Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 712: Bạch Tiểu Thăng dông dài



Nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

- Lão hồ ly ngàn năm giống như hai anh em Trần Cửu Thiên này, nhất định sẽ không để cho tiểu bối như Trần Trường Lạc kiêu ngạo đến vậy, sẽ không cho hắn tiếp xúc với thứ quan trọng, thế nhưng Trần Trường Lạc lại là người trong nhà mà bọn họ có thể tin cậy, vậy ắt sẽ liên hệ với chút ít bè lũ xu nịnh có dính dáng, tựa như từng tia tơ nhện, tuy rằng tinh tế, nhưng chung quy vẫn liên tiếp với một tấm mạng nhện lớn.

Lâm Vi Vi ‘huệ chất lan tâm’*, lập tức dựa theo lý giải của mình, thuật lại một lần.

*Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết

- Điều chúng ta cần phải làm chính là lần theo sợi tơ mỏng này, tìm tới mạng nhện, sau đó tìm hiểu rõ ràng chuyện tình ở trung tâm mạng nhện.

Lâm Vi Vi cười nói:

- Thú vị, có chút ý vị như gián điệp tình báo.

- Cô nói như vậy, tôi liền hiểu ngay! Đó là một ý tưởng hay đó!

Lôi Nghênh cười to:

- Truy tung tìm kiếm dấu vết vốn là thế mạnh trời sinh của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không cần tìm trợ thủ, thời điểm còn làm lính đánh thuê, tôi chính là lính đặc chủng đỉnh cấp. Theo dõi, điều tra, thâm nhập, lẻn vào, bẻ khóa, mỗi một thứ đều thuộc loại mạnh nhất. Khu biệt thự Trần gia này, dù sao vẫn sẽ không nguy hiểm hơn so với khu vực chiến tranh loạn lạc a!

Sự tàn khốc trên chiến trường không thể đánh đồng cùng với hoàn cảnh hòa bình tự nhiên.

Lôi Nghênh coi đây như là chuyện nhỏ.

- Vi Vi nói đúng. Nhưng chuyện này cũng không phải là tình báo chiến tranh gì đó, xã hội có pháp luật, chúng ta có nguyên tắc. Coi như là vì hai người, chúng ta cũng tuyệt đối không thể động chạm đến điểm mấu chốt!

Bạch Tiểu Thăng vừa trịnh trọng nhắc nhở, vừa cố ý nhìn về phía Lôi Nghênh, ánh mắt nghiêm túc:

- Còn nữa, anh tuyệt đối không nên ỷ vào bản thân mình mạnh mẽ, mà coi thường bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì!

- Như vậy sẽ phải nhận lấy thua thiệt!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Lôi Nghênh trông thấy ánh mắt và sắc mặt nghiêm nghị của Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được nói:

- Vâng!

Hắn trả lời mạnh mẽ vang dội, giống như quân nhân, sau đó lại tự bật cười.

- Trời ạ, vừa rồi, ngữ khí nói chuyện cùng ánh mắt của cậu giống y đúc huấn luyện viên trước kia của tôi, dọa tôi một trận.

Lôi Nghênh nói:

- Đúng rồi! Ông ấy cũng dạy bảo tôi như vậy. Cách sinh tồn trên chiến trường: Vĩnh viễn đừng tự giữ lại sự cường đại, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực! Tôi vẫn luôn nhớ kỹ, thế nhưng sinh hoạt trong hòa bình lâu như vậy, đã hơi quên đi, đây là lỗi của tôi!

Người như Lôi Nghênh, không cần căn dặn quá nhiều, hắn đã ý thức được thì tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm giống vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Cuối cùng, tôi nhấn mạnh một câu, so với an toàn của hai người, không có gì là không thể buông tha! Tôi thà rằng từ bỏ con cá Trần Trường Lạc này, cũng không hi vọng hai người xảy ra chuyện gì! Lôi Nghênh, tôi để anh đi cùng Vi Vi, còn có một dụng ý nữa, phải bảo vệ an toàn của cô ấy!

Người như Trần Trường Lạc, có khuynh hướng bạo lực, không thể không đề phòng.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng quan tâm mình như thế, Lâm Vi Vi ngọt ngào cười một tiếng.

- Vi Vi, anh cũng muốn nhắc nhở em một tiếng, ngàn vạn lần không thể liều lĩnh một cách mù quáng, có chuyện gì thì kêu Lôi Nghênh đến, tuyệt đối đừng tự mình - một thân con gái tự hành động, rất nguy hiểm. Nếu như em không nghe lời, để cho anh biết được, vậy về sau khi anh rời đi, sẽ lưu em ở lại truyền thông Trung Kinh làm một tổng thanh tra, để cho em an an ổn ổn mà sống!

Bạch Tiểu Thăng uy hiếp nói.

Lâm Vi Vi thè lưỡi, tỏ ý đã rõ ràng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới cười cười, nói với hai người:

- Lần này hai người đi qua, tôi là bên A, bọn họ là bên B, có yêu cầu hai người liền nêu ra, có bất mãn hai người liền nói ra, miễn là lý do thuyết phục, muốn tìm một chút phiền phức với bọn họ, tôi ủng hộ toàn tập. Hai người tuyệt đối đừng khách khí với bọn họ. Nếu như Trần Trường Lạc hắn dám ‘bùng nổ’ đối với các người, tôi sẽ đối phó với hắn!

- Hai người phải xem lần xuất hành này như phúc lợi! Ăn được, chơi được! Về phần có thể có được thu hoạch hay không, thật sự không sao cả!

- Dù sao, đây cũng chỉ là ý muốn nhất thời của tôi, cũng không chờ mong gì cả!

Bạch Tiểu Thăng không sợ phiền phức, lặp đi lặp với hai người.

Hành động nhìn như dông dài này, lại khiến cho nội tâm của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở nên ấm áp.

- Yên tâm đi, anh Tiểu Thăng, những gì anh nói em đều nhớ kỹ rồi!

Lâm Vi Vi cười nhấc ly rượu lên.

- Không nói lời thừa thãi nữa, hết thảy đều trong ly rượu này!

Lôi Nghênh cũng nhấc ly rượu lên.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng giơ ly rượu lên.

- Cạn ly!

- Cạn ly!

- Cạn ly!

Ba ly rượu đụng vào nhau, ba người uống một hơi cạn sạch.

Tiếp đó, ba người Bạch Tiểu Thăng không nói chuyện này nữa, mà là tiếp tục nhắc tới chuyện thú vị trong công việc, sinh hoạt thường ngày.

Trong phòng, không ngừng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Lần tụ họp ngắn ngủi này mãi cho đến tám giờ tối mới tan.

Uống đến hơi say, vậy mà chỉ có Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh giống như không có việc gì, Lâm Vi Vi lại còn mạnh hơn một chút so với hắn.

Bạch Tiểu Thăng cự tuyệt hai người đưa tiễn, dù sao nơi này cách chỗ hắn ở rất gần, đi bộ trở về, cũng chỉ cần năm ba phút đồng hồ.

Dưới sự kiên trì của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh cũng chỉ đành thôi.

Sau khi rời đi, Bạch Tiểu Thăng chậm rãi bước trở về trong gió đêm.

- Nhắc đến, lớp tập huấn còn một lần khảo hạch nữa, sau đó thì không nhất định sẽ còn tiếp tục.

- Cũng không biết lúc nào Phùng Ly sẽ quay lại, bắt đầu lần khảo hạch cuối cùng.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi duỗi lưng một cái.

- Còn nữa, mình có phải lại nên thi đứng nhất một lần nữa hay không?

Giờ này khắc này, Bạch Tiểu Thăng trong lúc vô tình nhớ tới lẩm bẩm về Phùng Ly.

Lúc này, cô đang ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa, trong văn phòng Hạ Hầu Khải, nói chuyện cùng vị tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa này.

- Hai tuần sau, con sẽ trở về Trung Kinh, tiến hành lần khảo hạch cuối cùng ở giai đoạn này của con. Không biết kế tiếp, là người nào sẽ tiếp nhận phụ trách giai đoạn thứ hai?

Vừa lúc nói đến đề tài này, Phùng Ly tò mò hỏi.

Hạ Hầu Khải cười ‘khà khà’, trong nụ cười có chút xấu xa.

Nếu như đổi thành người khác muốn hỏi về vấn đề này, lão thật đúng là không nhất định sẽ nói cho người đó biết.

Nhưng Phùng Ly xem như là một nửa đồ đệ của lão, tính tình trầm ổn, tuân thủ nghiêm ngặt điểm giới hạn, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ cho người bên ngoài.

Cho nên, Hạ Hầu Khải cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra một cái tên.

- Là anh ta!

Phùng Ly trừng lớn hai con ngươi, có chút giật mình.

Người này, mạch suy nghĩ của hắn rất là kỳ dị……

- Không nghĩ tới đúng không.

Hạ Hầu Khải đắc chí hả hê nói:

- Đến lúc đó, mấy ứng cử viên kia có thể nếm mùi đau khổ rồi. Hơn nữa, hắn có nói với ta chút ít ý tưởng, ta cảm thấy rất thú vị a.

Hạ Hầu Khải lại thoáng tiết lộ một ít.

Sắc mặt Phùng Ly hơi đổi một chút, cười nói:

- Quả nhiên là tính tình của người kia, loại sự tình này, người bình thường chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới! Chỉ là……

Cô có chút lo lắng.

- Vàng thật không sợ lửa, là nhân tài chân chính, tất nhiên sẽ có thể chống đỡ được.

Hạ Hầu Khải lầm bầm nói.

Sau nửa giờ, Phùng Ly đi ra khỏi văn phòng của Hạ Hầu Khải, một đường trở về.

Nghĩ đến sự vụ quan sẽ phụ trách khảo hạch trong giai đoạn kế tiếp, Phùng Ly không khỏi nhíu nhíu mày, trong miệng dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe lặp đi lặp lại.

- Bạch Tiểu Thăng lần này chỉ sợ sẽ ăn phải thua thiệt lớn, mình ngồi yên không lý đến có phải là không tốt lắm hay không!

- Thế nhưng theo nguyên tắc của mình, mình không nên nhúng tay vào việc này mới đúng.

- Nhưng mà, hắn đã trợ giúp Hoắc Đông lão sư của mình không ít, lại còn cứu Thiên Tầm, theo lý là mình nợ ơn hắn!

- Bất quá công là công, tư là tư, không thể nhập làm một mà nói, hơn nữa Hạ lão đã nói cho mình biết, chính là tín nhiệm đối với mình! Sao mình có thể cô phụ tín nhiệm của Hạ lão!

Phùng Ly dừng bước, tâm tình bực bội.

- Vậy tôi, rốt cuộc có nên giúp cậu một tay hay không đây, Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận