Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 685: Tề tụ một phòng

Trử Đại Sơn thua.

Nhưng mãi cho đến lúc ngất đi, hắn cũng không rên không la, không yếu đuối khuất phục.

Hắn giống như một chiến binh, không ngừng ngã xuống, không ngừng đứng lên.

Giữ vững tín niệm.

Sắc mặt Lỗi Trát lúc này rất khó coi, trên mặt của hắn, rõ ràng có mấy chỗ bị bầm tím.

- Ông chủ, tên này cứ như con chó điên, nếu như ngài cho phép tôi hạ thủ nặng tay phế hắn đi, cũng không cần tốn nhiều thời gian như vậy!

Lỗi Trát vươn ngón cái chùi máu ở khóe miệng, hung hăng phun một cái về phía Trử Đại Sơn.

- Khốn nạn, anh làm gì đó!

Tôn Huyền Bắc tức giận quát lớn, mạnh mẽ đứng lên.

Nàng đau lòng đồ đệ, nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của hắn, cho nên vẫn luôn cố nén giận không phát.

Nhìn thấy Trử Đại Sơn đã ngất đi, tên Lỗi Trát kia lại còn nhổ nước bọt về phía đồ đệ, việc này, nàng không nhịn được.

Lỗi Trát bị chửi, ánh mắt liền trở nên âm độc.

- Tôn lão, chút chuyện nhỏ này, ngài tức cái gì...

Chương Chi Hào trông thấy Tôn Huyền Bắc tức giận, nghĩ đến đã hoàn thành dặn dò của cha, liền vui tươi hớn hở nói.

- Im ngay, đứa nhỏ Chu gia!

Tôn Huyền Bắc trông thấy vẻ mặt này của Chương Chi Hào, nhất thời liền giận dữ:

- Cậu cùng với cha cậu, không có một ai tốt lành cả!

Lời mắng nhiếc này khiến cho Chương Chi Hào sầm mặt lại:

- Bà già kia, đừng có cho mặt còn không cần, bà mắng ai đó!

Từ xưa giờ hắn chưa bao giờ là loại người lương thiện kính già yêu trẻ gì đó.

Hiện tại, cũng không cần lưu lại mặt mũi cho Tôn Huyền Bắc.

- Cậu gọi tôi là gì!

Tôn Huyền Bắc giận quá hóa cười:

- Được, được lắm! Con trai Chương Huyễn cũng dám mắng bà đây, xem ra không giáo huấn ngươi là không được!

Mắt thấy Tôn Huyền Bắc muốn động thủ.

- Tôn lão, để tôi tới!

Bạch Tiểu Thăng giành trước một bước, đứng ở phía trước Tôn Huyền Bắc.

Hắn tự nhiên không thể trơ mắt nhìn một người lớn tuổi tự mình động thủ.

Tôn Huyền Bắc vừa định từ chối, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại cười cười với nàng, ánh mắt kiên định nói:

- Tới lượt tôi!

Đây là ánh mắt không cho từ chối.

Tôn Huyền Bắc thấy hắn kiên quyết, thở ra một hơi, nhẹ gật đầu:

- Cẩn thận!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chậm rãi đi về phía Lỗi Trát.

- Để tôi tới làm đối thủ của anh!

Thanh âm Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh.

- Rất tốt!

Lỗi Trát cười gằn nói:

- Kỳ thật từ khi mày vừa mới tiến vào, tao đã cảm thấy được, mày mới là uy hiếp lớn nhất! Mày hẳn là lợi hại hơn tên phế vật bên kia nhiều, cho nên lần này tao không có ý định lưu thủ với mày!

- Được thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt:

- Một mất một còn!

Trước khi đến, Bạch Tiểu Thăng đã đọ sức cùng Tôn Huyền Bắc, dù sao Tôn Huyền Bắc đã cao tuổi, sức lực không tốt, thế nhưng tốc độ rất khoa trương, để vượt qua bà ấy, Hồng Liên đã cưỡng chế tăng lượng Adrenalin lên cho hắn.

Có điều sau đó, Bạch Tiểu Thăng cũng không có xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi như lúc giao thủ cùng Lôi Nghênh.

Hồng Liên nói cho hắn biết, lúc đó chỉ tăng lên 30%!

Mà lúc giao thủ cùng Lôi Nghênh, thì tăng lên tới 100%, mở hết hỏa lực!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng đã chuẩn bị kỹ càng, để cho Hồng Liên lần thứ hai bật hết hỏa lực!

Lỗi Trát nhếch khóe miệng vô cùng hưng phấn, thân thể nghiêng về phía trước, sau lưng hơi hơi cong lên, giống như một con mãng xà nham hiểm ác độc.

Tôn Huyền Bắc nhìn thấy vậy, ánh mắt nghiêm nghị, muốn bảo Bạch Tiểu Thăng cẩn thận hơn nữa.

Nhưng khi nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cả người đều ngẩn ra.

Khí tràng của Bạch Tiểu Thăng đã thay đổi.

Tĩnh như bàn thạch, lại tựa như ẩn chứa lực lượng đáng sợ, cảm giác này, thậm chí khiến cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.

- Thì ra, đây mới là thực lực chân chính của hắn sao! Người trẻ tuổi này, mạnh hơn Đại Sơn, so với mình… mạnh hơn!

Tôn Huyền Bắc liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được hoảng sợ.

Một trận long tranh hổ đấu, sắp diễn ra.

- Chết!

Giọng Lỗi Trát như tiếng sói tru, lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Rầm!

Bỗng một tiếng động thật lớn vang lên, cửa phòng bị người dùng một cước đá văng.

Từ ngoài cửa, một đạo bóng đen nhanh như thiểm điện xông vào.

Vọt về phía Lỗi Trát ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng, gã còn chưa kịp phản ứng, đã bị đạp trúng một cước, trực tiếp bay ra, nặng nề đập lên bức tường cách vài mét bên ngoài, lúc rơi xuống liền đập bàn trà bên dưới vỡ tan tành.

Sắc mặt Chương Chi Hào vốn còn đang hưng phấn, lập tức sợ hết hồn.

Một tên đại hán đứng ở trước người Bạch Tiểu Thăng, lạnh lùng nhìn về phía Lỗi Trát đang bò dậy.

- Mẹ nó, mày tính là thứ gì, cũng xứng động đến ông chủ của tao sao?

Người nọ ngay cả mắng chửi người cũng không nhanh không chậm, trong thanh âm lộ ra vô tận khinh miệt.

Ngoài cửa lại có một người xông tới, gấp gáp hoang mang rối loạn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bạch tổng, ngài không sao chứ.

Người đến lúc sau là Tiểu Phùng, mà người dùng một cước đạp bay Lỗi Trát, hiển nhiên là Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Lôi Nghênh, lập tức cười cười, thu liễm khí thế trên người.

- Rất đúng lúc đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vẫn còn chậm một chút.

Lôi Nghênh nhìn xuống Lỗi Trát từ trên cao:

- Ông chủ, người này, ngài muốn làm thịt kiểu nào?

Lôi Nghênh bình tĩnh hỏi, coi Lỗi Trát như cá thịt nằm trên thớt.

Chương Chi Hào cũng phải nhìn thẳng.

Lỗi Trát trong mắt hắn chính là siêu cấp cao thủ, vừa rồi ngay cả tránh cũng không kịp đó!

Tôn Huyền Bắc nhìn thấy Lôi Nghênh lại hít vào một hơi.

Nam nhân này bình thản như một dòng nước hồ, không thấy gợn sóng, rồi lại tựa như vòng xoáy ngầm dưới nước hồ tĩnh lặng, cắn nuốt tất cả.

- Đây là loại cảnh giới gì, khí tức thật nội liễm!

Tôn Huyền Bắc kinh hãi.

Grưừ!

Lỗi Trát bị ngã vào trong một đống bừa bộn bỗng nhiên phát ra một tiếng rống giận không giống người.

Hắn thoáng cái đứng lên, như loài dã thú hung mãnh.

- Lôi Nghênh?

Nhưng mà khi nhìn thấy rõ người đã tập kích mình, Lỗi Trát bỗng chốc ngẩn ra tại chỗ, khí tức giận dữ bị quét sạch sành sanh, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hiện ra đầy sợ hãi.

Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hắn liền đột nhiên quỳ xuống, run lẩy bẩy nói:

- Lôi tiên sinh, tôi không biết là anh, tôi tôi. . . Anh tha cho tôi!

Chuyển biến bất ngờ xảy ra, lập tức làm cho tất cả mọi người tại đó ngoại trừ Lôi Nghênh đều thấy choáng váng.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng mộng.

Tình huống gì thế này? Tên cao thủ này sao lại bị dọa thành cái đức hạnh này?

Lôi Nghênh lớn lên có mặt xanh nanh vàng, hay là ba đầu sáu tay?

Đáng sợ như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng không nghĩ ra.

- Mày?

Lôi Nghênh xem xét kỹ càng Lỗi Trát một chút, dường như nhớ ra gì đó, nói:

- Bảy năm trước, tao đến nước T tìm kiếm cao thủ đọ sức, hình như đã từng gặp được mày. Lúc ấy mày rất kiên cường, tao vẫn tương đối thưởng thức mày, cho nên chỉ đánh gãy một tay một chân của mày. Xem ra, vết thương của mày đã tốt lắm rồi nhỉ, lần này còn dám đụng tới ông chủ tao, vậy thì, nửa đời sau của mày hẳn là nên trải qua trên xe lăn!

Lôi Nghênh nói hời hợt như vậy khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Lỗi Trát lại càng sợ hãi không thôi.

Hắn cũng đã từng là loại người kiên cường, nhưng mà cái người giống như là Tu La địa ngục trước mắt này.

Đã từng đuổi theo hắn cả ngàn dặm! Khiến hắn triệt để sụp đổ!

Nỗi sợ hãi lúc đó, đã khắc thật sâu vào trong lòng của hắn, làm cho hắn trong mấy năm nay, mỗi đêm đều gặp ác mộng.

Một cước mới vừa rồi, Lỗi Trát cảm giác được, cho dù là lực lượng hay là tốc độ, tên ma quỷ này càng mạnh hơn năm đó, bản thân mình căn bản vô lực chống lại!

- Là tôi sai rồi, van cầu anh buông tha cho tôi!

Lỗi Trát dập đầu như giã tỏi.

- Tha cho mày?

Lôi Nghênh chỉ vào Bạch Tiểu Thăng:

- Hỏi ông chủ của tao có chịu hay không!

- Thật xin lỗi, là tôi sai rồi!

Lỗi Trát chuyển sang điên cuồng dập đầu với Bạch Tiểu Thăng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng ‘câm nín’ nhìn hắn.

Loại người cứng cỏi như vậy mà sợ hãi, cũng thật là đáng sợ.

Còn nữa, Lôi Nghênh đã làm gì hắn, làm sao mà hù dọa người ta thành như vậy!

- Lỗi Trát, ngươi đang làm gì vậy!

Bỗng nhiên một tiếng kinh hô truyền đến, một người từ ngoài cửa đi vào, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tình hình bên trong.

- Cha!

Chương Chi Hào nhìn người nọ, thốt ra một tiếng.

Chương Huyễn đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận