Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 714: Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ



Nhà hàng được trang trí mang phong cách riêng, các họa tiết và vật phẩm trang trí bên ngoài đều bình dị. Bảng hiệu phía trên đề “Buffet hải sản giữa không gian đại dương xanh”.

Lần này hẹn với Hoắc Thiên Tầm, nàng nói muốn ăn một bữa tiệc lớn, nhưng khi được nàng dẫn tới đây nhìn thấy đại chiêu bài, Bạch Tiểu Thăng có chút ngạc nhiên.

- Em ở trong điện thoại nói là dẫn anh đến một nhà hàng rất xa xỉ, là chỗ này đó hả?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi.

- Đúng vậy, chính là chỗ này!

Hoắc Thiên Tầm vừa nhìn chiêu bài vừa không kiềm lòng được khẽ nuốt nước miếng, hai tay xoa xoa vào nhau, nhìn tư thế của nàng tựa hồ chuẩn bị một lát sẽ ăn như rồng cuộn hổ vồ.

- Anh còn tưởng là em sẽ đi đến những loại nhà hàng ba sao như Michelin chứ.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Với sở thích ăn mặc của Hoắc lão sư, một mỹ nhân xinh đẹp ăn mặc thời thượng. Giống với phong phạm của một nhà tiểu tư sản thì không nên có cái sở thích đến những nhà hàng bình thường như thế này.

- Những nơi sang trọng đó căn bản ăn không đủ no, không bằng tới đây ăn thật thoải mái. Em nói cho anh biết, hải sản của nhà hàng này tất cả đều tươi sống, hương vị thì không thể chê vào đâu được. Còn có, mỗi người đều phải bỏ ra tới sáu trăm đồng như thế không phải gọi là xa xỉ sao. Anh là tổng giám đốc anh có nhiều tiền, nhưng em chỉ là một vị giáo viên nghèo thôi.

Vừa nói Hoắc Thiên Tầm vừa thúc giục Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian đi vào nhà hàng.

Hoàn thành các thủ tục thanh toán, sau khi đi vào Bạch Tiểu Thăng cũng thấy được nơi này quả thực không tệ!

Trái ngược với sự ồn ào náo động của các buổi tiệc buffet bình thường khác, nơi này lại có sự an tĩnh để cho người ta tán thưởng.

Không nói tiệc buffet như thế nào, Bạch Tiểu Thăng còn thấy là lạ với chủ đề hải dương của nhà hàng này, các chi tiết trang hoàng cũng lộ ra mùi vị độc đáo.

Bên trong còn có dàn nhạc, tại sảnh tiệc liên tục diễn tấu âm nhạc nhẹ nhàng trợ hứng, làm cho không khí sảnh tiệc thêm phần trang nhã.

- Nơi này không tệ nha.

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút thích chỗ này rồi.

- Chuyện còn phải hỏi, nơi em chọn còn có thể kém sao.

Hoắc Thiên Tầm theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến bàn tiệc, vội vàng đem túi xách để xuống, tuy là đang đi giày cao gót nhưng không chậm chạp chút nào nhanh chóng chạy như bay, thoáng một cái Bạch Tiểu Thăng đã nghe tiếng của nàng vọng từ xa lại:

- Anh giúp em trông đồ trước nhé, em đi lấy đồ ăn!

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười.

Nhân viên phục vụ đem bàn nướng và nồi lẩu lên đồng thời dùng một loạt các thao tác chuyên nghiệp thử điều chỉnh nhiệt độ thật tốt. Ngay lúc đó, Hoắc Thiên Tầm cũng trở về, tay trái tay phải bưng hai mâm lớn tràn đầy đồ ăn.

Một đĩa nguyên liệu nào là sashimi, tôm ngọt Bắc cực, cá rồng phi lê, càng cua, tôm cua Bắc Cực, hàu sống mù tạt, bào ngư, một đĩa mì trắng nấu chín, nước sốt mật ong, cá hồi hun khói, hàu kiểu Pháp, sò điệp Hawaii, Lưỡi bò nướng …

Bạch Tiểu Thăng nhìn mà lắc đầu than thở.

- Bây giờ tới lượt anh đi chọn thức ăn đó, đừng quên mang cho em một chén nước chanh nhé.

Hoắc Thiên Tầm cũng không khách khí dặn thêm.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng sau đó đứng dậy đi lấy những món ăn mà mình vừa ý.

Chờ đến khi trở lại bàn, nhìn thấy Hoắc Thiên Tầm đang chăm chú ăn vô cùng say sưa, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác bụng mình như đang kêu gào, lập tức ăn như gió cuốn mây trôi không chút thua kém.

Ăn được một lúc, hai người đều không sai biệt lắm đã cảm thấy thỏa mãn, lúc này mới cầm hoa quả tráng miệng chậm rãi ăn.

- Hiện tại, em có thể nói cho anh biết được chưa. Phùng Ly sự vụ quan rốt cuộc muốn em chuyển đạt lại lời gì cho anh vậy?

Bạch Tiểu Thăng nhấp một hớp nước trái cây nhẹ nhàng hỏi.

- Nàng nói tuy thời gian có hơi trễ một chút nhưng nội trong hôm nay sẽ gửi thư thông báo cho các anh. Nội dung email sẽ nói cho các anh biết rằng ngày mai sẽ tiến hành giai đoạn thứ nhất của cuộc khảo hạch cuối cùng.

Hoắc Thiên Tầm vừa xoa tay vừa nói.

Bạch Tiểu Thăng im lặng nhìn nàng chờ đợi nội dung tiếp theo nhưng Hoắc Thiên Tầm lại không nói gì nữa.

- Xong rồi?

Bạch Tiểu Thăng thử thăm dò.

- Chỉ có nhiêu đó thôi.

Hoắc Thiên Tầm lộ ra vẻ mặt đương nhiên nói.

- Em dùng một cái tin tức vô dụng như vậy đến lừa anh một bữa buffet hải sản hoành tráng!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có chút quá đáng.

Vừa nghe xong Phùng Ly có chuyện muốn thông tri cho mình, hắn còn tưởng là cái tin tức gì trọng đại, thế mà kết quả là cái tin này.

Như thế thôi mà hắn phải cần Hoắc Thiên Tầm nói cho à, thời gian muộn một chút nhưng tự nhiên tin tức rồi cũng sẽ tới trong ngày!

- Em làm như thế, rất không có đạo đức em có biết không.

Bạch Tiểu Thăng khóc không được cười cũng không xong than thở.

- Haha, được rồi không đùa anh nữa, thực ra còn có một câu.

Hoắc Thiên Tầm cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới thở dài ra một hơi, ánh mắt u oán nhìn nàng, nếu vẫn nói nhảm thì hắn nhất định phải thu thập nha đầu này một phen.

- Nàng nói ở giai đoạn thứ hai sẽ có một người tính tình cổ quái tiếp nhận làm giám khảo, nàng để em thông báo cho anh biết 'Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ'.

Hoắc Thiên Tầm chân thành nói.

- Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.

Bạch Tiểu Thăng thì thào đọc lấy câu nói này.

- Anh đã hiểu! Cũng thật sự là làm khó Phùng Ly sự vụ quan rồi!

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn gật gật đầu nói.

Hắn biết rõ rằng Phùng Ly là một người vô cùng chú ý đến nguyên tắc, nàng có thể nhờ người khác mang đến cho mình một câu nhắc nhở như vậy, đúng là hiếm thấy!

Phần tình nghĩa này, Bạch Tiểu Thăng hắn nhớ ở trong lòng.

- Như thế nào, giá trị của câu nói này có đáng giá được một bữa cơm không?

Hoắc Thiên Tầm cười nói.

- Đáng giá!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hài lòng.

- Anh còn kiếm lời là đằng khác!

- Ủa, đây không phải là Hoắc lão sư sao?

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên cạnh có thanh âm the thé của một nữ nhân truyền đến. Bạch Tiểu Thăng và Hoắc Thiên Tầm đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Một nữ nhân trẻ tuổi vóc dáng rất đẹp, khuôn mặt trái xoan và một cái cằm nhọn đang liếc mắt lên xuống đánh giá bọn họ. Khóe miệng có chút cong lên ngoài cười nhưng trong không cười.

- Trương Lệ.

Hoắc Thiên Tầm khẽ chau mày thì thầm.

- Là người quen sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Bất quá, nhìn biểu hiện của đối phương tựa hồ như bất thiện còn Hoắc Thiên Tầm thì có sắc mặt cũng không tốt là mấy, tựa hồ hai bên có khúc mắc.

- Hiếm thấy, ở chỗ này thế mà có thể nhìn thấy cô.

Trương Lệ đi tới, đem đĩa đồ ăn của mình đặt lên bàn của Hoắc Thiên Tầm, cười mỉm đồng thời kéo cái ghế ngồi xuống, một loạt các động tác rất tự nhiên như thể là bọn họ chung bàn từ trước. Hai chân thon dài của Trương Lệ mang đôi vớ đen, nhếch chân lên bắt chéo, lưng đùi thẳng băng, gợi cảm như muốn khiêu khích người khác, cố ý bày ra cho Bạch Tiểu Thăng xem.

- Là thật lâu không có gặp, bất quá, hình như tôi không có mời cô qua đây a.

Hoắc Thiên Tầm có chút không vui nói.

- Thả lỏng chút đi, nơi này là nhà hàng buffet tự do, tôi lại không ăn gì của cô hà tất phải hẹp hòi như thế? Huống hồ, tôi cũng bởi vì cô mới rời khỏi đại học Trung Kinh. Cô không có một chút áy náy nào sao!

Trương Lệ khẽ cười một tiếng.

- Bạn học cũ của tôi!

Ánh mắt của Trương Lệ ở câu nói cuối cùng này phát lạnh gằn lên từng chữ.

Lại là bạn học cũ của Hoắc Thiên Tầm, Bạch Tiểu Thăng nghe xong có chút ngạc nhiên.

Nói người nói ta, quãng thời gian hắn học đại học cũng trải qua một đoạn cố sự rất khó chịu rất muốn quên đi. Hắn đối với cái gì mà bạn học thời đại học cũng không nhiều hảo cảm cho lắm.

Đến hiện tại một Trương Lệ gợi cảm chọc người, đối với người khác có lẽ là dụ hoặc nhưng với Bạch Tiểu Thăng hắn dạng mỹ nữ gì mà chưa thấy qua. Với tư sắc như thế, cũng không để hắn nhấc lên được hứng thú gì.

- Cô nhận tôi là bạn học cũ của cô nhưng tôi cũng không nhận cô!

- Trương Lệ, cô đã làm những chuyện gì thì chính cô là người rõ ràng nhất! Lúc đầu chúng ta là cạnh tranh công bằng để có được cơ hội ở lại trường giảng dạy! Nhưng cô lại phỉ báng, vu hãm tôi, còn bôi xấu cha tôi, nếu như cha tôi thật muốn mưu đồ cá nhân, thì cô chẳng là cái thứ gì để có thể cùng tôi cạnh tranh!

Hoắc Thiên Tầm tức giận nói.

Hoắc Thiên Tầm nổi giận đùng đùng, tính tình của nàng cũng không được tốt như Phùng Ly, có chút nóng nảy, đụng phải chuyện không hay, liền bộc phát.

- Cô không nhận tôi là bạn học cũ? Tôi còn xấu hổ khi nhận cô đây! Nói đến tôi cũng phải cảm tạ cô để cho tôi rời khỏi đại học Trung Kinh, một xú giáo sư đại học có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng chứ. Trên người cô lúc này trang phục từ trên xuống dưới cũng chỉ sợ không đáng giá bằng một đôi giày cao gót của tôi. Làm sao, có phải là tích cóp đã lâu nên mới không tiếc tới nơi này dùng cơm a.

Trương Lệ hai tay khoanh lại, hơi nghiêng nghiêng đầu đánh giá nàng, sau đó cười lạnh nói.

Sau đó, nàng lại liếc mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thăng còn đang trầm mặc sắc mặt không thay đổi lớn tiếng nói:

- Ủa, đây là bạn trai của cô phải không? Nhìn qua tướng mạo thật đẹp trai. Chỉ có điều, hiện nay cái xã hội này xem trọng là tiền, xem gia thế thân phận, aizz, chúng ta hiện tại cấp bật khác biệt một trời một vực. Tôi có nói rồi cô cũng không hiểu gì đâu.

- Thường dân nho nhỏ!

Trương Lệ bĩu môi.

- Cô!

Hoắc Thiên Tầm hận đến cắn chặt răng, sau đó mở miệng nói:

- Cô cũng là dân chúng bình thường đó thôi, nếu không cũng không phải ngồi ăn cơm ở nơi này sao!

- Tôi và hạng người đó không giống nhau!

Trương Lệ cười to:

- Đây là nhà hàng tư nhân của bạn trai tôi. Chỉ cần tôi nhìn không cao hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi cô ra ngoài!

Nói đến phương diện này nàng càng thêm đắc ý, nghiễm nhiên nhận chính mình là bà chủ nhà hàng này.

- Lệ lệ, em có bạn đến à.

Đang nói thì có một người nam nhân cười ha hả đi tới nói.

- Đúng vậy anh thân yêu. Bất quá, chỉ là một tiểu nhân vật thôi, không cần phải để ý đến.

Trương Lệ nũng nịu nói.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu lên cùng nam nhân kia liếc nhìn một cái.

Tên nam nhân kia vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, liền như là gặp ma quỷ, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, trong miệng thất thanh la lên.

- Là ngươi!

- Đã lâu không gặp.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hắn, khẽ cười một tiếng.

- Chân của ngươi, xem ra đã khỏe mạnh rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận