Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 715: Gặp lại tiểu Doãn



- Anh yêu, anh biết cậu ta sao?

Trương Lệ lạnh nhạt liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng một cách kỳ quái rồi lại giật mình nhìn lại người yêu mình.

- Anh làm sao vậy.

Anh chàng người yêu cứ như mới từ nhà tắm hơi đi ra. Trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, hai tròng mắt trợn tròn xoe, ánh mắt sợ hãi.

Hoắc Thiên Tầm cũng chú ý tới, lập tức giật mình :

- Anh ta có bệnh?

- Cô mới có bệnh, lúc nãy có thấy làm sao đâu.

Trương Lệ tức giận nói, tranh thủ thời gian đứng dậy đứng đỡ Doãn Đông Lôi.

- Anh ta rất khỏe, không có bệnh chỉ là nhớ lại một chút ký ức không tốt.

Bạch Tiểu Thăng ung dung mở miệng, hướng anh ta cười một tiếng

- Tôi nói không sai chứ Doãn Đông Lôi tiên sinh.

Lúc này Doãn Đông Lôi đôi chân run rẩy, mặt vừa giống khóc vừa giống cười, có chút méo mó.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu ta sao lại ở đây.

Doãn Đông Lôi hoang mang không biết phải nói gì cho phải. Vì muốn xin lỗi Bạch Tiểu Thăng chân hắn cũng bị cha đánh cho nứt xương. Thế này cũng chưa tính, cha hắn còn muốn hắn đi xin lỗi Bạch Tiểu Thăng. Nếu nói Doãn Đông Lôi không hận Bạch Tiểu Thăng thì là dối trá. Bất quá nỗi hận này hình như cũng không còn nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, ở Trung Kinh xui xẻo không chỉ một mình hắn, người khác còn thảm hại hơn. Mà mọi người đều công nhận một điều. Không thể đắc tội Bạch Tiểu Thăng. Mà như thế thì hận còn có ý nghĩa gì. Cho nên Doãn Đông Lôi chỉ hi vọng về sau không gặp lại Bạch Tiểu Thăng. Tên Bạch ôn thần này vừa gặp liền không may mười năm.

Bất quá khác với Doãn Đông Lôi, bố hắn Doãn Hạo Nhiên lại cảm giác được nhân họa đắc phúc, thậm chí có chút cảm tạ Bạch Tiểu Thăng. Đứa con không nên trải qua chuyện như thế tâm tư thu liễm, không ở bên ngoài làm mưa làm gió, lại suy nghĩ làm một ít chuyện đứng đắn.

Cho nên Doãn Hạo Nhiên đổi thành bữa tiệc buffet hải sản giao cho Doãn Đông Lôi quản lý. Doãn Đông Lôi làm cũng xem như là xuất sắc nhưng đâu có nghĩ đến. Giờ này, ngày này, phút này, giây này, ở chỗ nãy hắn lại gặp Bạch Tiểu Thăng.

Doãn Đông Lôi khó mà nói lên được tâm tình của mình lúc này, chân còn cảm thấy đau.

- Cậu biết anh Lôi của tôi ?

Trương Lệ nghi hoặc nhìn Bạch Tiểu Thăng, có chút bất mãn nói.

- Vậy cậu hẳn biết rõ anh ấy là Doãn Thiếu gia ở Trung Kinh. Cậu vẫn còn ngồi đó không chịu đứng dậy. May mà hiện tại tính tình anh Lôi rất tốt, nếu không đã đánh gãy chân cậu rồi.

Trương Lệ còn ra vẻ ta đây, Doãn Đông Lôi bỗng nhiên biến sắc.

- A ! Có thật không là anh muốn đánh gãy chân tôi sao ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi lại Doãn Đông Lôi

- Không, không, Bạch tiên sinh, lời này không phải là tôi nói, là cô ấy…

Doãn Đông Lôi đẩy Trương Lệ ra, chỉ vào mũi nàng mà hét:

- Con mẹ cô, câm cái mõm thối của cô lại cho tôi. Nếu không ông đây quất mày!

Trương Lệ giật mình kinh ngạc nhìn Doãn Đông Lôi có chút không rõ ràng lắm.

Một tiếng hét này dẫn đến hai người thanh niên.

- Anh Lôi !

- Anh Lôi, có người gây chuyện ?

Hai người xem Bạch Tiểu Thăng là người gây rối.

Doãn Đông Lôi phớt lờ người bên ngoài chỉ vào Trương Lệ :

- Con mẹ nó, từ giờ trở đi nói nhảm thêm một câu tao bẻ gãy chân mày trước.

Dưới sự uy hiếp, Trương Lệ mặt sợ hãi.

Hoắc Thiên Tầm ngạc nhiên nhìn Doãn Đông Lôi, rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong bụng kinh ngạc.

Mặt mũi Bạch Tiểu Thăng lớn như vậy sao. Người đàn ông này hình như rất sợ cậu ta.

Hai thanh niên bên cạnh mặt ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau. Trương Lệ hoảng sợ nhìn Doãn Đông Lôi không biết làm sao.

- Chân tôi lúc trước thế nào bị gãy cô có biết không ? Là bởi vì tôi đui mù. Cô đắc tội vị tiên sinh này thật là không biết sống chết.

Doãn Đông Lôi mắng mấy câu rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng lấy lòng.

- Tôi thật không biết rõ Ngài ở đây, cô ấy có chỗ nào đắc tội ngài, xin ngài nói một câu tôi làm theo.

Biểu hiện của Doãn Đông Lôi như thế làm đám người kinh ngạc. Cậu ta, càng khiến cho người ta hoảng sợ. Chân Doãn Đông Lôi bị đánh gãy là do đắc tội người đàn ông này. Nhưng mà tại sao phản ứng của Doãn Đông Lôi lại hoảng sợ như vậy.

Người này là ai ?

Trương Lệ sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng trong mắt cô chỉ là một tiểu bỉnh dân mà lại có uy như thế.

- Cô ấy không đắc tội tôi mà là đắc tội bạn gái tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Lúc trước cậu trói nữ trợ lý của tôi. Trách nhiệm ở cậu cho nên đánh gãy chân cậu là đúng.

- Vâng. Tôi biết.

Doãn Đông Lôi vội vàng nói

- Hiện nay, cô gái này ngang nghiên nhục mạ tôi cùng bạn tôi. Tuy không phải là ý của cậu nhưng lại không thể nói không có quan hệ gì với cậu.

Bạch Tiểu Thăng nói :

- Như vậy đi, nếu như về sau tôi lại thấy cô ta ăn nói bừa bãi trước mặt bạn tôi. Tôi sẽ đi tìm cậu, đi tìm Doãn gia nhà các người.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh mà lạnh lạnh một câu làm cho Doãn Đông Lôi hoảng sợ.

- Cái này, làm sao có thể, Bạch tiên sinh, cái này….

- Chúng ta đi.

Bạch Tiểu Thăng không nghe Doãn Đông Lôi nói. Cầm tay Hoắc Thiên Tầm, giương cằm lên đứng dậy.

Hoắc Thiên Tầm chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Thăng như thế. Một câu nói, một ánh mắt thêm vào khí thế cao thượng làm cho người ta sợ hãi. Người đàn ông như vậy đặc biệt có mị lực, làm cho cô kìm lòng không được « Aiii » một tiếng rồi cũng đứng dậy theo. Bạch Tiểu Thăng mang theo Hoắc Thiên Tầm rời đi. Doãn Đông Lôi như gã sai vặt đầu đầy mồ hôi chạy theo giải thích. Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý.

Hai tên thanh niên khí thế hung hăng cũng thấy choáng. Trương Lệ cũng trợn mắt há hốc mồm.

Một lát sau Doãn Đông Lôi trở về mặt mày ủ rũ.

- Anh Lôi ?

Trương Lệ vẻ mặt nịnh nọt tiến tới

- Tôi. Fuck.

Doãn Đông Lôi nhìn Trương Lệ, thần sắc dữ tợn đi tới cho một cái bạt tai dữ dội. Đánh cho Trương Lệ kêu thảm một tiếng suýt nữa văng ra sau.

- Cô được lắm. Có bạn học tốt, không biết đi nịnh bợ lại còn đi trào phúng ? Cô thì tính là cái gì mà cũng dám trêu chọc đến người kia. Tôi bị cô hại thảm.

Doãn Đông Lôi nổi giận mắng.

- Bây giờ cậu ta lên tiếng, tôi nói cho cô biết. Trương Lệ nêu như cô còn đi gây sự với người bạn học của cô thì đừng trách tôi không khách khí. Cô cũng muốn nếm thử cảm giác gãy chân như thế nào sao.

Trương Lệ hoảng sợ bụm mặt không dám nói câu nào.

Hai gã thanh niên bên cạnh chân tay luống cuống. Nhìn Doãn Đông Lôi phát tác xong một người mới cẩn thận từng ly từng tí hỏi :

- Anh Lôi, người kia có lai lịch gì, không thể trêu vào sao?

- Vừa rồi em còn đe dọa hắn một chút, có thể bị nguy hiểm hay không .. ?

Tên còn lại sợ hãi nói

Bạch Tiểu Thăng cùng Hoắc Thiên Tầm ra khỏi cửa hàng hải sản buffet. Hoắc Thiên Tầm nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Thế nào ?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Em từ trước tới nay chưa từng thấy qua anh nổi giận. Vừa mới nhìn thật sự rất sợ hãi bất quá rất là manly.

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói :

- Còn nữa cảm ơn anh thay em giáo huấn Trương Lệ

- Tiện tay mà thôi, chỉ là con ruồi sao có thể quấy rầy cô giáo Hoắc trẻ tuổi học rộng tài cao xinh đẹp mỹ lệ của trường đại học Trung Kinh chúng ta chứ.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Lần này, hiếm thấy Hoắc Thiên Tầm trách cứ, ngược lại sắc mặt còn thẹn thùng đỏ lên.

Bạch Tiểu Thăng vẫy một chiếc xe taxi.

- Đi thôi, anh đưa em về.

Một đường đưa Hoắc Thiên Tầm trở về trường đại học Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng mới ngồi xe trở về chỗ của mình. Trên đường Bạch Tiểu Thăng nhận được tin tức của bộ phận công tác của công ty gửi tới.

Ngày mai, Đại học Trung Kinh tiến hành khảo hạch cuối cùng của giai đoạn thứ nhất.

- Cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động lẩm bẩm Phùng Ly mang Hoắc Thiên Tầm cho mình

- Xem ra là ba lần trước mình điểm số quá cao, quá nổi danh, rất là nguy hiểm. Trịnh Thanh Hồng không nói, Mục Bắc Thần nhất định sẽ không ngồi nhìn mình một đường hát vang. Còn nữa theo như ý tứ của Phùng Ly, giám khảo sẽ gia tăng độ khó.

Bạch Tiểu Thăng phỏng đoán nghĩ.

- Xem ra khảo hạch ngày mai mình không thể đứng thứ nhất nữa.

- Nhưng mà cũng phải thua cho tự nhiên, đừng làm cho chính mình và Phùng Ly rước lấy phiền toái.

- Thật là khổ, làm như thế nào mới thua một cách bình thường…

Bạch Tiểu Thăng ủ rũ. Người khác muốn thắng còn hắn thì lại muốn thua

Bạn cần đăng nhập để bình luận