Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 697: Hai đại mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành



Trần Trường Lạc lên lầu để cầu kiến trưởng bối còn Bạch Tiểu Thăng cùng Trương Nghiêu đang nếm thử các món ăn. Trương Nghiêu còn nhắc nhở hắn phải để bụng lát nữa ăn bữa chính.

Sau đó, hai người này bưng một chén rượu lững thững đi xuống dưới lầu.

Phải nói tòa biệt thự này của Trần gia quả thật là rất lớn, ngoại trừ đại sảnh dùng tiếp khách thì còn có bốn phòng ngủ để cung cấp cho những vị khách nơi xa nghỉ chân.

Dù ở đây có hai trăm người nhưng cũng không chen chúc chút nào.

- Biệt thự lớn như vậy nếu không mở yến hội thì trông sẽ rất trống trải. Ban đêm nếu đi vào trong phòng khách hô một tiếng chắc cũng không có tiếng vọng, như vậy không phải có chút đáng sợ sao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Người anh em Bạch, theo tôi thấy thì anh nghĩ như vậy có chút không đúng. Ở trong một biệt thự lớn như vậy chả lẽ lại có ít người giúp việc hơn chỗ các cậu sao? Mà anh chắc không định chiếm luôn tòa biệt thự này chứ ?

Trương Nghiêu chế nhạo nói.

Hai người trò chuyện một lúc đã bắt đầu thấy hợp ý nên dần dần cởi mở hơn, lúc cười nói cũng không còn tiếp tục giữ ý.

- Trần tiên sinh của chúng tôi cũng không chỉ có một căn biệt thự lớn như vậy, những trợ lý và lái xe của ông ấy đều ở trong một căn biệt thự khác.

Trương Nghiêu vừa nói vừa nhìn chung quanh một lần, bọn hắn đã đến một căn phòng khách nhỏ.

Mặc dù gọi là "Nhỏ" nhưng nó không hề nhỏ một chút nào, thiết bị được lắp đặt cũng rất sang trọng tiện nghi.

- Tôi lúc nào mới có thể có được được một căn biệt thự như vậy đây. Không, được một nửa thôi là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Trương Nghiêu cảm thán.

- Vậy anh cứ nỗ lực đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lời cổ vũ này hoàn toàn không có tâm.

- Tôi có cố gắng thế nào cũng không thể có nổi!

Trương Nghiêu lầm bầm,

- Những chi phí phát sinh ở nơi này, tôi có dốc cả gia tài cũng chưa chắc đóng nổi! Được rồi, không nghĩ đến nữa. Người anh em Bạch, chúng ta đi tìm mấy vị mỹ nữ thôi, vừa rồi tôi có nhìn thấy mấy người có cử chỉ nhã nhặn. Mấy nàng có thể có mặt tại buổi tiệc rượu lần này thì nhất định sẽ không thiếu tiền, nếu câu được một phú bà thì một buổi sáng giải mộng cũng chưa biết chừng!

Cái tên này. . .

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được trừng mắt một cái.

- Ồ, anh nhìn xem kìa, ở bên kia liền có hai mỹ nữ kìa!

Trương Nghiêu bỗng nhiên chỉ sang một phía, vẻ mặt hưng phấn nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Tại phía đối diện trong phòng nhỏ, một cô gái rất xinh đẹp với dáng người cao gầy, cử chỉ tao nhã đang nói chuyện phiếm.

Trong lúc vô tình có một vị mỹ nữ nhìn qua, bên kia lập tức ngừng nói chuyện phiếm, sau đó còn liếc mắt sang bên này với một nụ cười.

- Oa, mỹ nữ nhìn đến kìa! Cô ấy còn cười nữa!

Trương Nghiêu hưng phấn nói.

Một vị mỹ nữ cũng nhìn sang.

- Tống Yên Nhiên! Ông trời ơi, mỹ nữ bên kia lại là Tống Yên Nhiên!

Trương Nghiêu nói,

- Rất lợi hại, cô ấy là tổng giám đốc của một công ty con bên tỉnh An Giang nổi danh là xinh đẹp!

Trương Nghiêu vẫn không quên phổ cập tri thức cho Tiểu Bạch Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không biết Tống Yên Nhiên thế nhưng lại nhận ra người phụ nữ bên cạnh, đó là Triệu Thiên Trạch.

- Đáng tiếc, Tống Yên Nhiên là người phụ nữ mà Trần Trường Lạc nhắm tới nên chúng ta khẳng định không thể dòm ngó nổi, dù bằng lời nói cũng không thể được, nếu không thì sẽ phiền phức lắm. . . Oa, vị mỹ nữ bên kia cùng tôi chào hỏi kìa, anh có nhìn thấy được không!

Trương Nghiêu nhìn thấy Triệu Thiên Trạch vẫy tay với bên này liền kích động nói.

Tất nhiên thấy được.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Triệu Thiên Trạch đang mỉm cười đối với mình.

- Ồ! Cô ấy đang đi về phía này kìa, chắc là mùa xuân của tôi muốn tới rồi. Tôi cũng chắc chắn phải có biệt thự!

Trương Nghiêu đứng ngay ngắn, thẳng tắp, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười khiêm tốn.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở sau lưng bất đắc dĩ nhìn hắn.

Trình độ tự sướng của Trương Nghiêu đã đến mức xuất thần nhập hoá rồi, chỉ sợ hắn nếu đứng thứ hai chắc không ai dám đứng đầu.

Trương Nghiêu đang chăm chú nhìn người đẹp nên tất nhiên sẽ không chú ý đến phản ứng của Bạch Tiểu Thăng.

Trong phòng nhỏ còn có hai mươi người ngồi trên ghế sô pha, người chơi điện thoại, người nói chuyện phiếm. Nhưng tất cả mọi người khi nghe thấy Trương Nghiêu hô lên một tiếng thì nhao nhao ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ.

Triệu Thiên Trạch mang theo Tống Yên Nhiên chậm rãi đi đến.

Hai người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện mang theo phong thái khác nhau,

Một vị thì xinh đẹp vũ mị, ngực nở mông cong, hai đùi thẳng tắp được bao bọc bởi tất chân, bên dưới mang theo giày cao gót lả lướt bước đến.

Một vị có vẻ mặt cao lạnh, làn da mềm mại trắng nõn như sữa tỏa ánh ánh sáng như ngọc. Mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh như thác nước, dáng đi nhẹ nhàng như cành liễu trước gió.

Người đang ngồi trong phòng khách nhỏ này đều là nhân vật số một số hai của các công ty con, không phải chưa từng thấy qua những người phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng mà, vào lúc này mọi người đều không nhịn được phải nhìn chằm chằm, sau đó nhao nhao tán thưởng.

- Đúng là hai người phụ nữ xinh đẹp, một cái nhăn mày cùng một nụ cười đều có thể làm người ta thần hồn điên đảo, khó có thể tự kiềm chế!

- Đúng vậy, thật sự là quá đẹp. Những người phụ nữ như vậy đúng là không biết miêu tả sao cho đủ, nét đẹp tựa như nắng ban mai vậy!

- Nhất định phải nhân cơ hội làm quen!

Thời điểm đám người này đang kích động, rục rịch thì có người lại nhỏ giọng cảnh báo.

- Cô gái thần sắc lạnh lùng cao ngạo kia có thể là Tống Yên Nhiên, đó là người phụ nữ mà Trần Trường Lạc Trần tiên sinh nhìn trúng. Các người nếu dám bắt chuyện cùng nàng thì chắc ngại mạng mình quá dài rồi?

- Tôi nghe nói ở bữa tiệc trước có người đùa giỡn với Tống Yên Nhiên một chút, nửa năm sau liền từ tổng giám đốc biến thành một tên ăn mày. Vì thế đừng có tự tìm phiền phức cho mình!

Đám người không kìm lòng được phải hít một hơi khí lạnh, sự ham muốn lập tức tụt xuống.

Có câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng nếu cầm tiền đồ cả đời để đổi lấy một lần cá nước thân mật thì lại có bao nhiêu người đồng ý chứ.

- Sợ là vị mỹ nữ bên cạnh Tống Yên Nhiên cũng không phải dễ trêu!

- Tôi có biết người đó, cô ấy tên là Triệu Thiên Trạch! Là một trong những ứng cử viên cho vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực lần này, cũng là người phụ nữ mà Trịnh Thanh Hồng người có tỉ lệ chiến thắng cao nhất lần này nhìn trúng!

Lập tức, đám người lại hít vào một hơi khí lạnh.

Chuyện này không phải đại biểu, nàng sẽ là người phụ trách sản nghiệp của tỉnh vực tương lai sao!

Càng thêm không được đụng đến!

- Xem kìa, Trương Nghiêu người ta còn thể hiện bộ mặt hớn hở đó!

- Tên này gần đây phẩm hạnh có chút vấn đề, lần này thật sự là không may!

- Ha ha, chúng ta chờ xem náo nhiệt là được.

Đám người nhỏ giọng nghị luận. Rất nhiều người đang cười trên nỗi đau của người khác, liếc trộm Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu không nghe thấy nhưng Bạch Tiểu Thăng lại không nhịn được phải nhíu mày lại.

Hắn kỳ thật rất ghét những cách nói này, làm gì có người nào thuộc quyền sở hữu của ai đó.

Phụ nữ cũng không phải hàng hóa!

- Trần Trường Lạc cũng quá phách lối rồi. Vậy thì mình càng muốn trò chuyện cùng Tống Yên Nhiên thêm mấy câu, để xem hắn có tức chết hay không.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Đứng chờ một lát thì hai người Triệu Thiên Trạch đã đi đến bên cạnh.

Vẻ mặt của Triệu Thiên Trạch đầy ngọt ngào, hướng về hướng này cười nói,

- Em tới vào lúc nào thế. . .

- Vừa mới tới, tôi cũng vừa mới tới!

Trương Nghiêu đối mặt với việc mỹ nữ chủ động chào hỏi thì thần hồn điên đảo, cảm giác chân của chính mình cũng đang mất thăng bằng.

- . . . Em Bạch.

Nhưng nào có thể đoán được, Triệu Thiên Trạch vẫn còn nửa câu sau.

Dứt lời, nàng kinh ngạc lườm Trương Nghiêu một cái, sau đó trực tiếp bước qua hắn đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng!

Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng giống như nghe được tiếng trái tim Trương Nghiêu vụn vỡ.

- Em vừa tới.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thế sao em không đến phòng khách chuyên dụng của bọn chị để nghỉ ngơi mà còn ở bên ngoài đi dạo, làm hại chị tìm em cả buổi không thấy.

Triệu Thiên Trạch bĩu môi, nũng nịu nói.

Trương Nghiêu thấy thế thì choáng váng, người chung quanh cũng thấy choáng váng.

Mỹ nữ tức giận cười, hồn xiêu phách lạc!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, còn chưa trả lời thì cảm thấy Tống Yên Nhiên ở bên cạnh nhìn chăm chú vào mình, ẩn ẩn có chút không tốt.

Ồ? Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng có chút kỳ quái.

Lần đầu tiên gặp mặt, chính mình đã làm gì trêu chọc đến nàng rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận