Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 698: Tìm hắn để gây sự, ta sợ con bị thiệt thòi



Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tống Yên Nhiên, theo lễ phép hắn cười với cô một cái.

Tống Yên Nhiên vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, khẽ vuốt cằm coi như là đáp lễ.

Triệu Thiên Trạch cười giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Vị này là Tống Yên Nhiên tiểu thư, bạn tốt của chị, đỉnh cấp mỹ nữ, cộng thêm là một người quản lý nổi tiếng.

Trong lúc Triệu Thiên Trạch giới thiệu, còn trêu ghẹo Tống Yên Nhiên.

Xem ra quan hệ của các nàng thật tốt, Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hắn cười với Tống Yên Nhiên một tiếng, chủ động đưa tay tới, tự giới thiệu

- Chào cô, tôi là Bạch Tiểu Thăng.

Tống Yên Nhiên liếc nhìn cách tay đang đưa ra của Bạch Tiểu Thăng, cười lạnh một tiếng. Khóe miệng có chút giương lên, cũng coi như là cười đáp lễ.

Nàng đưa cánh tay trắng như ngọc kia qua, chỉ dùng tay chạm nhẹ một cái tượng trưng xem như là đã bắt tay một cái với Bạch Tiểu Thăng, vừa chạm vào lập tức rút tay về, rất qua loa.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không nói gì, bình tĩnh thả tay xuống.

Đối phương không muốn cùng hắn tiếp xúc quá mức, hắn cũng không quan tâm.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng hắn gặp qua rất nhiều người đẹp, nhiều như nhiều loại hoa, dạng gì mà không có.

Vị Tống Yên Nhiên này thật ra chỉ có thể coi là ở mức trung bình mà thôi, còn chưa thể lọt vào mắt hắn.

Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng cười với Triệu Thiên Trạch

- Thì ra là người của chúng ta, cũng đi phòng tiếp khách chuyên môn, em còn nói sao nhìn khắp đại sảnh mà không thấy ai quen biết.

Có lẽ có, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng chắc không nhớ đến dáng vẻ của bọn họ ra sao.

- Bây giờ em muốn đi qua đó à, để chị dẫn em đi qua.

Triệu Thiên Trạch cười nói, muốn dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng.

Nhóm người đang ngồi xung quanh, từ nãy đã dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe ngóng.

Bạch Tiểu Thăng vậy mà lại là bạn của Triệu Thiên Trạch!

Còn bắt tay cùng với Tống Yên Nhiên!

Đám người hít một hơi lãnh khí, châu đầu ghé tai bàn tán như muỗi, nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều cố gắng ghi nhớ gương mặt kia của Bạch Tiểu Thăng.

Trương Nghiêu đứng bên cạnh, một mực rung động, ánh mắt kinh hãi nhìn theo Bạch Tiểu Thăng, giống như không quen biết hắn.

- Không đi, đi qua cũng không có ý nghĩa gì, em ở trong đại sảnh này đi dạo chờ tiệc rượu bắt đầu là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười với Triệu Thiên Trạch một cái, từ chối ý tốt của nàng.

- Vậy chị cũng ở chỗ này cùng em?

Triệu Thiên Trạch nghĩ nghĩ, nói.

Bốn phía lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt khiếp sợ hội tụ trên thân của hai người.

Triệu Thiên Trạch nói, muốn ở chỗ này tiếp tiểu tử này?

Tên Trịnh Thanh Hồng kia có biết hay không!

Đám người vểnh tai lên nghe, chỉ sợ nghe lọt một chữ. Nói không chừng, tiếp theo sẽ có tin tức lớn.

Tròng mắt Trương Nghiêu trừng lớn tròn xoe, nuốt một ngụm nước bọt.

Tống Yên Nhiên nhìn những người chung quanh, khẽ chau mày, âm thầm kéo Triệu Thiên Trạch.

Ý là để cho nàng đừng như vậy.

Triệu Thiên Trạch lại phớt lờ đi.

- Không cần, chị là tiêu điểm, chị ở chỗ nào ở đó sẽ có rất nhiều ánh mắt chú ý tới. Lộ ra ánh sáng như vậy, em làm sao chịu đựng nổi. Còn nữa, em cũng có bạn ở đây.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cự tuyệt hảo ý của Triệu Thiên Trạch, thuận tay chỉ về phía Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu mắt thấy Triệu Thiên Trạch nhìn về phía mình, lập tức rung động trên mặt lập tức bày ra vẻ tươi cười.

- Thì ra, cậu là bạn của em Tiểu Thăng, hân hạnh gặp mặt.

Triệu Thiên Trạch cười một cái với Trương Nghiêu, thậm chí còn đưa tay qua.

Trương Nghiêu bỗng nhiên được quan tâm nên cảm thấy lo sợ, cẩn thận bắt tay cùng với nàng.

- Chào ngài, Triệu tiểu thư, tôi là Trương Nghiêu, tổng giám đốc Vạn Phong Thương Quản. Rất hân hạnh được biết ngài!

Triệu Thiên Trạch cùng chào hỏi với Trương Nghiêu, cười một cái thật ngọt ngào với Bạch Tiểu Thăng.

- Đã như vậy, vậy lát nữa chúng ta gặp mặt, các cậu trò chuyện đi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Lúc này Triệu Thiên Trạch, Tống Yên Nhiên mới rời khỏi.

Trương Nghiêu đưa mắt nhìn mỹ nữ rời đi, tới gần Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng nói.

- Tôi nói này Bạch huynh đệ, cậu lại còn quen biết Triệu Thiên Trạch sao, cô ấy vậy mà lại gọi cậu là em Tiểu Thăng trước mặt mọi người, quan hệ của các người là thế nào! Còn nữa, cậu lại bắt tay cùng Tống Yên Nhiên! Thế nào, bàn tay nhỏ kia mềm mại không. . .

Hỏi hai câu, Trương Nghiêu lại thấy không có người trả lời, vừa nghiêng đầu nhìn qua, Bạch Tiểu Thăng đã đi về phía cửa ra vào khác của phòng khách nhỏ rồi.

- y, cậu chờ tôi một chút.

Trương Nghiêu chạy theo qua bên đó.

Xác thực, hiện tại không thể tiếp tục ở cái phòng khách nhỏ này nữa.

Người chung quanh, không biết là cố ý hay vô ý, không ngừng liếc trộm mình, ai gặp trường hợp này cũng sẽ có cảm giác thật khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng dự định đi dạo ở phòng khách nhỏ khác, cũng muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này đi tham quan Trần phủ thật tốt.

Cùng lúc đó, phía trên lầu.

Trần Trường Lạc đang báo cáo thành quả của mình gần đây với hai vị chú bác.

Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh nghe được liên tiếp gật đầu, bên trong ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.

- Không sai, Trường Lạc nửa năm qua con tiến bộ rất nhanh, đã trở thành một tên tổng giám đốc hợp cách rồi.

Trần Cửu Thiên khen ngợi.

- Nhưng mà, còn phải tiếp tục cố gắng, không nên kiêu ngạo. Về sau, nhà họ Trần đều dựa vào thế hệ của các con!

- Đúng vậy, lại rèn luyện mấy năm, đợi có cơ hội tương ứng, chúng ta chưa hẳn không thể để con tiến thêm một bước!

Trần Cửu Tranh cũng cười nói.

Trần Trường Lạc được hai vị chú bác địa vị cao nhất trong nhà khen ngợi, lập tức mặt mũi hồng hào, lúc này cung kính nói.

- Vâng, Trường Lạc ghi nhớ lời dạy của hai vị chú bác, con nhất định sẽ giành thành tích tốt nhất, không làm thất vọng sự chờ mong của hai người! Cũng sẽ cố gắng rèn luyện bản thân, chờ đợi khiêu chiến cương vị cao hơn!

Ba chú cháu nói chuyện vô cùng hài lòng.

Trần Trường Khoảnh ở bên cạnh lại hơi cúi đầu, mặt không biểu tình.

Biểu hiện này của hắn, rơi vào trong mắt Trần Cửu Thiên.

Trần Cửu Thiên tằng hắng một cái, cất giọng nói

- Trường Khoảnh, con cũng không cần nhụt chí. Chuyện của con, mọi chuyện đều có nguyên nhân, trách nhiệm không chỉ ở trên người con. May mắn hiện tại, cách giải quyết không xa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ giúp con nắm được thực quyền ở truyền thông Trung Kinh!

Trần Cửu Thiên nói như vậy cũng không để cho Trần Trường Khoảnh cao hứng bao nhiêu.

- Vâng ạ.

Trần Trường Khoảnh đáp lời, thuận tiện liếc mắt nhìn chú hai Trần Cửu Tranh.

Liên quan tới việc Bạch Tiểu Thăng ở truyền thông Trung Kinh làm ra chế độ cho phép các tổng thanh tra có quyền giám sát, đến ngăn được quyền lực của phó tổng, tổng giám đốc, hắn nhiều lần tìm chú hai tố khổ, cũng không biết là chú hai có cùng bác cả nói chuyện hay không.

Cũng không biết được là bác cả có coi chuyện này là to tát hay không.

Dù sao hiện nay Trần Trường Khoảnh cảm giác càng ngày càng không thể cướp đoạt quyền lực.

Một đoạn thời gian trước, Bạch Tiểu Thăng còn giống như muốn đem chế độ mới tặng lại cho phòng sự vụ.

Một khi phòng sự vụ chính thức thông qua chế độ mới, coi như họ Bạch kia đi rồi, hắn cũng không thể nào lấy được toàn bộ quyền lực.

Trần Trường Khoảnh hứng thú không nhiều lắm, có chút mất tập trung.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Trần Trường Lạc âm thầm cười lạnh.

- Em trai Trường Khoảnh à, nghe nói cậu thua trong tay một người gọi là Bạch Tiểu Thăng, tôi nghe nói hắn cũng tới, có đúng không?

Trần Trường Lạc bĩu môi, lơ đễnh cười một tiếng.

- Dù sao cũng chỉ là một tên tổng giám đốc, còn có thể để cho hắn lật trời hay sao?

- Bác cả, chú hai, hai người có khả năng là e sợ ảnh hưởng, cảm giác được đối phó hắn không tiện lắm, như vậy để cho đứa cháu này làm là được rồi. Con tất nhiên sẽ thu thập hắn ngoan ngoãn!

Trần Trường Lạc tự tin vô cùng.

Những năm này, Trần Trường Lạc ở bên ngoài kiêu ngạo hoành hành vô độ, tự cho là ở Hoa Đông, ở An Giang, ở bên trong tập đoàn hắn đều có thể đi ngang.

Đây chỉ là lời nói thuận miệng của Trần Trường Lạc mà thôi, nói xong bỗng nhiên cảm giác bầu không khí có chút ngưng trọng.

Chẳng những sắc mặt Trần Trường Khoảnh cổ quái, ngay cả hai vị chú bác cũng có chút cau mày nhìn hắn.

- Trường Lạc, cái người tên Bạch Tiểu Thăng kia tốt nhất con đừng nên trêu chọc hắn!

Trần Cửu Thiên rất chân thành nói với Trần Trường Lạc

- Hắn không phải là có bối cảnh đáng sợ gì, mà là tên này phi thường xảo quyệt, làm người âm hiểm vô cùng!

- Con tìm hắn để gây sự, ta sợ con bị thiệt thòi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận