Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 710: Sau tiệc rượu



Sau khi kết thúc tiệc rượu ở Trần gia, đưa tiễn tất cả tân khách xong, Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh lập tức gọi đứa cháu Trần Trường Lạc tới, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, khiển trách một phen, thậm chí uy hiếp sẽ thu hồi chức vụ tổng giám đốc của hắn.

Trần Trường Lạc chật vật không chịu nổi, liên tục xin lỗi hai người chú của mình, đồng thời xin hứa về sau không dám tiếp tục liều lĩnh như vậy nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không hiểu ra sao.

- Mặc dù nói trên tiệc rượu mình bị mất mặt, nhưng dù sao cũng là danh nghĩ của riêng mình. Không đến nỗi mất mặt của cả Trần gia, hơn nữa, những vị tân khách kia phần lớn đều là người một nhà, ai dám chế giễu Trần gia chúng ta chứ!

Ngoài mặt, Trần Trường Lạc cúi đầu vâng lời, nhưng trong lòng lại không quá chịu phục.

Hắn không biết rằng, Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh nổi giận không phải bởi vì hắn bị mất mặt, mà là bởi vì hắn khiêu khích Bạch Tiểu Thăng, suýt làm hỏng đại sự!

- Đi đi, trong lòng cháu có chút biết lỗi là được!

Trần Cửu Thiên mắng cũng mệt mỏi, thở dài,

- Về sau phải nhớ, ăn nói cẩn thận, làm việc cẩn thận, bớt cậy mạnh hiếu thắng, biết ẩn nhẫn nhiều hơn! Cháu tu dưỡng còn chưa đủ! Sau này, cần chú ý nỗ lực ở phương diện này nhiều thêm!

- Vâng, vâng, thưa bác, sau khi trở về, cháu nhất định kiểm điểm lại mình, nhất định tăng cường tu dưỡng bản thân.

Trần Trường Lạc gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Đáng tiếc, câu nói này của hắn vừa rồi không có nói mười lần tám lần, cũng chẳng kém quá nhiều.

Trần Cửu Thiên không buồn đáp lại.

Trần Cửu Tranh thở dài, giọng nói chậm lại,

- Trường Lạc này, chúng ta mắng cháu như thế, cũng là vì muốn tốt cho cháu! Trong này có một số việc, chúng ta còn không thể nói cho cháu, tóm lại, cháu phải nhớ rằng, tính tình thu liễm đối với cháu sẽ không có gì xấu.

- Còn nữa, cháu không phải thua bởi tên Bạch Tiểu Thăng kia, phải cung cấp cho bọn họ dịch vụ tài chính trong nửa năm à, không sao chú sẽ cử mấy người đến công ty của cháu, cháu chỉ cần an bài cho họ là được. Bọn họ đều tính là người của cháu, để bọn họ phụ trách chuyện này.

Trần Cửu Tranh nói.

Đây cũng là một phần quan trọng trong buổi nói chuyện của hai người với Trần Trường Lạc.

- Chú hai, không cần, không cần, bên kia cháu có đủ người để xử lý rồi.

Trần Trường Lạc tranh thủ thời gian từ chối.

Trần Cửu Thiên không nhịn được liếc mắt lại.

Vì cái gì mà trước kia chính mình cảm thấy thằng cháu ngốc nghếch này rất thông minh!

- Chúng ta sắp xếp người tới, tự có dụng ý, cháu không cần phải để ý đến việc đó!

Trần Cửu Tranh nói,

- Được rồi, cháu đi nghỉ trước đi, những việc này, để sau hãy nói.

- Vâng, vâng!

Trần Trường Lạc nhanh chóng gật đầu.

Hắn lại nhìn thấy trong ánh mắt Trần Cửu Thiên chứa đựng sự thất vọng và thương hại hắn, căn bản không biết rõ chính mình có câu nào không thích hợp.

Trần Trường Lạc cũng bị hoa mắt chóng mặt, ở đây lâu thêm một phút cũng cảm thấy dài đăng đẳng, vì thế nghe có thể rời đi thì như chạy trốn.

Sau khi hắn rời đi, có một người đi từ bên trong ra, người đó chính là Mục Bắc Thần.

Về danh tính của Mục Bắc Thần, Trần Trường Khoảnh biết rõ, nhưng Trần Trường Lạc còn không biết.

So với Trần Trường Lạc, Trần Trường Khoảnh càng có thể giữ được bí mật.

- Làm sao lại ngu dốt đến tình trạng này?

Trần Cửu Thiên thở dài, trong lòng lo lắng với biểu hiện của Trần Trường Lạc.

Mục Bắc Thần lại mỉm cười.

- Ngài đừng vội nóng giận, cũng có chút nguyên nhân 'Dưới đĩa đèn thì tối'. Tôi vừa rồi ở trong có quan sát kĩ anh ta. Khi Trường Lạc từ chối nhã nhặn công tác sắp xếp thêm người, ánh mắt có một vẻ bối rối. E là, ngân quỹ công ty anh ta cũng hơi có vấn đề. Tôi đoán, lát nữa trở về, chắc chắn anh ta sẽ gọi điện thoại cho ai đó sớm xử lí việc này trước.

Mục Bắc Thần nói một mạch xong, lập tức Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh hai mặt nhìn nhau.

Nếu thực sự như Mục Bắc Thần nói, bọn họ căn bản không có lưu ý điểm này.

- Cái này thằng ranh con này, ngay cả tôi cũng tính toán.

Trần Cửu Thiên lẩm bẩm mắng một câu.

Vậy mà dám lừa gạt trên đầu bọn họ.

- Được rồi, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Mục Bắc Thần lắc đầu, tiếp tục nói,

- Tôi lại thấy khá quan tâm đến biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng! Trong ba đợt khảo hạch của lớp đào tạo, anh ta đều đứng hạng nhất, ở trong đó cố nhiên có phần may mắn, cũng có chút đầu cơ trục lợi. Nhưng qua ngày hôm nay, xem ra, anh ta thật đúng là che giấu bản thân không ít! Xem thêm một chút, nếu như bài khảo hạch cuối cùng của giai đoạn một, anh ta vẫn đứng thứ nhất, vậy tôi cần cẩn thận suy nghĩ một chút, chúng ta có nên sớm thực hiện một số biện pháp đặc biệt trước không!

Mục Bắc Thần lạnh giọng.

Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh nhìn nhau, gật gật đầu.

. . .

Một bên khác, Tiểu Phùng trực tiếp lái xe đưa Bạch Tiểu Thăng về chỗ ở.

Về đến nơi, đã gần tới chín giờ tối.

Bạch Tiểu Thăng rửa mặt một lượt, nhảy lên giường bổ nhào về phía trước.

Kéo chăn lớn lên đắp rồi chầm chậm tiến vào giấc mộng đẹp.

Đó là một đêm yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, tinh thần đầy sảng khoái, Bạch Tiểu Thăng đi đến văn phòng làm việc.

Thưởng thức xong bữa sáng phong phú mà Lâm Vi Vi chuẩn bị cho, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu nói với cô,

- Vi Vi, lát nữa em bảo với Lôi Nghênh một tiếng, đến tối, anh mời hai người ăn cơm!

- Vậy à?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên cười,

- Hôm nay không lễ không Tết, cũng không phải thời điểm đặc biệt, tại sao anh lại mời tụi em ăn cơm thế?

- Tất nhiên là có chuyện tốt.

Bạch Tiểu Thăng lau lau tay, lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu và một tấm thẻ ngân hàng,

- Lát nữa em thay anh đến ngân hàng một chuyến, đem tiền gửi vào tài khoản.

Lâm Vi Vi nghi ngờ cầm lấy tờ chi phiếu, xem xét, lập tức giật nảy mình,

- Năm triệu!

Đây cũng không phải số tiền nhỏ.

Nhìn đến chữ ký, cô liền sững sờ,

- Trần Cửu Tranh?

Bạch Tiểu Thăng cũng không giấu diếm, lúc này kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, khiến Lâm Vi Vi cười đến run rẩy cả người.

- Trần gia còn có oan đầu lớn như thế! Sớm biết có chuyện như vậy, em cũng đi xem một chút!

Lâm Vi Vi cười nói.

- Còn có cơ hội!

Bạch Tiểu Thăng nói một câu đầy ẩn ý.

- Vâng, giao việc này cho em là được rồi.

Lâm Vi Vi cầm chi phiếu cùng thẻ của Bạch Tiểu Thăng ra khỏi văn phòng.

Đối với cô gái này, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn yên tâm, xem như tâm phúc, còn cả Lôi Nghênh cũng vậy.

Con người bọn họ dù người khác dùng tiền cũng không thu mua được , Bạch Tiểu Thăng cũng thật lòng xem hai người như bạn mình.

Sau khi Lâm Vi Vi rời khỏi, Bạch Tiểu Thăng ăn xong bữa sáng, ngồi uống trà, bỗng nhận được cuộc điện thoại tới từ Triệu Thiên Trạch.

- Em Tiểu Thăng, đêm qua, em lại chuồn đi một mình lúc nào thế, làm hại chị đi tìm em cả nửa ngày!

Trong điện thoại, Triệu Thiên Trạch nói với giọng đầy oán trách.

- Chị Triệu, lúc đó chị được một đám người vây quanh, em chen vào không nổi, hơn nữa, em gọi chị về thì chị về cùng em, vậy không phải em sẽ bị những người kia hận chết sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Xác thực, nếu Bạch Tiểu Thăng gọi Triệu Thiên Trạch một tiếng, Triệu Thiên Trạch tất nhiên sẽ đi cùng hắn về Trung Kinh.

- Hừ, em chỉ giỏi lý do lý trấu!

Triệu Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, sau đó, đổi đề tài,

- Ngày hôm qua, chuyện em cùng Trần Trường Lạc kết thúc, cô bạn thân của chị là Tống Yên Nhiên, bỗng trở lên đặc biệt quan tâm đến em đấy, với lại kỳ lạ ở chỗ, địch ý của cô ấy với em giống như tan thành mây khói. Em nói xem có lạ không?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được sờ lên mũi.

Tống Yên Nhiên, tính cách khá tuyệt vời, con người trừ chút bệnh ích kỉ, còn có một chút kiêu ngạo.

Một người phụ nữ như vậy, sau khi chinh phục, sẽ cúi đầu nghe theo, ngoan ngoãn phục tùng, bảo làm điều gì sẽ làm điều đó.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng không muốn đi khiêu khích nàng, trái lại nếu có thể thì sẽ cách xa hạn chế tiếp xúc.

Tiếp đó, Triệu Thiên Trạch cùng hàn huyên với Bạch Tiểu Thăng qua điện thoại, mất chừng nửa giờ mới cúp máy.

Bạch Tiểu Thăng đặt điện thoại xuống, vùi đầu chỉnh lý một xấp tài liệu.

Những thứ này là tài liệu cực kỳ quan trọng, sẽ được trao lại cho bộ phận tài chính của công ty Trần Trường Lạc.

- Toàn bộ là thật, không được, toàn bộ là giả, cũng không được. Có lẽ bọn họ bên đó đều là những chuyên gia.

Bạch Tiểu Thăng vừa làm vừa lẩm bẩm.

Hắn có Hồng Liên phụ trợ, bảy phần thật ba phần giả, đưa ra những thứ này, dù là chuyên gia cũng không thể phát hiện được.

Tới gần giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng mới có thể duỗi người thoải mái một cái,

- Cuối cùng cũng làm xong, chờ tới lúc câu cá thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận