Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 709: Thắng lợi trở về



Chờ ba vị giám khảo vào chỗ, Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Lạc lúc này mới đem bàn vẽ bày ngay ngắn cho mọi người nhìn.

Ba bộ tên sách, vừa rồi Tống Yên Nhiên đã dùng tiếng Trung dịch lại mọi người tự nhiên sẽ hiểu đáp án.

Hai bản vẽ đưa lên, hiện ra ba cái tên.

Cũng được!

Điều này chi thấy hai người bọn họ cũng hiểu ngôn ngữ ba nước!

Tống Yên Nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đáp án đều giống nhau nhưng kiểu chữa thì không.

Kiểu chữ của Trần Trường Lạc cũng coi như là không tệ, nhưng mà kiểu chữ của Bạch Tiểu Thăng lại xinh đẹp lạ thường!

- Chữ đẹp!

Ngay cả Trần Cửu Thiên cũng nhịn không được phải thán phục một tiếng.

- Đúng vậy, chữ thật đẹp!

- Thật là xinh đẹp, đây là chữ gì mà đẹp vậy?

- Cái này nhìn liền biết là từng luyện qua thư pháp, chữ rất có tiêu chuẩn!

Đám người đối với chữ của Bạch Tiểu Thăng, khen không dứt miệng.

- Bút lực khoẻ mà dốc, kết cấu độc dị! Những chữ này, cũng có thể xem là tác phẩm thượng thừa!

Trần Cửu Thiên nói.

Nhìn chữ không nhìn người. Hắn cũng là người đã tập qua thư pháp, vì thế khen ngợi những chữ này cũng là thật tâm.

Ngay cả Trần Cửu Thiên tiên sinh cũng tán thưởng như thế, đám người càng không tiếc lời ca tụng.

Trần Trường Lạc lập tức cảm thấy có chút khó chịu nhìn lên, hắn hắng giọng,

- Chữ thế nào cũng được, đáp án mới là quan trọng, đây coi là thế hoà, thế hoà!

Đáng tiếc, không ai để ý đến lời hắn nói.

Thậm chí ngay cả Tống Yên Nhiên cũng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào chữ của Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ si mê.

Bạch Tiểu Thăng hiểu biết nhiều loại ngôn ngữ như vậy, còn am hiểu thư pháp rất sâu, làm cho nàng rất rung động.

Một là thua, thua để cho người ta xấu hổ. Một là thắng, thắng triệt để nghiền ép đối thủ, chênh lệch quá lớn, càng làm cho người khác tin phục.

Hiện tại Tống Yên Nhiên đã bị Bạch Tiểu Thăng làm cho có chút phục.

Triệu Thiên Trạch ngăn không được kích động.

Tiếp đó, mọi người nhìn về phía ban giám khảo.

Ngoại trừ Trần Cửu Thiên, Trịnh Thanh Hồng, Trần Trường Khoảnh ba vị giám khảo, còn có Tống Yên Nhiên làm cố vấn.

Dù sao, nàng cũng là người ra đề tự nhiên sẽ hiểu hơn so với người khác.

Mười câu hỏi này có một số câu có đáp án cố định, có câu là phải lý giải, dựa vào năng lực cảm ngộ.

Những câu có đáp cố định, hai người làm gần như không khác gì nhau, toàn bộ chính xác.

Nhưng mà, nét chữ của Bạch Tiểu Thăng lại làm cho đám người ca ngợi không dứt.

Trần Trường Lạc nghe được trong bụng rất là khó chịu.

Những cái đề không cố định câu trả lời, mỗi người một quan điểm khác nhau.

Nhưng mà đám người cảm giác, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ chiếm thế thượng phong!

- Được rồi, mọi người im lặng nào.

Trần Cửu Thiên hắng giọng, cất giọng nói,

- Tôi xin xác nhận là, là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh thắng!

Bất luận thế nào, ở đây Bạch Tiểu Thăng đều phải thắng!

Huống hồ, bằng vào đáp án của Bạch Tiểu Thăng, hắn thắng mới là đúng người đúng việc!

- Hỏng rồi, Bác cả chắc là sợ người ta nghi ngờ, khiêm nhường, nên mới cho tên họ Bạch thắng!

Trần Trường Lạc suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác mình tốt như vậy lại bị tên họ Bạch hố!

- Vậy tôi cũng có kết luận.

Trịnh Thanh Hồng liền mở miệng ngay sau đó,

- Tôi xác nhận là, Trần Trường Lạc tiên sinh thắng.

Trịnh Thanh Hồng ủng hộ, giúp Trần Trường Lạc thả lỏng tâm lý một chút.

Một thắng một thua.

Trước mắt, chỉ còn chờ người cuối cùng bình phán!

Trần Trường Lạc đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Trường Khoảnh.

- Ta thắng, là ta thắng!

Trần Trường Lạc dùng ánh mắt không ngừng ám chỉ.

Đáng tiếc, hắn không thấy được, Trần Cửu Tranh đứng sau lưng Trần Trường Khoảnh đã sớm ám chỉ cho hắn.

Trần Trường Khoảnh căn bản không có ủng hộ hắn! Nay lại được Chú hai ám chỉ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này!

Nhưng mà, trước khi Trần Trường Khoảnh mở miệng hắn còn cho Trần Trường Lạc một nụ cười ấm áp.

Nụ cười này, làm cho Trần Trường Lạc càng thêm thả lỏng tâm lý.

- Tôi chọn Bạch Tiểu Thăng!

Trần Trường Khoảnh cười rồi trực tiếp mở miệng.

Bạch Tiểu Thăng!

Ba chữ này, làm cho Triệu Thiên Trạch nhịn không được reo lên một tiếng, kèm theo đó là một loạt tiếng vỗ tay.

Trần Trường Lạc một mặt khó có thể tin.

- Thật không thú vị Trần huynh, ngươi thua rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả nói.

Bởi vì là, kết quả sớm đã định sẵn!

- Điều này thật không có khả năng, đáp án của ta thua của hắn ở chỗ nào!

Trần Trường Lạc phẫn nộ nhìn Trần Trường Khoảnh, nhìn thấy trong mắt em họ đầy vẻ trào phúng, hắn như nhận ra là mình bị thiên vị, lập tức kêu to,

- Cái này không công bằng! Bạch Tiểu Thăng, ngươi mua chuộc ban giám khảo! Ta không phục, ta còn muốn tiếp tục thi đấu!

Không chịu thua, là phẩm chất tốt,

Nhưng mà mặt dày mày dạn không chịu thua, thì thật khiến người đời phỉ nhổ.

Thậm chí, ngay cả Tống Yên Nhiên cũng chau mày, kìm lòng không được hiện lên một tia coi thường.

Vẻ mặt của Trần Trường Lạc trầm hẳn xuống, hắn tức đến điên rồi, Tống Yên Nhiên cổ động hắn như vậy mà, hiện tại lại có ánh mắt như thế!

Trần Trường Lạc lập tức bộc phát.

- Họ Bạch, ta còn muốn cùng ngươi tiếp tục so đấu!

Trần Trường Lạc một cước đá bay bản vẽ.

Làm cho mọi người hoảng sợ kêu to một tiếng.

Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Trần Trường Lạc.

- Trần Trường Lạc, chú ý lời nói của con một chút!

Trần Cửu Thiên thét lên, ông ta cũng đang rất tức giận.

Trần Trường Lạc bị tiếng hết lớn này làm cho tỉnh táo lại một chút.

Hắn thấy ánh mắt xem thường ở bốn phía và vẻ mặt tức giận của Bác cả thì lý trí lập tức trở về.

- Bác cả, không, Trần, Trần tiên sinh. . . Tôi là nhất thời kích động, tôi phải cùng hắn phải là hoà nhau mới đúng chứ!

Trần Trường Lạc lắp bắp nói.

- Hoà nhau sao? Trần Trường Lạc anh có thể không chịu thua, nhưng phải tự mình chứ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn chậm rãi nói.

- Nếu là tôi để cho người ta ra đề, anh chưa hẳn còn có thể hoà nhau đâu. Nhưng tôi nhiều lần nhường nhịn, anh lại tưởng là anh mạnh hơn tôi sao! Không phục, lại tiếp tục so, thẳng đến khi anh phục mới thôi, tôi sẽ ép cho anh lòi cái ngu của mình ra! Nhưng mà mỗi ván cược năm triệu! Anh có hứng thú hay không?

Bạch Tiểu Thăng vô cùng bá khí nói.

Trần Trường Lạc lập tức suy sụp.

Hắn, không dám đánh cược như vậy.

Tại lúc này, Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị, áp đảo Trần Trường Lạc.

Làm mọi người chung quanh, nhịn không được sinh tâm kính sợ.

- Được rồi, việc này dừng ở đây thôi mời mọi người tiếp tục tiệc rượu! Ai lại nháo lên, thì là không nể mặt ta!

Trần Cửu Thiên phẩy tay áo bỏ đi.

Mặt của Trần Trường Lạc giờ phút này còn tím hơn cả quả cà ỉu xìu trở lại về bàn.

Đám người cũng một mặt hưng phấn riêng mình trở lại bàn riêng.

Trịnh Thanh Hồng nhìn thấy Triệu Thiên Trạch mặt mũi tràn đầy hưng phấn trò chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng, thì sắc mặt vừa khó coi vừa bắc đắc dĩ.

- Trần Trường Lạc, thật là một tên phế vật.

Trịnh Thanh Hồng thở dài.

- Mở yến tiệc thôi!

Trần Cửu Thiên ra hiệu cho bên dưới, một tên giúp việc lập tức hô to.

Yến hội bắt đầu.

Mọi người cùng nhau nói và gắp thức ăn không ngừng, một bình bình rượu ngon hương thơm bay khắp nơi.

Ăn uống linh đình, tràng diện nhiệt liệt, thẳng đến lúc đèn hoa bắt đầu ảm đạm, tiệc bắt đầu tan thì mọi thứ cũng bắt đầu lắng dần.

Chào hỏi qua một lượt, Bạch Tiểu Thăng cáo từ rời đi.

Lên xe trở lại về Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng ngồi ngay ngắn sau đó lấy một tờ chi phiếu ra gõ gõ.

Tiền này, là Trần Cửu Thiên để cho người đưa đến.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất hài lòng,

- Cảm giác có tiền thật tốt.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ.

- Dàn nhạc của Gaidar, cũng là thu hoạch ngoài ý, không tệ, không tệ!

- Còn nữa lần này mình đến đây là muốn xem Trần gia có nuôi sủng vật gì mà nó có thể giở thủ đoạn giúp cho bọn họ tìm được các cơ mật ở Thiên Nam. Bất quá về sau ngẫm lại phương pháp kia quá mức ngây thơ. Đối với đối thủ như Trần gia thì những thủ đoạn này, chỉ sợ là không thành.

- Còn tốt, có Trần Trường Lạc đưa tới cửa! Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, sợ là muốn nhân cơ hội này đoạt một chút tư liệu của truyền thông Trung Kinh mình.

Bạch Tiểu Thăng đem chi phiếu đút vào túi áo, thoải mái tựa lưng xuống ghế, nhắm mắt lại, trong miệng nhẹ giọng lầm bầm cái gì đó mà chỉ nghe được mỗi câu —— "Vậy ta, sẽ như các ngươi mong muốn!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận