Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 689: Người đến là ai?



Thời điểm Bạch Tiểu Thăng trở lại công ty, đã sắp đến năm giờ chiều và cũng là đến giờ tan sở.

Ngày hôm nay trôi qua, đâu chỉ là trải nghiệm phong phú, nó đơn giản là bận rộn liên tục, không nghỉ suốt ngày đêm.

Vào buổi sáng, ở lớp tập huấn khảo hạch, buổi chiều nghe Hoắc Thiên Tầm giảng bài. Thuận tiện trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, đi đến Trung Kinh Chu Gia gây náo loạn một phen.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác được sự mệt mỏi, chuẩn bị đến công ty đi một vòng rồi quay về nhà, để làm một giấc ngủ say.

Đến công ty, Tiểu Phùng mang xe vào bãi đậu.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Lôi Nghênh đi thẳng về văn phòng của mình.

Vừa đến hành lang bên ngoài văn phòng, Bạch Tiểu Thăng liền thấy một đám người vây xung quanh cửa ra vào, thò đầu ra nhìn đi nhìn lại, còn chỉ trỏ vào bên trong.

Những người kia là nhân viên văn phòng hoặc là thư kí, đều là người của công ty mình.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh nhìn nhau, hai người cũng rất ngạc nhiên.

Từ trong văn phòng của Bạch Tiểu Thăng truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ.

Càng đến gần, giọng nói càng rõ ràng.

- Tôi cần biết thực chất Bạch tổng của các người lúc nào trở về? Tôi đã chờ hai mươi phút rồi, nếu không, cô gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút đi!

Từ xa, Bạch Tiểu Thăng đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn và thái độ rất phách lối.

Mình có khách tới gặp sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên, sau đó nhíu mày.

Với các vị khách, đúng ra là phải đưa đến phòng tiếp tân, tại sao có thể vào văn phòng của mình.

Bất kể là Lâm Vi Vi hay là Tống Nhất Minh, họ sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy.

Hơn nữa, nghe qua thì thấy người này thật là phách lối, ông ta còn đang chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn nữa! Người đến là ai?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh đi tới.

- Thưa ngài, tôi đã nói rồi, Bạch tổng của chúng tôi sẽ lập tức đến!

Giọng nói Lâm Vi Vi truyền đến, thanh âm lộ vẻ cực kỳ bất mãn,

- Tôi xin ngài ra ngoài, đây là văn phòng riêng của Bạch tổng! Khi anh ấy không có ở đây, chúng tôi không có quyền để ngài ở chỗ này chờ đợi!

Lâm Vi Vi vẫn kiềm chế nói.

- Đúng vậy, thưa ngài, ngài vẫn nên đi phòng tiếp tân cùng chúng tôi.

Giọng nói của Tống Nhất Minh cũng truyền tới, anh ta cũng đang thuyết phục.

- Tôi chờ đợi ở đây một lát, làm sao lại không thuận tiện?

Giọng nói của người đàn ông lạ lẫm lập tức đề cao hơn nhiều,

- Nếu tôi ở phòng hội nghị, thì làm sao biết rõ Bạch tổng của các người có tới hay không? Hơn nữa! Thân phận của tôi, không phải đã nói qua với các người rồi sao! Bằng thân phận của tôi, dù là tập đoàn xí nghiệp đứng đầu tại An Giang, tôi ngồi ở đâu sẽ ngồi ở đó, chỉ là cái văn phòng tổng giám đốc thì thế nào, không ngờ các người ở đây nhiều chuyện như vậy! Cho rằng truyền thông Trung Kinh các người rất giỏi, hay Bạch tổng của các người rất giỏi!

Giọng nói này quá tùy tiện!

- Đây là ai mà phách lối như vậy?

- Đúng vậy, đây là không đem truyền thông Trung Kinh và Bạch tổng của chúng ta để vào mắt!

- Chờ Bạch tổng đến đây, tôi xem ông ta còn phách lối ra sao?

Mọi người ở cửa ra vào cũng giận dữ, thấp giọng bàn luận.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng ho khan một tiếng, những nhân viên kia vô ý thức nhìn lại, lập tức giật nảy mình.

- Bạch tổng!

- Bạch tổng!

Các công nhân viên thấp giọng chào hỏi, dạt ra hai bên trái phải, nhường cho Bạch Tiểu Thăng một con đường.

Bạch Tiểu Thăng vội vã gật đầu chào mọi người, cất bước đi vào.

Người ở bên trong không có nhận ra hắn đến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng mình, vểnh chân lên bắt chéo.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh đứng thuyết phục ở trước mặt hắn.

Nhìn kỹ, người đàn ông kia có chút hói đầu, gần như đầu trọc, bộ mặt kiêu căng, âu phục ngay ngắn, giày da được đánh bóng loáng.

Dường như Lâm Vi Vi nói đến điều gì đó, nói có thể thay mặt chuyển giao sự tình đến Bạch tổng.

- Để cho các người chuyển giao? Điều đó không được! Tôi phải chắc chắn nhìn thấy Bạch tổng của các người, đồng ý tôi mới có thể trở về. Hai người cùng tôi ở trong phòng này để làm gì? Nói nhảm nhiều, còn không bằng nắm chặt thời gian, gọi cho tổng giám đốc các người một cuộc điện thoại. . .

Lời nói của đầu trọc khó nghe, biểu lộ càng là để cho người ta muốn đánh hắn.

- Không cần gọi điện thoại, tôi tới rồi!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Những người trong phòng vô ý thức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, bọn họ lập tức có các biểu tình khác nhau.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh vui mừng, gã đàn ông đầu trọc xem xét tư thế của người vào từ bên ngoài, lập tức đoán được danh tính của Bạch Tiểu Thăng, hắn lặng lẽ bỏ chân đang bắt chéo xuống, đứng lên, trên gương mặt tràn đầy nụ cười.

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng vẫn không đổi đi qua.

Lôi Nghênh thì đứng tại cửa ra vào.

- Ngài chính là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, ngài Bạch Tiểu Thăng sao?

Người đàn ông đầu trọc cười tự giới thiệu mình với Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi là phó quản gia của gia đình ngài Trần Cửu Tranh, Giám đốc xí nghiệp tỉnh, tôi tên là Lục Nghiễm Hâm!

Khi gã đầu trọc giới thiệu thân phận của mình, nét mặt hiện lên đầy tự hào.

Dường như thân phận của ông ta có vẻ rất siêu phàm.

- Người của Trần gia!

Bạch Tiểu Thăng bước tới và liếc nhìn ông ta.

Điều này ngược lại có chút nằm ngoài dự kiến của Bạch Tiểu Thăng.

- Vâng, vâng! Tôi là người Trần gia!

Lục Nghiễm Hâm cười ha hả nói, đưa tay ra muốn nắm tay Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng phớt lờ bàn tay ông ta đang đưa ra, bước đi qua và đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Hắn rất hiếm khi không lễ phép với người khác như thế, dù có thật là người của Trần gia.

Nhưng với gã đầu trọc này, ông ta vừa rồi còn mất lịch sự với Lâm Vi Vi và Tống Nhất Minh như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng cần cho ông ta mặt mũi.

Lục Nghiễm Hâm cảm thấy sững sờ, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Cảnh tượng này, Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh đều đặt hết vào trong mắt, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.

Ngoài cửa ra vào, các công nhân viên cũng không ngăn được cười rộ lên.

- Ông ta còn nghĩ mình là nhân vật có thân phận lớn đấy, ông ta cơ bản không xứng được bắt tay với Bạch tổng!

- Đúng vậy! Vừa rồi, ông ta không cho chị Lâm, anh Tống mặt mũi, tôi nhìn thấy rất khó chịu rồi. Thật đáng đời!

- Hắc hắc, dám đi đến truyền thông Trung Kinh chúng ta diễu võ giương oai, không cần lịch sự với ông ta!

Những nhân viên kia không những không cảm thấy hành động của Bạch Tiểu Thăng là không phù hợp, ngược lại càng là trăm miệng một lời ủng hộ.

Ánh mắt Lục Nghiễm Hâm trở lên âm trầm.

Hắn cảm thấy bản thân mình đường đường là phó quản gi của Trần phủ, bình thường cũng không hiếm thấy Tổng giám đốc, càng bằng vào thân phận Trần Cửu Tranh, đi lại giữa các xí nghiệp thuộc tập đoàn ở An Giang, đến chỗ nào không phải được chào đón, lễ phép có thừa, thậm chí một vài tổng giám đốc đều chủ động nịnh nọt hắn.

Bạch Tiểu Thăng này, lại không biết điều như vậy!

- Đến khi quay về, tôi sẽ đem hết thảy sự tình ở đây thêm mắm thêm muối vào, báo cáo về sự bất kính của anh ta với ngài Trần Cửu Tranh, để xem khi đó anh ta ăn trái đắng không?

Lục Nghiễm Hâm trong lòng quyết tâm.

Xét cho cùng, gã Lục Nghiễm Hâm này cũng chỉ là phó quản gia Trần phủ mà thôi.

Ông ta cùng đại quản gia kém hơn một chữ, nhưng lại khác nhau như trời với đất!

Ông ta chỉ biết rằng gia chủ của mình chưởng quản toàn bộ các công ty của Chấn Bắc Tập Đoàn tại tỉnh An Giang, quyền cao chức trọng, anh trai gia chủ càng là người đứng đầu khu vực Đông Trung Hoa.

Ông ta chỉ biết rằng truyền thông Trung Kinh mặc dù là công ty lớn, nhưng chung quy vẫn nằm trên đất An Giang, còn chỉ là công ty con của Chấn Bắc Tập Đoàn.

Ông ta thậm chí coi truyền thông Trung Kinh cũng thuộc thẩm quyền của Trần Cửu Tranh.

Đối với truyền thông Trung Kinh, đối với Bạch Tiểu Thăng, đại quản gia biết rõ một vài chuyện, nhưng không có nói cho ông ta biết. Hơn nữa, việc này đơn giản là chuyển tới một lá thư, lại có thể có chuyện gì ngoài lề. Mà thời điểm này, đại quản gia cũng tự mình ra ngoài đưa tin, đối tượng ông đến gặp là Trịnh Thanh Hồng.

Đại quản gia cũng là đánh giá thấp khả năng gây rắc rối của Lục Nghiễm Hâm.

- Nói đi, ông tìm tôi đến tột cùng là có chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng hỏi.

Lục Nghiễm Hâm lấy ra một thứ từ túi xách tay của ông ta, nhưng không đưa qua, lại đứng ở đó khẽ cười một tiếng.

- Tổng giám đốc Bạch, ngài nên tự mình tới xem một chút đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận