Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 707: Tiếp tục so sánh?



Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, chính vì màn biểu diễn của Bạch Tiểu Thăng làm mọi người phấn khích đồng loạt lớn tiếng khen hay.

Trần Trường Lạc cũng hưởng ứng vỗ tay theo. Chỉ có điều, trên mặt hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hắn không ngại ngang nhiên cãi lời của Bác cả, tất cả chỉ vì muốn đả kích Bạch Tiểu Thăng. Nhưng kết quả thế nào, vừa mất tiền vừa mất hết cả mặt mũi, hắn cơ bản không nghĩ tới kết quả lại thế này.

Mất cả chì lẫn chài!

Hắn cuối cùng có chút minh bạch với những gì Bác cả nói với hắn:

- Con tìm hắn để gây sự, ta sợ con ăn phải thiệt thòi là có ý gì! Đáng tiếc hắn hiểu ra vấn đề đã quá trễ, bốn triệu cứ như vậy chắp cánh mà bay đi. . .

Vừa nghĩ tới tiền, Trần Trường Lạc hiện tại có cảm giác như nó là xương thịt của mình, trong lòng đau xót không thôi.

- Trường Lạc!

Đang trong khoảnh khắc đau lòng xót xa thì bên cạnh có người kéo hắn, chính là Tống Yên Nhiên!

- Yên Nhiên!

Trần Trường Lạc miễn cưỡng lấy lại tinh thần một chút, nhìn nàng cười một tiếng.

Thua người không thua trận, làm gì làm cũng không thể để mất mặt trước nữ nhân.

Trần Trường Lạc ra vẻ ung dung nhẹ nhàng, cả người trưng ra bộ dáng "Không quan trọng, chỉ là chút lòng thành".

Tống Yên Nhiên thừa dịp bốn phía ngập tràn tiếng vỗ tay, nhích người lại gần cùng hắn nói:

- Tiếp tục so đấu cùng anh ta.

- Vẫn còn tiếp tục so đấu sao.

Trần Trường Lạc nhịn không được nghẹn ngào kêu lên.

Bốn triệu trong thời gian ngắn không cánh mà bay mất tiêu. Hóa ra tiền này không phải Yên Nhiên bỏ ra nên nàng không đau lòng chút nào, toàn là tiền của mình mà.

Không đúng, sự việc lần này của bọn họ nếu như thành công, vậy cái số tiền này cũng có phần của nàng a. . .

Trần Trường Lạc oán thầm trong bụng.

- Ngươi cam tâm tình nguyện chịu thua như thế hay sao? Họ Bạch chơi nhạc thật tốt, hay có thể nói rõ chính là hắn chơi nhạc với niềm vui nhất thời mà thôi! Ở ban tập huấn đạt thành tích số một thì như thế nào chứ, tôi nghe nói hoàn toàn là do vận may, còn có biểu hiện vô sỉ để đạt được mục đích! Ngươi hiện tại trong công ty của tập đoàn tại An Giang này chính là bài danh Tổng giám đốc số một về lợi nhuận kinh doanh, không lẽ sẽ thất bại bởi hắn?

Tống Yên Nhiên nói.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, lúc ban đầu là nàng chỉ vì bạn thân mà suy nghĩ nên có chút thái độ không được đúng lắm.

Thế nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại ở trước mặt trào phúng, vũ lực chấn nhiếp nàng. Đến lúc này lại còn thắng đi bốn triệu khiến cho toàn trường vì đó mà lớn tiếng khen hay ủng hộ.

Tống Yên Nhiên cảm thấy có chút nóng nảy, oán hận chất chứa uất nghẹn một bụng, chỉ muốn nhìn Bạch Tiểu Thăng thua một lần nếu không thì nàng khó chịu vô cùng.

Hiện tại bản thân nàng đều không ý thức được, chính mình có chút quên đi dự tính ban đầu trong lòng, trong tính toán này không có tính tới mối quan hệ của Triệu Thiên Trạch. . .

Lời nói này của nàng vừa nói ra khiến cho Trần Trường Lạc nghe được, quả thực như “thể hồ quán đỉnh”*, thoáng chốc cảm giác như "Mãn huyết phục sinh"*.

*thể hồ quán đỉnh: Trong phật giáo từ này có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ, chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ.

*Mãn huyết phục sinh: như được sống lại.

Đúng thế, mình mới chính là Người số một trong công ty của tập đoàn tại An Giang này, mình sẽ thất bại bởi hắn sao?

Trần Trường Lạc lập tức tìm lại được sự tự tin.

Giờ phút này, tiếng vỗ tay đã đình chỉ.

Bạch Tiểu Thăng cũng cùng Gaidar đại sư giao lưu xong. Dù sao, hắn thắng một lần biểu diễn đàn nhạc như thế này cũng cần kết hợp tốt với không gian và thời gian để biểu diễn thật tốt.

Dàn nhạc dùng như thế nào, Bạch Tiểu Thăng sớm có ý tưởng.

Lúc Bạch Tiểu Thăng muốn trở lại vị trí của mình thì có người gọi hắn.

- Bạch lão đệ, cậu chớ vội đi a!

Trần Trường Lạc bỗng nhiên mở miệng nói đồng thời ngăn Bạch Tiểu Thăng lại.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn hắn.

- Bạch lão đệ, cậu thắng thật ngoạn mục, thắng thật tốt! Bất quá thắng xong liền đi, có phải không có phẩm giá hay không. Thế nào cũng phải cho lão ca ta cái cơ hội cầm về chút mặt mũi chứ!

Trần Trường Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Đương nhiên, nếu cậu sợ không muốn đáp ứng thì ta cũng không ngăn cản cậu nữa!

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, lập tức nở nụ cười.

- Không biết rõ Trần huynh muốn cái cơ hội như thế nào! Lại muốn so đấu cái gì?

Mắt thấy hai người này lại tiếp tục đối mặt nhau khiến cho khách mời có mặt tại trường lập tức phấn chấn tinh thần.

- Cái thằng nhóc Trần Trường Lạc này giở trò quỷ gì, còn không muốn nhân nhượng chút cho yên chuyện đi sao! Xem ra chúng ta quá cưng chiều nó nên nó kiêu căng rồi! Cái tính tình này của nó thật là....

Trần Cửu Thiên cùng Trần Cửu Tranh liếc nhau, trong mắt hai người cũng mơ hồ có chút tức giận.

- Bất luận là so cái gì, lần này phần thắng sẽ thuộc về tôi!

Trần Trường Lạc tràn đầy tự tin nói.

- Phần thưởng lần này vẫn là tiền sao?

Bạch Tiểu Thăng ngược lại vẫn bình tĩnh mỉm cười hỏi một tiếng.

Vậy mình có thể thắng đến khi Trần Trường Lạc phá sản.

- Tiền. . .

Trần Trường Lạc lập tức bị một câu của Bạch Tiểu Thăng chế trụ, khí thế nhất thời như bong bóng xì hơi, hậm hực nói:

- Này này, đây là một cái sân khấu phong nhã lịch sự, ngươi như cái lão nhân cửa miệng chỉ có tiền, như vậy không thấy quá tục sao?

- Không có tiền? Vậy tôi không chơi.

Bạch Tiểu Thăng quay người muốn rời đi.

- Chờ một chút!

Trần Trường Lạc vội vàng hét lên:

- Không nói tiền, chúng ta dùng hợp tác hỗ trợ để cá cược, thế nào?

Hợp tác hỗ trợ lẫn nhau?

- Cái gì là hợp tác?

Bạch Tiểu Thăng dừng bước lại, quay đầu hiếu kỳ hỏi.

Các khách mời chung quanh cũng hai mặt nhìn nhau không hiểu ý nghĩa câu nói của Trần Trường Lạc.

- Tôi làm việc về mảng tài chính, Bạch lão đệ, tôi nghe người ta nói cậu là làm về mảng truyền thông, hai công ty tư nhân của chúng ta đều thuộc loại hình dịch vụ. Ai thua, có thể để công ty đối phương làm việc cho mình sáu tháng không trả phí dịch vụ! Như thế nào?

Trần Trường Lạc dứt lời, tranh thủ thời gian mọi người đang trầm tư cùng Bác cả cách đó không xa xin chỉ thị:

- Trần tổng, chúng ta đều là công ty bên trong tập đoàn, đây coi là công ty thành viên liên kết với nhau, cùng nhau tiến hành một cái hạng mục hợp tác sâu rộng, không tính là phạm nội quy tập đoàn chứ!

Có tính làm trái quy tắc hay không, cũng không phải chỉ một câu nói của Trần Cửu Thiên là được.

Đề nghị này của Trần Trường Lạc khiến cho đôi mắt của Trần Cửu Thiên sáng lên.

Giờ phút này trong lòng của Trần Cửu Tranh hơi rung động.

Bọn họ vẫn muốn mạnh mẽ tham gia vào truyền thông Trung Kinh, nhưng mà làm như vậy sẽ lọt vào sự chống cự mãnh liệt từ Bạch Tiểu Thăng.

Nguyên lai là bọn họ đã dùng phương pháp sai!

Trước mắt, Trần Trường Lạc trong lúc vô tình nói ra đề nghị này, ngược lại rất hay!

Trường hợp nếu như Trường Lạc thua, thì phải làm dịch vụ tài chính không công cho truyền thông Trung Kinh, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc đến rất nhiều thứ trong đó, cũng có thể lấy được những phần tư liệu trực tiếp. Về sau này, Bạch Tiểu Thăng vừa đi, thì cũng có đầy đủ năng lực để nắm quyền lâu dài.

Ngoài ra, còn có rất nhiều diệu dụng khác có thể tận dụng, có thể tính toán làm điều kiện treo trưởng.

Anh em nhà họ Trần trong nháy mắt ý động.

- Như vậy sao. . .

Trần Cửu Thiên còn giả vờ trầm ngâm một phen.

- Mặc dù các cậu dưới tư cách là tổng giám đốc luận bàn với nhau, nhưng có thể xúc tiến hai bên công ty giao lưu hợp tác, chưa chắc không phải là một chuyện tốt!

Ở dưới cái nhìn chăm chú đầy lo lắng của Trần Trường Lạc, hắn cuối cùng cũng gật đầu.

Trần Cửu Thiên đáp ứng. Ông ta cũng nói như vậy, người bên ngoài tự nhiên không ai dám lên tiếng phản đối.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú Trần Cửu Thiên, khoảng cách tuy hơi xa nhưng thần sắc biến hóa trên mặt của Trần Cửu Thiên hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

- Nếu Trần tổng cũng ủng hộ, vậy thì tôi sẽ tiếp nhận khiêu chiến này, không biết Trần tổng muốn so đấu cái gì?

Hắn chuyển hướng Trần Trường Lạc.

- Tôi tới ra đề, Bạch tiên sinh có đồng ý không?

Tống Yên Nhiên bỗng nhiên tiến lên mở miệng.

- Cô sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nàng, lập tức khẽ giật mình.

- Không lẽ Bạch tiên sinh sợ sao?

Tống Yên Nhiên khiêu khích nói.

- Tôi cảm thấy để công bằng hơn, tốt nhất vẫn là đổi một người ra đề mục khác a.

Triệu Thiên Trạch vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

- Thiên Trạch, cô không tin cách làm người của tôi?

Tống Yên Nhiên vừa thấy nàng đứng ra nói như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy buồn bực.

- Không phải tôi không tin cô, mà là tôi cảm giác được Yên Nhiên cô nên tránh bị hiềm nghi, dù sao cô cùng Trần Trường Lạc tiên sinh quan hệ không tầm thường.

Triệu Thiên Trạch một bước cũng không nhường.

Các tân khách ở tại chỗ cũng xì xầm to nhỏ nghị luận.

- Tống Yên Nhiên tiểu thư muốn ra đề? Được thôi, tôi tiếp nhận!

Bạch Tiểu Thăng cười to.

- Có như vậy, Trần huynh thua mới sẽ càng tâm phục khẩu phục!

Lời này để cho thần sắc của Trần Trường Lạc lập tức có chút mất tự nhiên.

- Cậu chính miệng đáp ứng rồi, vậy cũng chớ hối hận!

Tống Yên Nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng vẫn bình thản biểu tình không quan trọng.

Triệu Thiên Trạch thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng vừa tức vừa buồn bực.

Tống Yên Nhiên khẳng định biết rõ Trần Trường Lạc am hiểu những vấn đề gì, để nàng đại biểu ra đề, căn bản là Trần Trường Lạc sẽ có phần nào lợi thế hơn.

- Hoặc là nói, vì mối quan hệ hòa hoãn cùng với người của Trần Gia mà Bạch Tiểu Thăng có ý định cố ý thua trận này?

Triệu Thiên Trạch trong bụng bỗng nhiên khẽ động, như là đoán được điều gì đó.

Nhưng nàng không biết trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nàng, Bạch Tiểu Thăng nghĩ mình sẽ thắng!

- Không nghĩ tới, lần này đến Trần gia, thu hoạch lớn nhất không phải số tiền bốn triệu kia, cũng không phải đoàn quốc nhạc kia, mà là trên người Trần Trường Lạc!

Đôi con ngươi của Bạch Tiểu Thăng ẩn lên nét kinh hỉ. Trần Trường Lạc, có thể là chỗ đột phá của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận