Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 716: Phân tổ khảo hạch?



Sáng ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng tới Trung Kinh đại học đúng hạn.

Sau khi tiến vào phòng học, hắn mới phát hiện ra là mình tới muộn nhất trong nhóm.

Thường lệ lúc hắn vào thì trong phòng chỉ có một hoặc hai người vậy mà hôm nay khi Bạch Tiểu Thăng vừa đi vào cửa thì có hai mươi mấy ánh mắt liếc qua nhìn hắn.

Hôm nay, là giai đoạn đầu tiên của đợt khảo hạch cuối cùng, có lẽ, ban tập huấn sẽ giải tán!

Ai là ban giám khảo giai đoạn thứ hai, sẽ dùng phương thức nào, sẽ chia ra bao nhiêu ban khảo hạch, cũng chẳng ai biết.

Mọi người ai cũng tim đập thình thịch, im lặng lo nghĩ cho tương lai.

Lúc này, thấy Bạch Tiểu Thăng ánh mắt của đám người đó hơi tỏa ra dị sắc.

Bạch Tiểu Thăng, bây giờ là danh nhân chân chính của ban tập huấn!

Nếu nói, lần thứ nhất là kiểm tra vận khí. Lần thứ hai khảo hạch là mưu lợi, như vậy lần thứ ba, vô luận có như thế nào thì đám người đều chỉ có thể thừa nhận, Bạch Tiểu Thăng đều là bằng vào thực lực!

Với lần ở Trần gia, Bạch Tiểu Thăng khuất nhục Trần Trường Lạc, lộ ra học thức cùng tri thức rộng lớn, để cho người người thán phục!

Có thể nói, người nào muốn đạt được chức vụ "người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực" thì phải vượt qua chướng ngại vật lớn nhất này!

Bạch Tiểu Thăng đón nhận những ánh mắt kia, khẽ giật mình, trong lòng có một loại dị dạng.

Hắn, đã trở thành "Công địch" của tất cả mọi người!

"Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!"

Trong bụng mặc niệm lại câu nói mà Phùng Ly cho người chuyển lời cho hắn, Bạch Tiểu Thăng cảm nhận càng thêm sâu sắc hơn!

Hắn bỗng cảm thấy thật may mắn, mình sớm đã được đề tỉnh, đồng thời cũng sớm đưa ra quyết định.

Nếu thật sự trở thành chướng ngại vật của tất cả mọi người, thì kẻ muốn đối phó với mình, tuyệt đối không chỉ có Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng!

Mà là tất cả mọi người!

- Em Tiểu Thăng, làm sao em lại tới muộn như vậy?

Triệu Thiên Trạch nhìn hắn, cười chào đón.

Hiện tại người trong toàn trường, sợ cũng chỉ có Triệu Thiên Trạch mới không coi mình là địch nhân.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào ánh mắt đã được mài dũa từ hệ thống có thể nhìn ra được điểm này.

- Muộn sao, em cảm thấy còn khá sớm, trước kia không phải cũng là giờ này sao?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Xưa khác nay khác, hôm nay là cuộc khảo hạch cuối cùng, với lại. . .

Triệu Thiên Trạch ngoái nhìn đám người một chút rồi lại quay đầu lại, thần sắc tăng thêm vài phần nghiêm trọng cùng phức tạp nói,

- Ở đây đã bị loại năm người!

Bây giờ trong phòng học, chỉ còn hai mươi lăm người, có năm người đã bị loại.

Phùng Ly cũng nói, nhiệm vụ của nàng, là phải loại đi mười người!

Vừa nghĩ tới điều này, 20% người sẽ bị đào thải, ngay cả nàng cũng cảm thấy nặng nề hơn mấy phần.

Cạnh tranh thật tàn khốc, càng về sau, càng khiến người ta cảm thấy nghiêm nghị.

- Chị Triệu, tâm tư cảu chị thật thuần khiết, chị cũng đang đứng đầu trong nhóm, chị nhất định có thể đi đến cuối cùng mà.

Bạch Tiểu Thăng an ủi nàng.

- Không mượn em chúc tụng.

Triệu Thiên Trạch cười cười.

Nàng cũng đã sớm nói với Bạch Tiểu Thăng mục đích của chuyến đi này là tranh thủ tiến vào năm vị trí đầu, như thế có thể đi sự vụ bộ, liều một phen vì tương lai.

Hai người vừa nói vừa đi về phía chỗ ngồi.

Trịnh Thanh Hồng cau mày, nhìn chăm chú hai người bằng ánh mắt âm trầm.

Hơi xa một chút, ánh mắt sắc lẹm của Mục Bắc Thần cũng đang nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu như lần này, tên họ Bạch kia vẫn dẫn đầu, vậy theo như tổng điểm tích lũy, hắn sẽ bỏ xa mình mất! Vậy thì mình phải dùng thủ đoạn cực đoan, bằng mọi cách phải chiến thắng!

Sâu trong đôi mắt của Mục Bắc Thần hiện lên một tia âm tàn.

- Nhưng mà, có thể hợp tác cùng Trịnh Thanh Hồng thì dù có lỡ xảy ra vấn đề gì thì cũng có người chia sẻ!

Mục Bắc Thần hạ quyết tâm.

Thời gian từng phút trôi qua.

Trong lớp tập huấn đã đầy đủ người. Nhưng mà Phùng Ly vẫn chậm chạp chưa đến.

Mọi người đang lo lắng chờ đợi, khoảng một phút cuối cùng, Phùng Ly đẩy cửa vào, cầm trong tay một cái danh sách.

Phùng Ly đi lên bục giảng, nhìn chung quanh đám người một chút, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn một chút, sau đó cười nói:

- Để các vị chờ lâu rồi, đã lâu không gặp. Xem ra tinh thần của mọi người cũng không tệ lắm, rất tốt, hôm nay chúng ta tới tiến hành khảo hạch cuối cùng của giai đoạn đầu tiên nhé!

Mọi người siết chặt nắm tay nhìn Phùng Ly chăm chú.

Không biết rõ khảo hạch này muốn gì thì làm mà sao thi?

Lần trước tối thiểu nhất còn mang theo tài liệu tới, mà lần này, không có gì cả?

Phùng Ly cũng không nói nhảm, mở danh sách ra, đọc:

- Tiếp đó, các bạn sẽ được phân theo tổ, để tiến hành khảo hạch. Năm người một tổ, tôi sẽ học tên của các bạn, phải nhớ kỹ mình thuộc tiểu tổ nào nhé.

Phùng Ly giải thích một loạt, mắt nhìn mọi người, sau đó trực tiếp đọc,

- Tổ thứ nhất, Phương Thiên Trần, Vương Cương. . . Tổ thứ hai Mục Bắc Thần, Từ Anh. . . Tổ thứ ba Trịnh Thanh Hồng,. . .

Phùng Ly đọc tên từng người một trong phòng.

Khắp phòng học đều lặng ngắt như tờ chỉ có giọng nói của Phùng Ly, mọi người đều an tĩnh lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng ở tổ thứ tư.

Hắn cũng phát giác được, những người ở 5 vị trí đầu có thành tích tốt nhất, bị phân biệt chia đều cho năm tổ.

Đọc xong tên tất cả mọi người, Phùng Ly thu lại danh sách, cao giọng nói,

- Bây giờ, các bạn đi lên tầng trên, ở đó có năm phòng học, trên cửa vào có dán số, căn cứ vào tổ của các bạn mà tiến vào phòng có số tương ứng.

- Khảo hạch, bắt đầu!

Dứt lời, Phùng Ly không giải thích thêm nửa câu, quay người rời đi.

Mọi người người trong ban tập huấn hai mắt nhìn nhau.

- Năm người một tổ khảo hạch? Cái này là muốn kiểm tra cái gì? Đoàn đội hợp tác sao?

- Rồi cuối cùng điểm số cá nhân sẽ đánh giá như thế nào?

- Không lẽ nói tổ xếp cuối cùng là tổ bị đào thải sao? Một lần đào thải năm người, một tiểu tổ vừa vặn năm người a!

- Cái này, cái này thật là không công bằng!

. . .

Đám người xôn xao nghị luận.

Bạch Tiểu Thăng lại khẽ nhíu mày.

- Tiểu Thăng, em thấy thế nào?

Nhìn thấy đám người hoảng sợ ở xung quanh, Triệu Thiên Trạch cũng có chút lo lắng.

- Theo em nghĩ, nhất định không đơn giản và thô bạo như vậy, chúng ta trước tiên vẫn qua xem thử một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cũng chỉ có thể như thế!

Triệu Thiên Trạch thở dài, cười khổ nói,

- Chị nghe nói, Phùng Ly làm việc công luôn có một quy cũ chung, không phải người có tư duy quá mức nhảy vọt, nhưng em xem một chút khảo hạch lần này xem, nào có đơn giản! Chị có thử đặt mình vào vị trí của ban giám khảo nhưng cũng không hiểu họ sẽ làm gì.

Bạch Tiểu Thăng không nói gì, đứng thẳng dậy đi ra ngoài cửa,

- Hiện tại cho dù có đặt mình vào vị trí của giám khảo cũng chỉ dư thừa thôi, với lại không có chút ý nghĩa nào, đi thôi.

Hai mươi lăm người, nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, trực tiếp đi lên bằng cầu thang bộ, dù sao cũng chỉ có một tầng mà thôi.

Đến lầu trên, nhìn thấy phía hai bên trái phải cũng chỉ là những phòng học nhỏ, phía trên cửa phòng có dán một tờ giấy màu đỏ có viết con số bằng bút lông.

Thời điểm Phùng Ly dặn dò mọi người đều nhớ kỹ vì thế lúc này ai cũng tìm đến phòng có số của tổ mình và đi vào.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước cửa một căn phòng, hai bên trái phải đều có hai người.

Những người này cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt bao hàm vẻ chờ mong.

Dù sao đây cũng là người mà cả ba trận đều đạt danh hiệu đệ nhất, tại trận khảo hạch thứ ba cùng Trần gia, lúc biểu hiện càng làm cho người ta thán phục, làm đồng đội với người này vẫn là vô cùng đáng tin cậy!

Đám người kìm lòng không được, lấy Bạch Tiểu Thăng làm chủ.

Kỳ thật, không riêng là bọn hắn.

Mấy tổ khác, cũng lấy người "Có tên trong năm vị trí đầu" làm người đứng đầu tiểu tổ.

Trong tiềm thức của bọn họ, bọn họ đều nghĩ tổ của mình sẽ cùng tổ khác tranh đấu.

- Sẽ đơn giản như vậy sao? Nếu như thì Phùng Ly cũng sẽ không nhờ người nhắn với mình câu nói kia!

Bạch Tiểu Thăng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tâm mình bình tĩnh lại sau đó đưa tay gõ gõ cánh cửa.

- Mời vào!

Có giọng nói từ bên trong vang lên nhưng giọng nói đó làm cho Bạch Tiểu Thăng và những người xung quanh hắn đều giật mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận