Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 711: Lần theo dấu vết



Giữa trưa, mới thấy Lâm Vi Vi về, đưa thẻ ngân hàng lại cho Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng cũng xong.

Trán của Lâm Vi Vi lấm tấm mồ hôi, mặt mỏi mệt nói. Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh mặt đầy kinh ngạc, thắc mắc không hiểu sao Lâm Vi Vi lại có thể mệt mỏi đến vậy.

Lâm Vi Vi kể cho hắn chuyện sáng nay của cô

- Đầu tiên em đi tìm Lôi Nghênh, tên kia đang bận chút việc, nên nhất thời đi không được, nhắn em nói với anh là hắn biết rồi! Sau đó vì tiện đường nên em chạy qua Phòng Truyền Thông, bên đó cũng có chút việc cần kiểm tra nốt, em nghĩ chắc cũng không tốn thời gian lắm. Ai ngờ, đang đi được nửa đường thì bên phía Phòng Độc Quyền lại cho người gọi em nói có chút chuyện cần xử lý gấp. Thế là đi tới đi lui, mới sang được bên ngân hàng, nên mới về trễ chút!

Vẻ mặt của cô có chút áy náy nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Ài, em vất vả rồi!

Bạch Tiểu Thăng giờ mới hiểu được sao cô nàng lại trông mệt mỏi vậy.

- Nhanh nhanh, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi đã!

Nói xong liền đứng dậy rót cho Lâm Vi Vi ly nước, có chút áy náy nói:

- Bên phía công ty em thật sự là làm việc khổ cực, là anh sơ sót rồi, đúng ra phải tìm cho em thêm mấy trợ lý mới đúng!

- Có gì đâu chứ, mấy tên Tống Nhất Minh cũng chẳng phải bận rộn giống em sao

Lâm Vi Vi cười ngọt ngào nói. Nghe được câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, với cô thế là đủ rồi. Nghỉ ngơi một lát, Lâm Vi Vi lại đi làm việc, mà Bạch Tiểu Thăng cũng không có nhàn rỗi, liền đem tài liệu sáng nay đã chuẩn bị xong đem ra đọc mấy lần, tỉ mỉ kiểm tra, xem xét từng lỗi nhỏ nhặt. Cái việc này đúng là khổ sai, nếu không phải có Hồng Liên hỗ trợ, hắn thật sự là làm không xong. Tuy nhiên làm xong cũng có chút cảm giác hài lòng.

Chớp mắt liên mấy giờ trôi qua, nhìn lên thấy sắp đến giờ tan ca. Bạch Tiểu Thăng vừa đem Tổng cương Vật liệu in ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng làm việc, tiếp sau Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lần lượt đi vào.

- Rất đúng giờ nha!

Bạch Tiểu Thăng vừa cầm đồ lên vừa cười nói

- Đi, tôi dẫn hai người đi ăn

Hai người kia cũng cười đáp.

Chỗ ăn cơm cách nơi ở của Bạch Tiểu Thăng rất gần, kể ra cũng là một chỗ nhà hàng xa hoa. Vào một phòng ăn nhỏ, Bạch Tiểu Thăng cho hai người tùy ý gọi món, riêng phần mình lại gọi thêm bốn năm phần đồ ăn.

- Chúng ta làm gì ăn hết nhiều thế?

Lâm Vi Vi giật mình

- Lúc nãy em còn nói muốn lột sạch túi tiền của anh một trận ra trò cơ mà, sao đến lúc ăn lại sợ tốn tiền rồi?

Bạch Tiểu Thăng liền trêu chọc cô.

Nhà hàng này cảm giác cũng rất tốt, phục vụ đồ ăn rất nhanh, đặc biệt là khách trong phòng gọi, mới nửa giờ, đồ ăn đã đầy đủ. Làm ba người khen không ngớt. Rót chút rượu ra ba người vừa ăn vừa nói chuyện, thảo luận một chút tình hình công việc, cuộc sống gần đây.

Lôi Nghênh tới công ty cũng được một thời gian rồi, theo Lâm Vi Vi nói, hắn làm việc rất được, đặc biệt là về mặt quan hệ nhân mạch, ngược lại là thay đổi chóng mặt.

- Thậm chí, có mấy đồng nghiệp nữ còn đặc biệt dò hỏi em về Lôi Nghênh, chắc là họ đối với cậu ấy có chút gì đó rồi…

Lâm Vi Vi ranh mãnh cười nói.

Lôi Nghênh cười, mặt có chút ngượng ngùng.

- Anh còn nhớ lúc hắn vừa vào công ty ấy, làm việc mạnh bạo, nói năng thì lớn giọng, vẻ mặt thì lại hung dữ, hình như còn dọa khóc vài cô nàng cơ mà.

Bạch Tiểu Thăng cũng không lỡ dịp, bèn lôi chuyện cũ ra kể

- Ha ha.

Lâm Vi Vi lập tức cười to.

- Cũng là chuyện đã qua, đã qua, đừng đề cập tới nữa!

Lôi Nghênh mặt ửng đỏ, còn có chút ngại ngùng.

- Trước kia, tôi sống cuộc sống nay đây mai đó, đầu giắt thắt lưng mà đeo, cũng không nghĩ tới có ngày có thể vào một công ty lớn làm việc đàng hoàng. Nói đến còn phải cảm ơn cậu nhiều!

Lôi Nghênh lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng, giơ ly rượu về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đừng khách khí như thế.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Phải như vậy!

Lôi Nghênh chân thành nói.

- Nếu không có cậu, có lẽ tôi còn đang làm công giúp kẻ thù, đi đòi nợ thuê hay làm chút chuyện táng tận lương tâm, có khi giờ nay đang bị truy nã cũng nên! Là cậu cho tôi một cuộc sống khác. Bây giờ tôi có thể đàng hoàng gọi về nhà, thi thoảng còn gửi tiền về, mọi người đều nói, có ơn tất báo! Lôi Nghênh tôi bây giờ cũng không thẹn với cha mẹ già ở nhà, không thẹn với đất trời. Lôi Nghênh tôi nợ cậu ân huệ cả đời!

Lời này, chí tình chí nghĩa.

Bạch Tiểu Thăng thôi cười, cũng nghiêm túc nâng chén rượu lên

- Có thể cùng anh làm bạn kể ra cũng là vinh hạnh của tôi! Cạn ly!

- Cạn ly!

Hai người vô cùng hào hứng, uống cạn chén rượu. Lâm Vi Vi mỉm cười, lại rót đầy hai chén. Nói ra thì cuộc sống của cô cũng được Bạch Tiểu Thăng giúp đỡ mà thay đổi rất nhiều. Ai mà nghĩ tới lúc trước một nhân viên nho nhỏ phục vụ hội nghị sẽ có ngày ở trên ra lệnh các phòng nhóm, ngay cả Tổng thanh tra gặp cô cũng phải cung kính một tiếng “ Chị Lâm”. Nghĩ tới làm cô cũng bùi ngùi mãi.

- Em cũng muốn cùng anh uống một chén, anh Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi chủ động cầm chén rượu lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức cười một tiếng, cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Cứ như vậy, ba người lại uống mấy chén, nói chuyện phiếm một hồi.

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới để chén xuống, nhìn hai người nói,

- Ngày hôm nay mời mọi người tới đây, thứ nhất là mời mọi người một bữa, thứ hai tôi có chút việc cần nói..

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe đến đây liền để đũa xuống, chăm chú nghe

- Anh cứ nói đi, em nhất định giúp anh làm tốt!

Giọng Lâm Vi Vi chân thành

- Xông pha khói lửa cũng không chối từ!

Lôi Nghênh nói chuyện gọn gàng, hào khí vô cùng

- Đừng nghiêm trọng thế!

Bạch Tiểu Thăng nghe thế có chút không biết nên khóc hay cười, nói với Lôi Nghênh.

- Nếu không tôi liền cảm thấy lấy bữa cơm này mà sai hai người vào sinh ra tử, vậy tôi cũng quá vô nhân tính đi chứ!

Lâm Vi Vi bật cười một tiếng.

Lôi Nghênh cũng cười một tiếng.

- Lại nói đến, có một số việc tôi đã nói qua với Vi Vi, chỉ là chưa kịp nói với anh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lôi Nghênh nói.

Sau đó, hắn đem ân oán của mình cùng với Trần gia, cùng với việc chính mình hiện đang tham dự khảo hạch của tập đoàn, trong tương lai sẽ rời khỏi truyền thông Trung Kinh, cùng với một số chuyện khác nói cho Lôi Nghênh

Lôi Nghênh gật đầu liên tiếp. Bạch Tiểu Thăng tin tưởng hắn mới nói ra, nên dù thế nào cũng phải để ở trong lòng, không nói với người ngoài.

- Tôi đã mời qua Lâm Vi Vi, bây giờ muốn chính thức mời anh, lúc tôi đi khỏi đây, anh. . .

- Tôi đi với cậu!

Lôi Nghênh trả lời gọn gàng mà linh hoạt.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười.

Lâm Vi Vi cũng cười.

- Vậy kế tiếp, tôi muốn nói cho hai người một việc.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra Tổng cương vật liệu vừa in, đưa cho hai người, đem việc mình trải qua ở Trần Phủ hôm qua, kỹ càng nói một lượt.

- Tiếp theo, tôi muốn nhờ hai người, mang theo vật liệu đến công ty Trần Trường Lạc, trên danh nghĩa là đúng hẹn sang phục vụ, làm giám sát. Thực tế, tôi muốn hai người sang đó, tìm kiếm dấu vết gian lận của Trần Gia, bắt đầu từ Trần Trường Lạc!

- Tuy nói là cùng tìm hiểu, nhưng là phương pháp trái ngược. Theo quả dưa, lần dây leo mà tìm rễ của nó. Lần này, hai người một sáng một tối. Lôi Nghênh, lúc cần thiết, anh có thể tìm một số người giúp đỡ, không từ thủ đoạn!

Bạch Tiểu Thăng quả quyết nói.

Hắn không phải loại người cổ hủ, bảo thủ. Nếu như có thể, trộm chứng cứ bên Thiên Nam thì cũng không phải không được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận