Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 704: Bạch Tiểu Thăng, anh có dám thử một lần không? !



Giới thiệu chương trình hoàn tất, người chủ trì làm ra tư thế mời về phía nhạc đội nước E bên kia.

Đại sư Gaidar đang ngồi cạnh đàn dương cầm gật đầu, hai tay đặt trên phím đàn sau đó thở ra một hơi dài.

Tân khách toàn trường cũng nín thở ngưng thần nhìn về phía dàn nhạc.

Theo âm thanh đầu tiên vang lên, toàn trường liền hoàn toàn yên tĩnh.

Một khúc ( Waterside Edilina ) giống như một làn điệu nước chảy róc rách, thư giãn và nhẹ nhàng. Nó đã gột rửa hết sự mệt mỏi trong linh hồn của người lắng nghe.

Một khúc đã kết thúc.

Không cần ai dẫn đầu, mọi người đồng loạt vỗ tay thật to.

Đại sư Gaidar đứng dậy gửi lời chào đến tân khách, sau đó lại ngồi xuống tiếp tục biểu diễn.

Mỗi một khúc nhạc hoặc đẹp đẽ, hoặc nhẹ nhàng, hoặc du dương.

Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên.

- Về sau tôi tìm chồng cũng phải tìm người biết đánh đàn dương cầm, ít nhất thì cũng phải từ đàn dương cầm cấp tám trở lên. Cái cảm giác này thật sự là lãng mạn!

Thậm chí có nữ khách quý với vẻ mặt ước mơ nói ra.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Người bên ngoài khả năng chỉ có cảm giác nghe thật hay, nhưng hắn lại cảm ngộ được nhiều hơn.

Hồng Liên đem bối cảnh sáng tác của mỗi một thủ khúc lạc ấn lại trong đầu hắn.

Mỗi thủ khúc đều là một câu chuyện.

Nó thuộc về linh hồn của tác giả, mỗi một âm điệu cũng đều là sự gào thét của linh hồn.

Khi một thủ khúc kết thúc, Triệu Thiên Trạch còn nhỏ giọng thỉnh giáo với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói hai câu đã có thể làm cho nàng liên tiếp gật đầu.

Trịnh Thanh Hồng nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng, còn có hình ảnh lúc hai người đang giao lưu thì không nhịn được phỉ nhổ trong lòng.

Cái tên Bạch Tiểu Thăng này lại đang cố làm ra vẻ, giả vờ rất hiểu biết ở ngay trước mặt Triệu Thiên Trạch.

- Mày thật sự hiểu sao!

Trịnh Thanh Hồng căn bản không tin.

Cùng suy nghĩ như thế còn có Trần Trường Lạc và Tống Yên Nhiên.

Hai người này rất lưu ý đến Bạch Tiểu Thăng ở bên kia. Bọn họ có suy nghĩ rất giống với Trịnh Thanh Hồng, tự cho là Bạch Tiểu Thăng chỉ đang lừa gạt Triệu Thiên Trạch mà thôi.

Một tổng giám đốc có xuất thân từ nhà nghèo thì làm sao có thể tiếp thụ qua sự giáo dục cao cấp gì chứ.

Trẻ tuổi như vậy liền trở thành tổng giám đốc thì chắc chắn toàn bộ tâm tư đều đổ vào công việc rồi. Vì thế, hắn nào còn thời gian cùng tiền tài đi học âm nhạc chứ, đặc biệt là đàn dương cầm.

- Đợi lát nữa mình sẽ làm cho hắn lộ ra nguyên hình!

Trần Trường Lạc âm thầm cười lạnh.

Trần Cửu Thiên cùng Trần Cửu Tranh chăm chú lắng nghe âm nhạc. Hai người bọn họ cũng không liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng chút nào, giống như căn bản không có lưu ý đến người như hắn.

Kì thực, chuyện này là do bọn họ đã sớm thương lượng xong cùng Mục Bắc Thần, lần này sẽ coi Bạch Tiểu Thăng làm tân khách bình thường để đối đãi.

Không có khinh thường, cũng không coi trọng.

Để cho Bạch Tiểu Thăng yên ổn trải qua tiệc rượu lần này, không cảm giác được địch ý của Trần gia đối với hắn.

Một khúc lại kết thúc, toàn trường lại lần nữa bộc phát tiếng vỗ tay.

Đại sư Gaidar bỗng nhiên đứng người dậy, cầm lấy microphone trong tay người chủ trì rồi dùng tiếng Nga nói.

Nụ cười của người chủ trì hơi cứng lại, hắn nghe không hiểu gì cả. Anh ngữ thì còn được nhưng tiếng Nga thì ở trong nước có rất ít người biết.

Lúc người chủ trì đang phát sầu thì ở sau lưng có người nói,

- Để tôi đến phiên dịch cho Gaidar tiên sinh.

Người chủ trì lập tức vui mừng, quay đầu liền nhìn thấy Trần Trường Lạc, biết rõ thân phận của hắn nên tranh thủ thời gian nhường vị trí.

Trần Trường Lạc cầm lấy microphone đã sớm chuẩn bị xong rồi cùng Gaidar đại sư nói một, sau đó bắt đầu phiên dịch cho mọi người nghe.

- Đại sư Gaidar nói, ngày hôm nay hắn rất cao hứng, rất vinh hạnh vì có thể diễn tấu cho nhiều nhân sĩ thành công như thế.

Trần Trường Lạc vừa nói ra miệng thì đám người liền vỗ tay.

Người trong nước trọng lễ nghi.

Gaidar nói như thế làm cho mọi người có cảm giác thân cận đối với hắn hơn rất nhiều.

- Đại sư Gaidar còn nói, hắn có nghe nói qua Tập Đoàn Chấn Bắc, đó là một tập đoàn nổi danh cấp Thế Giới. Hắn nói các vị đang ngồi ở đây có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn thì chắc hẳn cũng rất đa tài đa nghệ. Hắn muốn hỏi, có người nào có thể đi lên đánh ra một đoạn ngắn để mọi người cùng vui không.

Trần Trường Lạc cười phiên dịch.

Gaidar cũng cười ha hả, phối hợp làm một động tác "Mời".

Nếu nói về đánh đàn dương cầm thì bên trong hơn hai trăm vị ở đây chắc chắn là có, với lại cũng không ít.

Những tân khách này là người cấp độ gì chứ, họ đều là nhân vật nổi danh các giới!

Rất nhiều người xuất thân giàu có nên âm nhạc là môn bắt buộc. Bọn họ mặc dù không có thi lấy cấp bậc, nhưng dù sao cũng có thể đánh ra được một khúc nhạc.

Chỉ là ở ngay trước đại sư phải đánh một khúc nhạc thì có chút múa rìu qua mắt thợ, đùa nghịch đại đao trước cửa Quan công.

Người trong nước thận trọng trong suy nghĩ nên đám người cũng rất khiêm tốn.

- Không có vị nào dẫn đầu sao?

Trần Trường Lạc nhìn một lượt các tân khách, cười hỏi,

- Thế thì tôi liền bêu xấu một lần, thả con tép, bắt con tôm vậy. Nếu như đánh không tốt thì xin mọi người thứ lỗi!

Một câu này làm cho mọi người kêu được.

- Không nghĩ tới Trần Trường Lạc lại muốn bộc lộ tài năng.

Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ.

Triệu Thiên Trạch nghe thấy thì bĩu môi một cái.

- Thích làm náo động mà thôi có gì đặc biệt hơn người chứ, em còn hiểu được cách làm nước hoa nhưng có nói ra bốn phía sao. Hắn lần này chỉ là tìm cơ hội để khoe khoang mà thôi!

Nghe Triệu Thiên Trạch khinh thường thì Bạch Tiểu Thăng chỉ là cười cười nhưng không nói gì.

- Bạch Tiểu Thăng, tôi thấy cậu vừa rồi nghe rất say mê nên chắc là rất hiểu cái này rồi. Nếu không thì lát nữa cậu lên thử xem? Cậu đừng nói với tôi là mình chỉ biết nghe không biết đánh nhé!

Trịnh Thanh Hồng bỗng nhiên mở miệng.

Người xung quanh đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm, cũng mang theo chút đùa cợt.

Lần nào cũng là Bạch Tiểu Thăng cầm điểm cao nên mọi người cũng rất muốn nhìn hắn trở thành trò cười một lần.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Trịnh Thanh Hồng một chút, chỉ cười không nói, cũng ngăn lại cử động muốn giúp mình của Triệu Thiên Trạch.

- Không được sao?

Trịnh Thanh Hồng hừ một tiếng,

- Lát nữa, tôi chuẩn bị đánh một khúc! Hiến cho Thiên Trạch!

- Không cần!

Triệu Thiên Trạch xụ mặt rồi trả lời cụt ngủn.

Trịnh Thanh Hồng cũng không nói gì, chỉ cười một tiếng đầy rộng lượng.

Bên kia.

Trần Trường Lạc ngồi xuống trước đàn dương cầm, học bộ dáng của đại sư hít một hơi dài rồi đặt hai tay lên phím đàn.

Một khúc dương cầm vang lên, rất không tệ, rất êm tai.

- Anh ta đang đánh cái gì thế?

Triệu Thiên Trạch không nhịn được hỏi.

Nàng cũng chỉ nhất thời thấy mới lạ nên thuận miệng hỏi một chút.

- Điệu E phần chương nhạc thứ ba của bản xô-nát.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng trả lời,

- Là một khúc đàn dương cầm cấp sáu.

Hai người vô ý thức một hỏi một đáp, Triệu Thiên Trạch bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Cái này em cũng biết sao?

Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng không có trả lời.

- Vậy anh ta đánh thế nào?

Triệu Thiên Trạch lại hỏi.

- Rất thành thạo.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ một chút rồi trả lời.

Chỉ là thành thạo sao?

Ở một bên, Trịnh Thanh Hồng nghe được thì tức giận đến méo mũi,

- Rõ ràng là đánh rất tốt, cùng mình không phân trên dưới đó!

Một khúc kết thúc, đám người vỗ tay.

- Bêu xấu, bêu xấu rồi.

Trần Trường Lạc đứng người dậy, sau đó cười ha hả nói với mọi người.

Bên trong miệng thì khiêm tốn nhưng đối mặt với tiếng vỗ tay của đại sư Gaidar thì Trần Trường Lạc lại ưỡn cao ngực, mặt mày hớn hở.

Sau đó, Gaidar thì thầm cùng hắn, lại còn nhìn sang hướng của Bạch Tiểu Thăng ở bên này.

Trần Trường Lạc gật gật đầu, sau đó cầm microphone lên nói với Bạch Tiểu Thăng ở bên kia.

- Đại sư Gaidar nghe nói nhân vật chính của tiệc rượu lần này là tinh anh trong tinh anh của tập đoàn chúng ta. Nên hắn muốn kiến thức một chút người xuất sắc nhất trong đó giỏi đến cỡ nào, vị kia có thể hay không cũng lên đàn một khúc.

Lời này làm cho đám người sững sờ, sau đó lập tức có rất nhiều người ồn ào.

- Đúng vậy, để cho chúng tôi kiến thức một chút đi.

- Tinh anh trong tập đoàn hẳn là ngọa hổ tàng long chứ!

Trần Trường Lạc cười một tiếng, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói,

- Trước mắt thì vị tiên sinh Bạch Tiểu Thăng kia có thành tích đứng đầu, anh sao không lên thử một chút nhỉ?

Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt Triệu Thiên Trạch thay đổi.

Trần Trường Lạc muốn làm gì? !

Về thành tích của Bạch Tiểu Thăng thì Tống Yên Nhiên nghe được từ Triệu Thiên Trạch.

- Vừa rồi tôi liền nhìn anh nghe rất chuyên chú, lại còn giảng giải cho vị nữ sĩ bên người nữa nên chắc là sẽ rất am hiểu. Tôi muốn xem vị Bạch Tiểu Thăng này có thật sự hiểu hay vẫn là cố lộng huyền hư!

Giọng nói của Trần Trường Lạc đột nhiên biến đổi, ẩn ẩn có chút bất thiện.

- Thế nào, Bạch Tiểu Thăng tiên sinh! Ngài có dám thử một lần không? !

Trần Trường Lạc muốn ở trước mặt mọi người xé rách mặt nạ của Bạch Tiểu Thăng để cho sự vô tri, dối trá của hắn lộ ra trước mặt mọi người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận