Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 681: Khách quý của nhà họ Chu



KTV Thiên Thừa là sản nghiệp quan trọng của nhà họ Chu, nhưng từ khi Chu Huyễn giao cho con trai Chu Chi Hào quản lý, rất ít khi lui tới, chỉ là mỗi tháng hỏi thăm một chút tình hình kinh doanh thôi.

Cho nên Chu Chi Hào ở chỗ này không kiêng nể gì cả, thậm chí trắng trợn làm những việc xấu xa.

Hôm nay hắn cưỡng ép đưa Hoắc Thiên Tầm đến đây để giao lưu tình cảm.

Kết quả không nghĩ tới, cha hắn lại tới!

Nghe nói, còn mang theo vị khách quý.

Chu Chi Hào phải đi ra đón.

- Tôi hiện tại có chút việc, muốn ra ngoài xử lý một tý. Thiên Tầm, em ngồi ở đây đợi một lát nhé.

Chu Chi Hào cười ha hả, nhẹ nhàng từ tốn nói với Hoắc Thiên Tầm, sau đó nhìn sang Đỗ Quế Lan sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Đỗ Quế Lan, nói chuyện cùng Thiên Tầm một chút cho thật tốt, khuyên nhủ nàng!

- Vâng, vâng!

Đỗ Quế Lan vội vàng gật đầu.

Nàng nhìn ra được Chu Chi Hào không hài lòng lắm!

Trong lòng nàng nhất thời căng thẳng.

Trước kia, nàng ở chỗ này thiếu mấy trăm ngàn, chồng của mình bài bạc cũng đã thành tính, hiện tại bạn bè thân thích căn bản không ai chịu cho bọn họ mượn tiền, con đường sống bây giờ là giúp Chu Chi Hào làm mai thành công!

Đỗ Quế Lan tiễn Chu Chi Hào rời đi, hắn còn đem cửa khóa lại.

Đỗ Quế Lan quay người mặt đối mặt với Hoắc Thiên Tầm, bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Ta nói em gái này! Nhà họ Chu là nhà có quyền thế, Chu Chi Hào có thể coi trọng em là phúc khí của em, phải tu luyện mấy đời mới được. Em làm sao lại không biết tốt xấu như thế chứ!

Hoắc Thiên Tầm hờ hững quay mặt qua chỗ khác, lười để ý đến nàng.

Đỗ Quế Lan thấy thế, đè nén lửa giận trong lòng, trên mặt lại đổi thành một bộ dáng tươi cười, tiến lại gần.

- Ôi, ta nói này em gái, đến đây, chị em mình phải nói chuyện nhiều một chút. Cùng là phụ nữ, đều phải nên vì nửa đời sau của mình mà suy nghĩ chứ. . .

Ra khỏi phòng, Chu Chi Hào liếc mắt nhìn hai cấp dưới của mình, để cho bọn họ ở ngoài canh cửa.

Sau đó, hắn mang theo những người còn lại, vội vàng đi gặp cha hắn cùng khách quý.

Ngay tại lúc này, cha của Chu Chi Hào, Chu Huyễn đã mang theo các vị khách, dùng thang máy đi thẳng lên phòng khách quý trên tầng cao nhất của KTV Thiên Thừa.

Trong thang máy, hai vị đại nhân vật cười nói vui vẻ.

Chu Huyễn đối với vị khách này không phải khách khí bình thường.

Không vì cái gì khác, đơn giản vị khách nhân này không thể coi thường được. Nếu như là Bạch Tiểu Thăng gặp, cũng sẽ rất kinh ngạc.

Mưu Ngọc Thiên, người đứng đầu đệ nhất đại gia tộc tại Trung Kinh!

Bạch Tiểu Thăng cùng Mưu Ngọc Thiên đã từng gặp mặt tại nhà họ Lý, cũng coi như là có quen biết. Thái độ của Mưu Ngọc Thiên đối với Bạch Tiểu Thăng rất kính trọng, thậm chí còn chủ động đến mời rượu!

Có điều ở trước mắt, đối với nhà họ Chu kém hơn mình nửa bậc, trong lời nói của Mưu Ngọc Thiên vẫn toát ra một chút ngạo nghễ.

- Mưu lão ca có thể tới chơi, là đã nể mặt lão Chu tôi. Chuyện hợp tác giữa chúng ta, đều sẽ rất tốt. Trước mắt nơi này, chính là sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Chu, tôi cùng ngài tới khảo sát xem xét một chút, thuận tiện thư giãn. Ngài đừng nhìn nơi này tên là KTV, nhưng trong mười lăm tầng bên trong có đủ các loại hạng mục có thể thư giãn, tuyệt đối không chỉ đơn giản chỉ có ca hát khiêu vũ như vậy.

Chu Huyễn cười ha ha nói.

- Bất luận việc ông đầu tư vào mảnh đất trống này sau đó nó phát triển thành tấc đất tấc vàng, chỉ có vài năm là đã quật khởi, giá trị trong tương lai không thể đo lường được, tôi ngược lại rất khâm phục mắt nhìn của ông trước đây !

Mưu Ngọc Thiên cười đáp.

Hai người trò chuyện rất thân mật.

- Mưu lão ca, ngài ngược lại đầu tư hai cái xí nghiệp, chỉ vài năm là có thể trở thành xí nghiệp danh tiếng, phát triển thành xí nghiệp lớn ở Trung Kinh! Tại toàn tỉnh, thậm chí cả nước cũng có danh tiếng, tôi cũng muốn tới học hỏi kinh nghiệm, ngài xem có thể được hay không, nếu có thể đem áp dụng với các xí nghiệp cấp dưới thì có thể sẽ được thơm lây .

Chu Huyễn cười ha hả nói.

Thang máy "Keng" một tiếng đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra.

Mưu Ngọc Thiên không vội vàng đáp lại, cất bước đi tới, cười nói.

- Chuyện này, nói tới đây là ông tìm nhầm người rồi, muốn thành công, phải xem vị đại nhân vật đặc biệt kia có chống lưng hay không, đương nhiên, đối với hắn, tôi có thể nói đỡ cho ông vài câu.

Chu Huyễn gấp gáp bước tới hai bước, tiến lại gần Mưu Ngọc Thiên hạ giọng nói.

- Ngài là người đứng đầu gia tộc số một ở Trung Kinh, còn cần nói với hắn. . .

- Lão đệ, thời đại đã thay đổi rồi, gia tộc số một gì chứ, đã thành gia tộc thứ hai rồi, tụt hậu rồi.

Mưu Ngọc Thiên ngăn Chu Huyễn lại, bộ mặt tươi cười nhưng lời nói lại mang nhiều ý nghĩa.

- Làm người đứng đầu một gia tộc lớn thì có thể không sợ hãi sao, bàn tay to nắm đấm lớn, nhưng ông nói xem nó có sợ đinh hay không, có sợ kim hay không? Tin tôi đi, chớ trêu chọc người kia!

Đôi mắt Chu Huyễn co rụt lạ liền gật đầu.

Mưu Ngọc Thiên lần này thẳng thắn cùng hắn tâm sự, tạo cho hắn cảm giác hài lòng.

- Anh Mưu, mời!

- Mời!

Hai người một đường tiến vào phòng khách quý, ngồi trên ghế sô pha, ngoài cửa liền truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, sau đó, Chu Chi Hào vẻ mặt tươi cười đi tới.

- Cha, chú Mưu, các ngài sao lại tới đây, không nói cho con trước một tiếng, để con chuẩn bị nghênh đón .

Chu Chi Hào cười nói.

- Chúng ta cũng là nhất thời nổi hứng, tới chỗ con xem một chút.

Chu Huyễn cười đáp.

- Chi Hào quản lý sản nghiệp này, thật là thịnh vượng náo nhiệt, rất có phong phạm của cha ngươi năm đó.

Mưu Ngọc Thiên cười nói.

- Chú Mưu, quá khen rồi.

Chu Chi Hào ngồi xuống cười đáp, cùng hai người nói chuyện.

Tại phòng khách bên ngoài KTV Thiên Thừa, một người đàn ông có dáng vẻ hào hoa phong nhã đi vào trong.

Nhân viên nhìn thấy hắn, đều cung kính cúi đầu gọi một tiếng.

- Trầm trợ lý.

Hắn là trợ lý Trầm Ngọc của Chu Huyễn, địa vị trong mắt nhân viên cấp dưới tự nhiên là siêu phàm.

Do Chu Huyễn để quên điện thoại trong xe, hắn phải quay lại xe lấy nên bây giờ mới chạy tới.

Vừa mới tiến vào phòng khách, Trầm Ngọc liền thấy trước sảnh một trận hỗn loạn, mấy người đang lớn tiếng gây ồn ào.

Một bà lão cao tuổi, một người đàn ông trung niên, còn có một người trẻ tuổi.

- Bên kia có chuyện gì xảy ra?

Trầm Ngọc kéo một nhân viên lại hỏi.

- Tôi cũng không rõ thưa Trầm trợ lý, bọn hắn vừa mới tới đây, nói muốn tìm người, chúng tôi không giải thích được họ liền gây chuyện một trận, chúng tôi cũng không thể giải quyết được.

Tên nhân viên đáp.

- Gọi bảo vệ đuổi chúng đi là được, khẳng định là đến để quấy rối!

Trầm Ngọc nhíu mày nói.

Hiện tại Mưu Ngọc Thiên tới làm khách, cũng không thể khiến cho chuyện này làm phiền tới khách quý.

- Vâng.

Tên nhân viên kia gật đầu đáp ứng.

Trầm Ngọc vừa muốn tiến vào thang máy đi lên lầu, thình lình nghe được tên to con bên kia lớn tiếng la hét ầm ĩ.

- Nói nhảm ít thôi, mày gọi Chu Chi Hào đến đây cho tao, tao là ai? Tao là ai mày không cần phải để ý đến, mày có thấy bà lão này không, bà bạn học của cha ông chủ của mày đấy!

Trầm Ngọc lập tức dừng bước, giật mình nhìn sang.

- Khoan đã, cậu dừng lại! Đừng đi gọi bảo vệ vội!

Trầm Ngọc ngăn tên nhân viên còn chưa đi xa, sau đó vểnh tai, nghiêng người lắng nghe.

Tên to con kia có mấy phần kích động, thái độ cứng rắn, nói cái gì mà bạn của mình ở chỗ này, là một cô gái, bị Chu Chi Hào cưỡng ép bắt tới, vân vân.

Trầm Ngọc nhíu mày, kêu tên nhân viên.

- Trước không cần đuổi bọn hắn đi, ngăn bọn hắn lại một lúc, hiểu không?

Trầm Ngọc phân phó một tiếng, sau đó vội vàng chạy về phía thang máy.

Bất kể như thế nào, bà lão kia cũng rất có khả năng là bạn họ của ông chủ, quan hệ này sâu hay cạn, hắn là một trợ lý cũng không rõ lắm, chi bằng đi xin chỉ thị một phen.

Mặt khác, Chu Chi Hào cưỡng ép bắt đến một người phụ nữ, chuyện này cũng có thể là một chuyện lớn!

Không bao lâu, Trầm Ngọc đã lên tới phòng khách quý tại tầng cao nhất, sau khi đi vào, hắn tiến tới bên cạnh Chu Huyễn nói thầm bên tại một phen.

- Còn có chuyện như vậy?

Chu Huyễn nhíu mày.

- Làm sao vậy, Chu lão đệ?

Mưu Ngọc Thiên nhìn thấy biểu hiện của hắn không đúng, hỏi thăm.

- Không có việc gì không có việc gì.

Chu Huyễn cười ha hả đáp lại, sau đó nhìn sang phía con trai mình, giọng nói trầm xuống.

- Chi Hào, con cùng cha đi ra ngoài một lát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận