Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 690: Ngươi còn chưa đủ tư cách!



Thân phận của Lục Nghiễm Hâm, Lâm Vi Vi và Tống Nhất Minh đều biết. Người này vừa đến thì đã khoe khoang qua rồi.

Nhưng hắn tới để làm gì, hai người lại không rõ ràng.

Giờ phút này, Lục Nghiễm Hâm tùy ý lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng kim, lại không đưa qua, rõ ràng còn muốn để cho Bạch Tiểu Thăng tự mình đi qua lấy.

Vẫn cứ ngạo mạn như trước!

Lâm Vi Vi chau mày, trên mặt hết sức không vui.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng cũng không tỏ vẻ gì, nàng cũng không tiện nổi giận, lúc này nàng tiến lên hai bước, muốn nhận lấy tấm thiệp này.

Nào có thể đoán được, Lâm Vi Vi vừa đưa tay cầm lấy, Lục Nghiễm Hâm liền nâng tay lên cao, làm cho nàng bắt hụt.

- Tấm thiếp mời này là Trần tiên sinh đưa cho Bạch tổng các người, cô cho mình là loại thân phận gì, cô có thể nhúng tay vào sao!

Lục Nghiễm Hâm trừng mắt, nói với Lâm Vi Vi.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng làm cho hắn bị ‘Nhục nhã’, hắn liền nhằm vào Lâm Vi Vi ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi biến sắc, không nghĩ tới Lục Nghiễm Hâm lại nói ra những lời này.

Chỗ cửa ra vào, các nhân viên trợn mắt há hốc mồm. Chỉ chốc lát, âm thanh phẫn nộ thi nhau nổi lên.

- Người này nói chuyện kiểu gì vậy, thế mà lại dám sỉ nhục chị Lâm!

- Không có lễ phép như thế, thật là ngang ngược càn rỡ!

- Cho dù gã là quản gia của ai, có địa vị không tầm thường gì đó, đây cũng là quá phận!

. . .

Đám nhân viên lòng đầy căm phẫn, Lôi Nghênh đứng ở bên cạnh, ánh mắt trở nên sắc bén ác liệt.

Ngay cả người có tính tình tốt như Tống Nhất Minh cũng nhịn không được phải nhíu mày.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng âm trầm, không nói lời nào.

- Nếu tôi đã không được đụng tới, vậy ông tự mình đưa cho Bạch tổng của chúng tôi đi.

Lâm Vi Vi kiềm nén lửa giận, tiếp tục kiềm chế mà nói với Lục Nghiễm Hâm.

Lục Nghiễm Hâm ngoài cười nhưng trong không cười, vẫn đứng nguyên tại chỗ nói:

- Nói thế nào thì đây cũng là thiệp mời của Trần tiên sinh, tổng giám đốc Bạch không tự mình tới nhận lấy sao?

Một tấm thiệp mời nho nhỏ cũng được vị phó quản gia này chơi đến mức độ cao như Thánh Chỉ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ dựa thân thể về phía sau, nhàn nhạt nói một câu:

- Lôi Nghênh, bắt tên này ném ra ngoài cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng hắn ngay cả Trần Cửu Tranh, Trần Cửu Thiên cũng không thèm để vào mắt, sẽ đi quan tâm một cái thiệp mời không quan trọng sao?

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng khiến cho cả phòng yên tĩnh lại.

Nụ cười trên mặt của Lục Nghiễm Hâm cứng lại, chớp chớp mắt, tựa hồ như nghe không hiểu ý tứ của Bạch Tiểu Thăng?

- Vâng!

Lôi Nghênh trầm thấp đáp lại một tiếng.

Hắn đi nhanh tới, vài bước đã đi tới bên cạnh Lục Nghiễm Hâm, nắm lấy cái cổ của gã, trực tiếp kéo ra bên ngoài.

Lục Nghiễm Hâm đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị kéo đi ra bên ngoài, lúc này mới sợ hãi kêu lên “A a”, vùng vẫy giãy dụa, cảm thấy bàn tay to kia như là một cái kìm sắt, nắm lấy da thịt ở phần gáy của hắn, khiến cho gã đau đớn không chịu nổi, đồng thời cũng không thể giãy thoát!

Lôi Nghênh mới không thèm để ý tới sự giãy dụa của gã, cứ như đang kéo một con chó chết đi ra ngoài.

Ánh mắt của đám nhân viên vừa kinh dị vừa lộ ra vẻ sảng khoái.

Dám đối đãi như thế với chị Lâm kính yêu của bọn họ, dám nói như vậy cùng Bạch tổng đáng tôn kính của bọn họ, đáng đời!

- Đợi đã!

Tống Nhất Minh đúng lúc đứng ra, ngăn Lôi Nghênh lại, cất giọng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bạch tổng, cho hắn thêm một cơ hội nữa a!

Dứt lời, Tống Nhất Minh chớp mắt vài cái về phía Lôi Nghênh.

Kỳ thật, Lôi Nghênh cũng không thật sự muốn ném Lục Nghiễm Hâm ra ngay lúc này.

Dù sao chuyện này vẫn còn chưa xong, thiệp mời còn đang nằm trong tay thằng cha này.

Đợi mọi chuyện xong xuôi, nếu Bạch Tiểu Thăng vẫn còn muốn ném gã ta ra, Lôi Nghênh vô cùng sẵn lòng.

- Đúng…… A!

Lục Nghiễm Hâm cảm thấy tốc độ bị kéo đi dần chậm lại, bản thân mình có thể mở miệng, vội vàng kêu to lên.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay, nhẹ nhàng gõ xuống bàn một cái.

Lôi Nghênh dừng lại, buông lỏng lòng bàn tay.

Lục Nghiễm Hâm lảo đảo vọt tới trước, thiếu chút nữa liền ngã sấp mặt, liều mạng há to miệng thở dốc.

Đám nhân viên ngay cửa ra vào nhìn gã, nhao nhao cười lạnh.

- Tên này đúng là có bệnh, đến Truyền thông Trung Kinh chúng ta uy hiếp Bạch tổng!

- Lần này tự chuốc lấy đau khổ a, đây không phải là tự làm mất mặt mình, khiến bản thân bị coi thường sao!

- Hừ, loại người tự cao tự đại này, cho tới bây giờ vẫn còn chưa hiểu rõ được tình huống!

. . .

Trong lời nói giễu cợt của những nhân viên này cũng không thiếu thương hại.

Đây mẹ nó là cái thể loại công ty gì a! Từ trên xuống dưới, đều không có lòng kính sợ sao!

Nội tâm Lục Nghiễm Hâm như sóng biển cuộn trào, nhịn không được chửi má nó.

- Thế nào, còn muốn tôi phải đi qua tiếp chỉ sao?

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng hỏi.

Lục Nghiễm Hâm trông thấy Lôi Nghênh nhìn hắn một cái, lập tức lắc đầu giống như trống lắc.

Bất quá, ở chỗ sâu trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy hận ý.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng độc cỡ nào, liếc mắt liền nhìn ra ngay.

Đối với việc này lại làm như không thấy.

Ngay cả Trần Cửu Tranh, Trần Cửu Thiên mà hắn còn không sợ, chỉ là một tên phó quản gia của Trần gia, tồn tại như con kiến hôi mà thôi, hắn cần phải quan tâm sao?

- Tôi rất bận rộn, anh cứ trực tiếp nói với tôi, anh đến đây có chuyện gì.

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Chủ nhân nhà chúng tôi - Trần Cửu Tranh tiên sinh, ngày mốt sẽ bày tiệc, muốn mời những người của lớp tập huấn tại Trung Kinh tham gia.

Lục Nghiễm Hâm vội vàng thấp giọng nói.

Trong lòng của hắn lại đang nảy sinh ý nghĩ ác độc:

Họ Bạch, tao trở về nhất định phải nói cho Trần tiên sinh biết, mày làm như thế nào với tao, làm như vậy chính là xem thường ngài ấy!

Đánh chó còn phải nể mặt chủ!

Nội tâm Lục Nghiễm Hâm dưới sự kích động, cũng không để ý cái ví dụ này có thích hợp hay không.

Nghe xong lời của Lục Nghiễm Hâm, Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Gì đây, Trần Cửu Tranh muốn mở tiệc chiêu đãi đám người của lớp tập huấn! Lão ta thế nhưng lại không kiêng kị gì!

Trên thực tế, tập đoàn đối với loại giao lưu ở giữa những quản lí cao tầng này, đặc biệt là khu Đại Trung Hoa, cũng không bài xích.

Điều kiện tiên quyết là không thể xuất hiện kết bè kết phái, mỗi nơi độc chiếm một vùng.

Mà ngay cả Tổ Thanh Tra của tổng bộ, đối với những buổi tiệc tụ họp nhỏ không quá giới hạn này cũng không quan tâm can thiệp quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng sờ lên cằm, trầm tư một lát.

- Trần Cửu Tranh lần này mở tiệc, chỉ sợ không riêng gì nhìn trúng địa vị hiện tại và sự phát triển trong tương lai của những người này, mà còn có thế lực sau lưng của bọn họ. Dù là thành lập quan hệ hợp tác thỏa đáng cùng với các nơi, cũng có thể thu hoạch không ít.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Hơn nữa, sợ rằng người làm chủ chân chính, nhất định là Trần Cửu Thiên!

Cũng chỉ có phân lượng cỡ Trần Cửu Thiên, mới đủ để triệu tập bữa tiệc lần này!

Suy đoán của Bạch Tiểu Thăng, vô cùng gần với sự thật.

Lần này xác thực là chủ ý của Trần Cửu Thiên!

Xúc tiến quan hệ tình cảm, âm thầm quan sát thu hoạch tin tức, lôi kéo nhân tài, bất luận đạt được điều nào cũng đều là chuyện trăm lợi mà không hại.

Anh em Trần gia mời Bạch Tiểu Thăng, còn là phái phó quản gia đến, trịnh trọng mời.

- Xem ra rất xem trọng mình nha. Trong chuyện này, họ còn muốn tạo ra biểu hiện giả dối làm dịu mối quan hệ giữa hai bên, muốn tê liệt mình, để cho mình không nhận thấy được hành động của bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Về điểm này, suy đoán của hắn lại đúng tám chín phần mười!

Xem ra bọn họ mời mình tới, là tình thế bắt buộc a!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, hắn muốn thử xác minh xem suy đoán của mình có đúng không.

- Đây chính là thiệp mời!

Lục Nghiễm Hâm nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng rơi vào trầm tư, biểu tình biến ảo chập chờn, trong lòng cười lạnh —— Xem ra họ Bạch rốt cục đã biết rõ lợi hại!

Lục Nghiễm Hâm lấy lại mấy phần khí thế.

- Tấm thiệp mời này, ngài xem một chút. Sau đó ký tên vào cho tôi, bảo đảm hôm đó nhất định sẽ có mặt, tôi còn lấy về báo cáo lại.

Lục Nghiễm Hâm nói.

Hắn trở về vẫn như trước sẽ thêm mắm thêm muối, ‘chém’ thêm mấy việc ác cho Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thiệp mời được đưa tới dưới mí mắt, đưa tay nhận lấy:

- Ban nãy anh nói trợ lý của tôi tính là loại thân phận gì, không xứng tiếp nhận tấm thiệp mời này? Lời này, có đạo lý!

Lục Nghiễm Hâm lập tức cười một tiếng.

Sau đó, gã thấy được một màn khiến cho gã rợn cả tóc gáy.

Bạch Tiểu Thăng xé thiệp mời thành hai nửa, thuận tay ném vào sọt rác.

- Vậy một tên phó quản gia đã muốn đến mời tôi, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Bạn cần đăng nhập để bình luận