Bắc, Trử Đại Sơn vừa lúc đi tới và nghe thấy những lời của lão Vương, tranh thủ thời gian tới hỏi thăm.

- Tôn lão!

Lão Vương nhìn thấy Tôn Huyền Bắc đi đến, cũng bỏ qua Bạch Tiểu Thăng, nghênh đón bà.

Mọi việc từ đầu đến cuối, thật ra cũng không phức tạp, lão Vương bắt đầu kể lại chuyện cho mọi người nghe.

Hóa ra ngay khi mấy người Bạch Tiểu Thăng đi vào được vài phút, thì có một chiếc Mercedes dừng lại ở cổng trường.

Từ trên xe bước xuống hai nam, một nữ, họ đi vào sân trường.

Đi đến bên này, bọn họ nhận ra Hoắc Thiên Tầm liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ cô ấy.

Cô gái kia gọi Hoắc Thiên Tầm là em họ, nói là đến tìm nàng.

Hoắc Thiên Tầm gọi nữ nhân kia là chị dâu nhưng mà thái độ rất lạnh nhạt.

- Cô nàng kia khóc sướt mướt, hình như nói chính mình đánh bạc lại thua cuộc cái gì đấy, nói cái gì mà cháu ruột Hoắc lão sư bị người ta bắt, còn bị đánh. Nói đối phương yêu cầu Hoắc lão sư đi gặp một chuyến, mới có thể thả người. Hoắc lão sư lúc ấy cũng rất lo lắng, liền muốn cùng bọn họ đi qua.

Lão Vương kể lại.

- Lúc ấy tôi không yên tâm, mắt nhìn theo từ xa. Thế nhưng, tôi nhìn thấy bọn họ ở bên ngoài xe, trước khi lên xe, Hoắc lão sư hình như thay đổi suy nghĩ, không muốn đi. Nhưng cô nàng kia đã lôi kéo, Hoắc lão sư không có tránh thoát được, liền bị đẩy lên xe, sau đó người nam hốt hoảng lái xe đi! Tôi cảm giác được, chuyện này có vấn đề, cho nên vội vã nói cho mọi người biết một tiếng!

Tôn Huyền Bắc nghe xong nhíu mày.

- Chị dâu của Thiên Tầm sao? Tôi có nghe nói qua cô nàng kia, là loại người đánh bạc đến nghiện! Có một đứa con nhỏ mới tám chín tuổi, rất đáng yêu, lại thường xuyên bị cô ta đánh đập mặt mũi bầm dập.

Tôn Huyền Bắc nghi ngờ nói.

- Có thể là cô ta không còn tiền trả, nhưng cô ta vẫn có thể vay tiền mà, vì cái gì lại đi tìm Thiên Tầm! Còn nữa, chủ nợ yêu cầu rõ muốn gặp Thiên Tầm là chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ nhíu mày, mọi việc có vẻ như không đơn giản!

- Đây chính là bắt cóc! Còn suy nghĩ gì nữa?

Trử Đại Sơn tức giận nói.

- Báo cảnh sát! Bắt chị dâu của Thiên Tầm!

Liên quan đến Hoắc Thiên Tầm, hắn lập tức nóng nảy.

- Bình tĩnh một chút, chúng ta không hề có bằng chứng về hành vi bắt cóc để buộc tội bọn họ. Cho dù cảnh sát lập án đến điều tra, cũng cần thời gian. Chuyện này quay đi quay lại, trì hoãn quá nhiều thời gian. Chúng ta vẫn là cứu cách người trước, Sau đó lại truy cứu trách nhiệm!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Anh bạn trẻ này khá là trầm ổn!

Tôn Huyền Bắc không khỏi nhìn kĩ Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng khen ngợi.

Đem ra so sánh, học trò của mình thật sự là quá lỗ mãng.

- Đúng vậy, bình tĩnh một chút đi.

Tôn Huyền Bắc hét lên.

Trử Đại Sơn đành nín nhịn lắng nghe.

- Bác Vương, bác cố gắng nhớ kĩ lại một chút, lúc bọn họ nói chuyện, có nói tới cái địa danh nào không, hoặc là tên của ai không?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Lão Vương cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói.

- Họ có nói tới một cái tên của KTV, tôi nhớ được bên trong cái tên đó có chữ Thiên...

- Hồng Liên!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm ra lệnh cho Hồng Liên.

- Kiểm tra ở Trung Kinh tất cả tên KTV có chữ Thiên!

- Vâng!

Hồng Liên đáp ứng.

- Kiểm tra hoàn tất!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía lão Vương, sau đó đọc lên từng cái tên mà Hồng Liên tra được,

- Thiên Phong, Thiên Thu, Thừa Thiên. . .

- Đúng đúng, chính là cái tên Thừa Thiên này!

Lão Vương vội vàng nói.

Bạch Tiểu Thăng hơi nheo mắt lại, trong đầu cấp tốc xuất hiện vị trí của cái KTV này, cùng với tên người quản lý.

- Người chịu trách nhiệm pháp lý của cái KTV này là Chương Chi Hào!

Bạch Tiểu Thăng đọc lên cái tên này.

- Là anh ta!

Trử Đại Sơn lập tức hét lên.

Bạch Tiểu Thăng, Tôn Huyền Bắc ngạc nhiên nhìn lại, lão bà nhịn không được hỏi,

- Con biết hắn là ai sao?

- Đương nhiên là con quen biết!

Trử Đại Sơn la lên,

- Người kia là Chương Chi Hào đã dây dưa với Thiên Tầm, không phải lần một lần hai, lần này thế mà còn bắt cóc! Hiện tại còn chưa báo cảnh sát! Cậu Bạch, bây giờ chúng ta liền giết qua đó đi!

Liên quan đến an nguy của Hoắc Thiên Tầm, Trử Đại Sơn vô cùng lo lắng.

- Con không thể bình tĩnh một chút sao!

Tôn Huyền Bắc lấy tay đánh vào gáy của Trử Đại Sơn.

Cái tính tình nóng nảy của tên học trò mình so với người trẻ tuổi trước mắt này khi gặp chuyện, đơn giản kém không phải là trời với đất.

Bạch Tiểu Thăng có thể tỉnh táo kiềm chế, nhanh chóng tìm ra vị trí đối phương, lúc này mới là phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất.

- Họ Chương, có phải là Chương gia ở Trung Kinh không?

Tôn Huyền Bắc bỗng nhiên thì thào hỏi, lại tự hỏi tự trả lời,

- Có thể ở Trung Kinh này lăn lộn được, có lẽ cũng chỉ có gia tộc bọn họ thôi, tôi ngược lại cùng lão gia tử bọn họ có chút giao tình, chuyện này, để tôi đi cùng mọi người một chuyến!

- Tôn lão quen biết họ Chương?

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn.

- Lão sư quen biết họ sao?

Trử Đại Sơn cũng sững sờ.

- Tám chín phần mười, tôi đi với mọi người một chuyến. Với mối quan hệ của tôi cùng gia chủ Chương gia, so với một tên nhóc Chương Chi Hào, thì chút mặt mũi này vẫn là phải có, tôi sẽ khiến cậu ta nhận lỗi lầm và ngoan ngoãn đem người trả lại cho chúng ta!

Tôn Huyền Bắc có vài phần tự tin nói.

- Vậy thì tốt quá rồi!

Trử Đại Sơn lập tức vui vẻ,

- Lão sư đã ra mặt, thằng nhóc hỗn đản họ Chương sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi!

Trử Đại Sơn đối với lão sư của mình có lòng tin mười phần, lúc này liền chạy đi tìm xe.

- Xe tới rồi, lão sư!

Chỉ chốc lát sau, Trử Đại Sơn vội vàng quay trở lại.

Tại cổng đại học Trung Kinh, đỗ rất nhiều các loại xe taxi, nên rất dễ tìm.

Tôn Huyền Bắc được hai người kèm hai bên, đi thẳng ra ngoài cổng, ngồi lên xe chạy về phía KTV Thiên Thừa.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi,

- Tôn lão, ngài cùng lão Chương gia giao tình rất tốt sao?

- Tốt cũng chưa đến mức đó, tuy nhiên lão gia tử Chương gia và tôi là sinh viên cùng khóa, lúc ấy ông ta không cố gắng phát triển, tôi đã nhắc nhở ông ta không ít. Đáng tiếc về sau, ông ta bỏ đi, chuyển qua làm ăn.

Tôn Huyền Bắc lầm bầm nói.

Nguyên lai là quan hệ bạn học. Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm, tuy nhiên từ Chương gia không tiếng tăm, lăn lộn trở thành đại gia tộc thứ hai ở Trung Kinh, thì ra trong mắt người luyện võ không lấy tiền làm thước đo cho sự thành bại.

- Ngài nhắc nhở ông ấy như thế nào, là dạy qua ông ta sao?

Bạch Tiểu Thăng hiếu kì hỏi.

- Làm sao nhắc nhở à? Hừ, bị một nữ nhân như tôi tại mọi nơi đánh thắng ông ta, mỗi lần đều đánh cho ông ta mặt mũi bầm dập. Như thế vẫn chưa đủ sao!

Tôn Huyền Bắc nhớ lại, không khỏi đắc ý cười nói.

Bà lão này lúc tuổi còn trẻ, cũng rất tranh cường háo thắng đấy.

Nếu không như vậy làm sao có thể nhìn Trử Đại Sơn thuận mắt mà thu làm học trò.

Thì ra là ngài cùng Chương gia có quan hệ như vậy, thật đúng là duyên phận mà!

Bạch Tiểu Thăng trợn mắt há mồm, bỗng nhiên cảm giác lúc trước lão gia tử của Chương gia bị bà lão này hết lần này đến lần khác đánh bại! Có bạn nữ cùng lớp bạo lực như vậy, thật đáng sợ!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên mũi.

Tuy nhiên, chung quy ở đây vẫn có một phần tình cảm bạn học, hi vọng đến lúc đó có thể có tác dụng.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Có thể có tác dụng là tốt nhất, bằng không, chờ mình ra mặt, Chương gia này sẽ không có quả ngon để ăn đâu!

Trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng ẩn ẩn lấp lóe một vòng hàn mang.

Ra tay với bạn của hắn thì hắn không thể nhẫn nhịn được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận