Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 688: Phiền phức được giải trừ



Sau khi Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Trương Manh xong qua về, mấy người lại hàn huyên một lúc, bầu không khí so với vừa rồi càng thêm hòa hợp.

Thời điểm nói chuyện phiếm, ý đồ của Chu Huyễn muốn hướng Tôn Huyền Bắc nhận lỗi. Đáng tiếc, Tôn Huyền Bắc chỉ phớt lờ hắn, cuối cùng đứng dậy đi chiếu cố đồ đệ.

Chu Huyễn cũng đành coi như thôi.

Hoắc Thiên Tầm sau khi biết được Trử Đại Sơn vì cứu mình mới bị đánh ngất xỉu cũng có phần là cảm động.

Bất quá nhìn ánh mắt của nàng, người từng trải như Tôn Huyền Bắc liếc mắt một chút liền nhìn ra. Hoắc Thiên Tầm nhiều lắm là xem Trử Đại Sơn như là bằng hữu, ngoài ra, không có khả năng tiến tới bước nữa. Bởi vì ánh mắt nha đầu này nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhiều thêm một tia khác thường mà những người từng trải mới hiểu.

- Đồ đệ ngốc này, trở về ta phải hảo hảo khuyên nhủ nó một phen mới được, đừng có nghĩ về người ta nữa, phải thiết thực một chút mới tốt a!

Tôn Huyền Bắc thầm than.

- Chu đổng, Mưu lão ca, hôm nay trò chuyện đến đây kết thúc là được rồi, tôi còn có chút việc riêng cần xử lý, không có thời gian để chờ đợi. Có thời gian rảnh rỗi, hai người có thể đến truyền thông Trung Kinh của tôi uống chút trà tâm sự.

Bạch Tiểu Thăng cười đứng dậy nói.

Chu Huyễn, Mưu Ngọc Thiên tranh thủ thời gian đứng dậy giữ lại.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng có ý định kiên quyết muốn rời đi, bọn họ cũng không kiên trì níu kéo nữa.

- Hôm nào, tôi nhất định sẽ tới bái phỏng! Cùng Bạch tổng giao lưu chia sẻ kinh nghiệm để phát triển công ty hơn, tôi cũng muốn vì sự phát triển của Trung Kinh mà cống hiến chút sức mọn.

Chu Huyễn cười nói.

Hắn nhấn mạnh một ý, nhưng không có nói thẳng ra.

Hắn cũng muốn góp mặt vào con tàu phát triển Trung Kinh này.

- Được thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Tôi cảm thấy được cái tên mong đợi trong nhóm thứ hai của Trung Kinh làm sao có thể thiếu phần của Chu Gia. Bất quá, một doanh nghiệp nổi tiếng cũng không thể có chút nào sai phạm, một số doanh nghiệp ảnh hưởng đến hình tượng. Mặt khác, làm một chút các hoạt động từ thiện cộng đồng giúp đỡ dân chúng, đây mới là tin tức mà thành phố thích nghe.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhấn mạnh với hắn.

- Cảm tạ Bạch tổng đã nhắc nhở, Chu mỗ xin thụ giáo. Những bè lũ thủ đoạn xu nịnh kia, không phải là chủ ý của tôi nhưng là người cầm đầu lại quản thúc không nghiêm, tôi tất nhiên sẽ nghiêm túc xử lý!

Chu Huyễn chân thành nói.

Bạch Tiểu Thăng cười gật gật đầu.

Chu Huyễn một điểm liền rõ ràng, biết nặng nhẹ biết đại thể, đối với mình cũng là có đầy đủ kính nể.

Đối dạng này người, Bạch Tiểu Thăng cũng không thể đưa tay đánh mặt người tươi cười.

Bạch Tiểu Thăng cùng hai người nắm tay cáo biệt, sau đó mang theo Tôn Huyền Bắc và Hoắc Thiên Tầm đồng thời để Lôi Nghênh cùng tiểu Phùng dựng Trử Đại Sơn lên một đường rời đi.

Mưu Ngọc Thiên, Chu Huyễn cũng nối bước đi theo sau, tiễn bọn họ ra khỏi KTV Thiên Thừa, một mực đưa đến bãi đậu xe.

Dọc đường đi, những nhân viên đang làm việc không ai không biết Chu Huyễn, mắt thấy hắn tự mình đi theo tiễn khách nhất thời vô cùng kinh hãi. Còn có người nhận ra Mưu Ngọc Thiên.

Nhiều tiếng hô kinh ngạc, tiếng bàn tán âm thầm thay nhau nổi lên không ngớt.

Hai vị đại lão đi cùng với Bạch Tiểu Thăng làm hắn càng thu hoạch thêm vô số ánh mắt kính sợ.

- Những người kia có lai lịch gì, thế mà để Chương đổng của chúng ta tự mình đưa tiễn ra ngoài!

- Còn có Mưu Ngọc Thiên, cũng là đại nhân vật số một số hai của Trung Kinh.

- Hai vị đại lão đồng thời tiễn khách, chưa từng nghe thấy, người tuổi trẻ kia là ai. . .

- Xuỵt, đừng có mà bàn tán lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!

. . .

Những nghị luận này, Mưu Ngọc Thiên và Chu Huyễn tự nhiên không biết, bọn hắn một đường đưa bọn người Bạch Tiểu Thăng lên xe.

Nhiều người đi nên vị trí trên xe không đủ để đáp ứng. Chu Huyễn còn an bài xe dành riêng cho mình tới giúp đỡ đưa người về.

Đối với hành động này, Bạch Tiểu Thăng cũng không chối từ.

Mắt thấy hai chiếc xe khởi hành lăn bánh cho đến không nhìn thấy mới thôi, Mưu Ngọc Thiên và Chu Huyễn vẫn còn đứng ở nơi đó.

Một lúc sau, Mưu Ngọc Thiên mới lườm Chu Huyễn một cái cười hỏi:

- Chu lão đệ, ngươi đối với vị Bạch tổng trẻ tuổi này cảm thấy thế nào?

Chu Huyễn trầm ngâm.

Tuổi hắn sớm đã trên năm mươi, cuộc đời cũng chứng kiến qua rất nhiều người tuổi trẻ tài tuấn, nhưng để có thể sánh vai với người họ Bạch kia thì phải công nhận ít càng thêm ít. Không khoa trương mà nói, lùi lại thời gian hơn mười năm trước, lúc hắn ở thời kì đỉnh cao phong độ cũng không dám hứa chắc có thể trầm ổn, bình tĩnh, ung dung không vội vàng được như thế.

- Không phải nhân vật đơn giản!

Chu Huyễn rốt cục mở miệng chậm rãi nói:

- Tuyệt không thể cùng hắn là địch!

Câu nói sau cùng còn nói một cách trịnh trọng.

Nếu như để người bên ngoài biết được tất nhiên sẽ kinh ngạc. Chu Huyễn vậy mà kính sợ một người trẻ tuổi, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Mưu Ngọc Thiên cũng cùng chung ý nghĩ này.

Bọn hắn bước đến tầng lớp này cũng phải trải qua lịch duyệt kinh người, người nào không phải dày dạn kinh nghiệm như lão yêu quái. Nhìn người toàn bằng cảm giác, mà cảm giác lại chuẩn xác lạ kỳ.

- Chương lão đệ, ta cũng cáo từ đây.

Mưu Ngọc Thiên cười cười hướng Chu Huyễn nói.

Chu Huyễn một mực giữ lại không được liền tiễn hắn rời đi.

Một bên khác, nhóm người Bạch Tiểu Thăng đã chạy tới đại học Trung Kinh.

Hoắc Thiên Tầm ngồi chung xe với Bạch Tiểu Thăng, Tôn Huyền Bắc cùng Trử Đại Sơn ngồi trên một chiếc xe khác.

Dọc theo đường đi, Hoắc Thiên Tầm liên tục liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong mắt ẩn chứa làn thu thuỷ, trên mặt mang theo nụ cười mê hồn, bộ dáng xinh đẹp.

Mà trong chiếc xe bên kia, Trử Đại Sơn cũng đang mơ màng tỉnh lại.

Tôn Huyền Bắc cũng đơn giản giải thích cho hắn hết thảy sự tình phát sinh một phen.

Trử Đại Sơn lưng dựa vào ghế, lẳng lặng nghe.

Sau khi nghe xong, hắn trầm mặc không nói.

- Đại Sơn a, không phải con không đủ ưu tú. Tinh thần của con cùng sức mạnh ta đều thấy cả. Lão sư từ đầu đến cuối cảm thấy con khá lắm!

Tôn Huyền Bắc thấy người đồ đệ của mình có chút biểu lộ mất mác, nhịn không được khuyên nhủ:

- Chỉ bất quá, con cũng phải rõ ràng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Công phu học vấn, chính là vô bờ bến, học học nữa học mãi đến khi già mà vẫn chưa thấy được bờ bến. Với lại tình cảm thứ này, đích thực là miễn cưỡng không được. . .

Nàng sợ Trử Đại Sơn luân phiên tao ngộ suy nghĩ không thông, cứ luẩn quẩn trong vòng thất bại mà không thoát ra được.

Trử Đại Sơn ngẩng đầu nhìn lão sư của mình, bình tĩnh thật thà cười một tiếng.

- Lão sư, con không sao! Lần này bị đánh cũng đã đánh thức con! Con muốn bắt đầu lại từ đầu, sống theo ý mình! Về phần Thiên Tầm, yêu thích ai là tự do của nàng! Mà con, thời điểm nàng không cần con, tuyệt sẽ không đi qua quấy rầy nàng!

Trử Đại Sơn chân thành nói.

Tôn Huyền Bắc bình tĩnh nhìn đồ đệ của mình, bỗng nhiên nở nụ cười,

- Lão sư coi trọng con!

Hai chiếc xe một đường lái vào đại học Trung Kinh, sau khi mọi người bước xuống thì xe của Chu Huyễn cũng quay đầu theo đường cũ trở về.

Bạch Tiểu Thăng cùng Tôn Huyền Bắc, Hoắc Thiên Tầm cáo biệt nhau. Gặp lại Trử Đại Sơn, Bạch Tiểu Thăng phát hiện hắn tựa hồ nhiều hơn một phần khí chất tĩnh lặng.

- Cám ơn cậu.

Trử Đại Sơn rất trịnh trọng cùng Bạch Tiểu Thăng nắm tay.

- Đừng khách khí, chúng ta là bạn bè mà.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Một câu bạn bè, khiến cho Trử Đại Sơn khẽ động dung, nhưng cuối cùng hắn không nói thêm gì.

Bạch Tiểu Thăng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đón xe rời đi.

Trên đường trở về công ty, Bạch Tiểu Thăng tựa lưng vào chỗ ngồi, thoải mái nới lỏng cổ áo.

- Lôi Nghênh, lần này không cần cậu phải xuất hiện quá sớm, tôi có thể cùng tên cao thủ kia so chiêu. Trước mặt mọi người đánh bại một cao thủ, một cơ hội tốt để nở mày nở mặt cỡ nào cứ như vậy để cậu làm hỏng.

Bạch Tiểu Thăng nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm liền cùng Lôi Nghênh pha trò:

- Cậu không định bồi thường cho ông chủ tôi đây một chút gì sao?

Bạch Tiểu Thăng có ý tứ muốn Lôi Nghênh mời ăn cơm.

- Có đúng không.

Lôi Nghênh liếc hắn một cái chân thành nói:

- Vậy tôi đánh với ngài, tôi cũng sẽ dùng Thái Quyền.

Mẹ nó. Ta muốn đánh nhau với ngươi sao, ta là muốn ngươi mời khách.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt Lôi Nghênh vô cùng nghiêm túc ngó hắn, cảm thấy không thú vị liền thở dài nói:

- Cậu làm sao lại cứng nhắc như khúc gỗ vậy.

- Tôi thật sự biết.

Lôi Nghênh còn nghĩ là hắn không tin mình đã học qua Thái Quyền nên lại lên tiếng còn đồng thời cố ý xăn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc.

- Ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của ta, ta lập tức khai trừ ngươi!

Bạch Tiểu Thăng vừa thấy liền quát lên.

Lôi Nghênh biểu lộ không nói nên lời.

Ông chủ, làm sao khó phục vụ như vậy. . .

- Phiền phức đã được giải trừ!

Hiện tại Bạch Tiểu Thăng đang rất hài lòng nhưng hắn lại không biết phiền phức mới đang lặng lẽ tới gần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận