Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 713: Có người nhờ tôi ăn cơm của anh!



Ba ngày sau, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lên đường đến Cao thành.

Công ty của Trần Trường Lạc cũng nằm ở Cao thành. Trình độ phát triển kinh tế đứng đầu An Giang.

Trước đó, hai người còn cố ý gặp Bạch Tiểu Thăng để chào tạm biệt.

Trong ba ngày ấy, Bạch Tiểu Thăng nói đi nói lại với hai người, những công việc cần thiết phải chú ý liên quan đến chuyến đi này.

Quan trọng nhất là Bạch Tiểu Thăng cho hai người thời hạn: hai tháng.

Sau hai tháng không cần biết thu hoạch được gì, nhất định phải quay về.

Những gì bọn họ mang đi cuối cùng sẽ trở thành một phần đầu tư mạo hiểm đã được dự báo trước có liên quan đến mấy hạng mục lớn.

Hai tháng này chính là thời hạn hoàn thành.

Đây là nước cờ đi trước của Bạch Tiểu Thăng nhằm đánh phủ đầu công ty Trần Trường Lạc.

- Hai người sau khi đến nơi, nếu không vừa ý thì cứ trêu chọc, kích động họ đẩy nhanh tiến độ hết sức. Dù họ có căm tức cũng sẽ không nghi ngờ hai người có ý đồ khác.

Bạch Tiểu Thăng căn dặn.

Lâm Vi Vi không nhịn nổi, tít mắt cười. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của đối phương.

- Tiếc cho cố gắng của bọn họ, dù thế nào chúng ta cũng không dùng đến.

Lôi Nghênh cười nói.

- Anh nói thế không đúng rồi, tại sao lại không dùng?

Bạch Tiểu Thăng cười phản bác.

- Cũng là tâm huyết con người làm ra thành quả, tôi dĩ nhiên biết trân trọng.

- Nhưng có dùng thì cũng không thể trực tiếp mà phải điều chỉnh, vì vật liệu của ta có vấn đề được thì bọn họ sao lại không thể giở trò trong đó. Thử hỏi làm một việc từ con số không so với từ cái đã có sẵn chỉnh sửa là dùng được ngay, cái nào dễ dàng hơn? Nếu mọi người lo lắng điều chỉnh khó khăn, chỗ khác không chắc chứ với tôi mọi số liệu đều không đáng ngại.

Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên giúp đỡ, quả thật vấn đề này không hề đáng ngại.

Hai người Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng khẳng định như vậy cũng gật gù liên tục.

Bọn họ không biết đến Hồng Liên, chỉ nghĩ là Bạch Tiểu Thăng tự tin vì có Đoàn đội Ron. Dù sao Đoàn đội Ron đã được cố vấn tốt nhất Châu u đánh giá cao và làm việc cũng khiến mọi người yên tâm.

Ba người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.

Tiểu Phùng mở cửa, vui vẻ nói với mấy người Bạch Tiểu Thăng.

- Tổng giám đốc Bạch, xe đã chuẩn bị xong. Hai vị đây khi nào thì xuất phát?

Bạch Tiểu Thăng nhìn đồng hồ.

- Bây giờ đi được rồi.

- Chúc mọi người mọi chuyện thuận lợi.

Bạch Tiểu Thăng trịnh trọng tạm biệt Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Chúng tôi đi đây!

Hai người nói xong thì đi theo Tiểu Phùng.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, đi đến cửa phòng làm việc của mình, nhìn theo hai người đến khi họ đi vào thang máy.

Mãi sau, Bạch Tiểu Thăng mới quay lại ngồi vào bàn làm việc.

Nhìn trên bàn có cốc trà Lâm Vi Vi pha còn đang bốc khói, khắp phòng lan toả hương trà. Bạch Tiểu Thăng bỗng thở dài một hơi, trong lòng thấy trống vắng.

- Thuận buồm xuôi gió nhé.

Bạch Tiểu Thăng tự nói.

Liên tiếp ba ngày sau, sóng yên biển lặng.

Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng không quá yên tâm, vẫn gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm bên Lâm Vi Vi.

Biết được Trần Trường Lạc đãi ngộ bọn họ không tệ mới yên tâm thả lỏng.

Một tuần trôi đi Bạch Tiểu Thăng cũng không làm phiền bọn họ nữa, hắn không mong muốn mình gây áp lực cho bọn họ.

Cho dù nửa tháng đã qua không thấy mặt mũi bên đó hắn cũng không vội vã.

Giống như bọn họ đã nói vụ Trần Trường Lạc này là vô ý mà gặp được, có thu hoạch là tốt nhất, không có cũng không vội.

Với lại “Câu cá” cần tính nhẫn nại, kiên trì.

Bỏ qua chuyện đó, Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ việc mình đang gặp phải.

Trước mắt quan trọng nhất là tìm người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh.

Nhưng lần này Phùng Ly đã đi hai tuần rồi.

Ngoài ra không còn thêm tin tức nào.

- Không biết ngày nào sẽ diễn ra cuộc thi nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng cũng rất tò mò.

Nhưng lúc này rảnh rỗi, Bạch Tiểu Thăng cũng thôi lo nghĩ mà quay sang sắp xếp cho chuyến đi lần sau, để Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang vật liệu đến cho Trần Trường Lạc.

- Một công ty tài chính miễn phí như vậy không dùng thì tiếc. Dù sao với mình thì việc sửa đổi sai lầm, tra cứu hay bổ sung chẳng hề khó khăn gì.

Bạch Tiểu Thăng khá là thích thú.

Khi còn đang muốn thảnh thơi thì một buổi chiều chuẩn bị tan việc, hắn nhận được một cuộc điện thoại.

Nhìn tên người gọi đến, hắn khẽ giật mình.

Nhận cuộc gọi, Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cô giáo Hoắc cũng có lúc nhàn rỗi mà gọi điện cho tôi sao?

Người gọi tới chính là Hoắc Thiên Tầm.

- Ôi trời, cuộc thi gấp rút vừa xong khiến tôi mệt chết.

Hoắc Thiên Tầm nói bằng giọng nói mỏi mệt, tức giận lẩm bẩm.

- Đúng là cuộc thi chẳng được gì cả, anh nói xem, phí hoài công lao với thời gian quý giá của tôi.

Bạch Tiểu Thăng không nói gì, chỉ cười cười nghe cô xả bực.

Cuộc thi của trường đại học Trung Kinh lớn như vậy mà hắn thì lại không hề rõ đầu đuôi nên cũng không thể nào bình luận được.

- Cô gọi điện cho tôi để rồi mắng hiệu trưởng của mình hả?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Đương nhiên phông phải.

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói.

- Tôi trễ giờ rồi, anh mời tôi một bữa cơm đi.

Cô nói rất tự nhiên làm Bạch Tiểu Thăng đứng hình tưởng bản thân mình nghe nhầm.

Không hiểu cô ấy có ý gì.

- Ý! Cái này tôi nói mới phải. Cô phải hỏi tôi có thời gian không rồi mời cơm tôi chứ. Dù sao thì tôi cũng coi như “ân nhân cứu mạng” của cô đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

n nhân cứu mạng, chẳng điêu chữ nào.

Lúc Chu Chi Hào sai người bắt cóc Hoắc Thiên Tầm, ban đầu chẳng rõ có uy hiếp gì đến cô không.

Là chính mình nghĩ cô ta gặp nguy hiểm nên đuổi tới tận cửa Chu Gia làm loạn một trận.

Nói đến Chu gia ở Trung Kinh hiện tại bỏ ra một phần quỹ kín, mạnh tay làm từ thiện cũng coi như làm được chút chuyện tốt.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ vậy thì nghe một tiếng hừ lạnh ở bên kia điện thoại.

- Tôi chỉ là giáo sư đại học nghèo túng mà anh cũng muốn xin bữa cơm sao. Anh là tổng giám đốc mà quan tâm mấy đồng tiền nhỏ này à.

Hoắc Thiên Tầm đầu tiên giận dữ nói, sau đó lại cười hì hì.

- Bữa cơm này tôi cũng không ăn không của anh đâu.

- Sao cơ, còn có chỗ tốt với tôi hả?

Chẳng ai có thể nói được như cô ta, có thể làm người khác mời mình đi ăn như vậy.

- Tôi đây là thay người khác ăn thôi.

Hoắc Thiên Tầm thành thật nói.

- Có người nhờ tôi, ăn cơm anh mời, còn muốn tôi chuyển lời tới anh, anh nói tôi có thể từ chối được sao?

- Ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng tò mò hỏi lại.

- Phùng Ly!

Bạn cần đăng nhập để bình luận