Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 705: Trả tiền thì tôi đánh!



Nhìn theo Trần Trường Lạc chỉ dẫn, ánh mắt mọi người tập trung về phía Bạch Tiểu Thăng và chỉ trỏ bàn luận.

- Anh ta là ứng cử viên có thành tích số một hiện giờ hay sao? Nhìn qua cũng bình thường không có gì đặc biệt cả.

- Người có tiếng nói cao nhất không lẽ không phải Trịnh Thanh Hồng? Tại sao thành tích số một đầu tiên lại là người này?

- Còn trẻ quá! Những người khác đều lớn tuổi hơn, kinh nghiệm già dặn, lại không thắng được một người trẻ tuổi sao?

- Đúng vậy, bọn họ cũng thật giỏi, chịu để cho đàn em trẻ tuổi dẫm ở dưới chân!

. . .

Tiếng thảo luận thay nhau nổi lên.

Những ứng cử viên kia sắc mặt trở lên khó coi, ngay cả Trịnh Thanh Hồng cũng hơi khó chịu.

Không nghĩ tới, tuổi trẻ của Bạch Tiểu Thăng ngược lại trở thành trò cười của bọn họ!

Trần Trường Lạc âm thầm cười lạnh.

Cái hắn muốn đúng là hiệu ứng này, khiến cho mọi người trong lớp tập huấn đều đứng về mặt đối lập với Bạch Tiểu Thăng, đẩy bản thân Bạch Tiểu Thăng trở nên một mình cô độc.

Không một ai đứng ra nói giúp Bạch Tiểu Thăng một câu!

Tân khách cũng đang bàn luận chuyện khác.

- Người tuổi trẻ bây giờ, thích nói mạnh miệng, nói chính mình hiểu cái này, hiểu cái kia, nhưng thực tế lại không hiểu được nhiều.

- Chỉ sợ gã Bạch Tiểu Thăng kia cũng là có tiếng không có miếng, hoàn toàn là đang lừa gạt vị kiều nữ bên cạnh mà thôi, thật là hành vi ti tiện!

. . .

Trong những vị tân khách, cũng có người ở Trung Kinh, nhưng rất ít. Nếu bọn họ có biết Bạch Tiểu Thăng, sẽ không phát ngôn như vậy. Nhưng mà bị nhiều lời trào phúng vùi lấp ngay cả cái bọt nước cũng không nhìn thấy được.

Triệu Thiên Trạch càng nghe càng giận, cũng không nhịn được đứng dậy hét lớn, để bọn họ dừng nói bậy lung tung.

- Đừng kích động!

Bạch Tiểu Thăng ngăn Triệu Thiên Trạch lại, cũng nhìn chằm chằm Trần Trường Lạc.

Anh chàng này lại đào hố mình rồi.

Đây là đã sớm chuẩn bị, muốn đưa mình nướng trên ngọn lửa!

- Thật khó cho anh ta, một thiếu gia ăn chơi, vậy mà có thể nghĩ ra tính toán này. . .

Bạch Tiểu Thăng thở dài, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn sang Tống Yên Nhiên ở bên kia,

- Chắc chắn là tính toán của cô ta!

Tống Yên Nhiên cười lạnh nhìn lại Bạch Tiểu Thăng.

Khi tất cả mọi người bắt đầu ồn ào bàn luận, sắc mặt Mục Bắc Thần lại âm trầm xuống, nhịn không được liếc mắt nhìn Trần Trường Lạc.

Trong ánh mắt đầy chấn kinh và tức giận.

Trần Trường Lạc thậm chí còn nói không để xảy ra xích mích, vậy mà lại động tới Bạch Tiểu Thăng! Ai cho cậu ta can đảm đó!

Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh cũng tuyệt đối không ngờ tới.

Chỉ hai ba câu nói, đứa cháu ‘’Có khả năng’’ của mình, liền đem mũi thương nhằm vào Bạch Tiểu Thăng, kẻ mà bọn họ giờ phút này không muốn động vào nhất!

Hai người cùng trở nên tức giận!

- Thành sự không có!

- Đồ hỗn đản!

Trong lòng hai vị đại nhân vật đồng thời mắng to.

Trần Trường Lạc không hề hay biết, ngược lại còn nhìn với ánh mắt khiêu khích về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Tại sao còn chưa lên, anh Bạch, hiện tại anh còn muốn nói bản thân chỉ là ra vẻ hiểu biết thôi sao? Cũng đúng, xuất thân trong gia đình phổ thông, làm thế nào có thể biết chơi dương cầm!

Trần Trường Lạc khiêu khích công khai trước mặt mọi người,

- Anh và giới thượng lưu vẫn còn có chút khoảng cách a!

- Anh ta không hiểu gì về âm nhạc đâu, anh ta vừa rồi còn nói anh đánh rất bình thường, rất rác rưởi!

Trịnh Thanh Hồng bỗng nhiên hô một tiếng.

Hắn sớm chỉ chờ đợi cơ hội, cơ hội đến trước mắt, tự nhiên không ngại bỏ đá xuống giếng!

- Tôi đánh rác rưởi?

Trần Trường Lạc sầm mặt lại, không những không giận mà còn cười,

- Được lắm, hắn đánh còn không bằng rác rưởi đấy!

Trần Trường Lạc công khai xúc phạm Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người đều bị sốc.

- Im ngay, Trường Lạc, cháu quá phận rồi đấy!

Trần Cửu Thiên cũng không nhịn được quát.

Trần Trường Lạc đang phát điên rồi!

Nhất định phải làm cho Bạch Tiểu Thăng trở lên căm thù Trần gia, sinh lòng đề phòng hay sao?

- Bác, người này đạo đức thấp kém, ăn nói lung tung, anh ấy, căn bản không xứng ngồi cùng một chỗ với chúng ta!

Dưới tình thế như vậy mà Trần Trường Lạc, thậm chí ngay cả mặt mũi bác mình cũng không quan tâm, trực tiếp lại thêm một cước chà đạp Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu nói cái gì!

Triệu Thiên Trạch tức giận không kiềm chế được, lại bị Bạch Tiểu Thăng kéo trở lại.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và đứng lên.

Hắn ở trước mặt tất cả mọi người, đột nhiên hỏi,

- Ngài Gaidar, không biết ngài tới tham dự một buổi diễn tấu thế này, chi phí được trả là bao nhiêu tiền?

Gaidar sững sờ, hai tay ra dấu biểu thị không hiểu.

Trần Trường Lạc cười lạnh,

- Xin lỗi, ngài Gaidar không hiểu tiếng Trung.

Bạch Tiểu Thăng cười, trong miệng thốt ra một chuỗi tiếng Nga tiêu chuẩn, trình độ trôi chảy vậy mà áp đảo Trần Trường Lạc, lập tức khiến Trần Trường Lạc ngẩn ngơ.

Anh ta cũng biết tiếng Nga? Đám người ngạc nhiên.

Triệu Thiên Trạch cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tống Yên Nhiên khó có thể tin,

- Anh ta vậy mà biết tiếng Nga, phát âm còn đạt tiêu chuẩn như thế?

Gaidar giơ ngón tay cái lên khen ngợi trình độ tiếng Nga của Bạch Tiểu Thăng, sau đó chần chừ một lát, báo ra con số.

- Ngài Gaidar biểu diễn một bản mà được nhận thù lao cao như vậy, dựa vào cái gì mà muốn tôi chơi miễn phí cho các người nghe!

Bạch Tiểu Thăng nói một cách tự nhiên.

Một câu này, gần như kích động toàn trường.

- Anh chàng này nói cái gì, anh ta còn muốn thu phí?

- Nói khoác không biết ngượng, anh ta nghĩ mình là ai, vậy mà muốn sánh ngang cùng với đại sư!

- Tôi còn chưa thấy loại người vô sỉ như thế bao giờ!

Đám đông hoàn toàn kích động.

Sắc mặt Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh trở lên vô cùng khó coi, lại vô cùng bất đắc dĩ.

Chuyện tới mức này, đến cả bọn họ cũng không thể ngồi nhìn, phớt lờ như không thấy.

- Đành ứng biến theo tình hình vậy!

Trần Cửu Thiên cắn răng một cái, bỗng nhiên lên tiếng,

- Tôi đã từng gặp qua Bạch Tiểu Thăng, cậu ấy thực sự là người có học thức uyên bác. Cậu ấy đã mở lời muốn nhận thù lao biểu diễn, cũng là vì muốn góp phần giúp mọi người vui vẻ. Tôi đồng ý, chỉ cần cậu ấy chơi đàn, mặc kệ hay dở ra sao, tôi đều trả 1 triệu.

Trần Cửu Thiên tâm tư sắc bén, ngay cả Bạch Tiểu Thăng đánh ra âm thanh dở tệ, hắn cũng trả tiền.

Phong cách bình thản ra mặt dàn xếp ổn thỏa tình hình như thế này, khiến cho Bạch Tiểu Thăng tê liệt.

Lên tiếng liền cho 1 triệu!

Đám người đều bị giật mình, líu lưỡi vì câu nói của Trần Cửu Thiên.

- Tốt, Bạch Tiểu Thăng, tôi đánh cược với anh, nếu anh thực sự đánh hay, tôi trả thêm 1 triệu. Nếu như làm mọi người không hài lòng, anh không những không thể cầm số tiền này, còn phải chi ra 1 triệu! Thấy thế nào?

Trần Trường Lạc theo đà mà tiến, lập tức tăng giá cả.

Đám đông một lần lại tiếp một lần bị kích động, hiện trường bùng nổ, hô hào.

Triệu Thiên Trạch vô cùng lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lại cười, cất bước hướng đến chỗ dàn nhạc,

- Cược!

Gaidar tránh ra khỏi chỗ.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đi đến chiếc dương cầm ngồi xuống, nhìn đám người cười một tiếng,

- Bêu xấu rồi!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng không vội chơi đàn, ngược lại bắt đầu bóp khớp, khởi động ngón tay.

Sự chuẩn bị mất trọn vẹn ba phút.

Ngay khi mọi người cảm thấy hết kiên nhẫn chờ, hai tay Bạch Tiểu Thăng rơi xuống trên phím đàn, bắt đầu gõ nhanh như múa.

Vừa rồi, khi Gaidar chơi đàn là dòng suối róc rách, là sông nhỏ tươi vui.

Như vậy giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng chơi đàn liền là hồng thủy vỡ đê, gào thét mà đến!

Vô số nốt nhạc dường như tung bay trên không trung nốt lên nốt xuống, lăn lộn, lượn lờ.

m thanh dày đặc mạnh mẽ tràn tới, hoàn toàn không khiến màng nhĩ người ta cảm giác được khó chịu, ngược lại càng tạo ra cảm giác cực kì hưởng thụ!

Lập tức, làm cho tất cả mọi người ngẩn người tại chỗ, trái tim triệt để rung động.

- Ong rừng bay múa!

Nét mặt của Gaidar trở nên kích động, hét lớn một tiếng.

Một trong những thủ pháp nhanh nhất thế giới, cũng là một khúc đàn tấu khó khăn nhất, ngay cả chính ông ta cũng không dám chơi thử, nhưng mà người trẻ tuổi này, lại đánh đàn ra một loại kích thích cảm hứng mạnh mẽ, nhiệt tình mà không ồn ào náo động, đơn giản là một loại cực hạn.

Làn điệu do Bạch Tiểu Thăng tạo ra dường như tạo ra ma lực tối cao, để tâm hồn người nghe rung động, để người nghe có cảm giác mê muội!

- Quá tuyệt vời!

Triệu Thiên Trạch phấn khích khó nói nên lời, ngước mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

Bạch Tiểu Thăng bằng vào tư thái mạnh mẽ nhất, nghiền nát hết thảy ngôn từ lăng mạ bản thân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận