Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 721: Hình tượng quá đẹp…



Phùng Ly đọc xong danh sách, ròng rã hai mươi người. Đến hiện tại còn sót lại năm người, nàng không có nói, cũng không có người hỏi.

Kết cục của những người kia chỉ có một, chính là bị loại khỏi cuộc đua.

Lấy loại phương thức này tuyên bố, tối thiểu nhất vì bọn họ giữ lại một phần mặt mũi sau cùng.

Phùng Ly khép lại danh sách trên tay, nhìn những người đứng dưới đài. Trên gương mặt của bọn họ hiện lên nhiều biểu cảm khác nhau phản ánh lên tâm trạng hiện tại, có người vui mừng hớn hở ra mặt, cũng có người sắc mặt u ám buồn bã, cũng có người thở dài một hơi nét mặt như được giải thoát…

Sắc mặt của nàng bình tĩnh không chút gợn sóng lớn tiếng nói.

- Đến giờ phút này, giai đoạn thứ nhất lựa chọn Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực khu Đại Trung Hoa xin phép được kết thúc!

Phùng Ly nhìn mọi người một chút sau đó cười nói:

- Rất hân hạnh được biết mọi người, có điều tiếp theo nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành. Bây giờ phải trở về báo cáo cho cấp trên, khả năng tạm thời không gặp được chư vị. Bất quá trong các người, ắt phải có năm người có thể đi tới cuối cùng, trừ một người trực tiếp được bổ nhiệm làm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực ra, thì bốn người khác sẽ đi Bộ sự vụ tiến hành nhậm chức. Đến lúc đó, chúng ta còn có thể gặp lại.

- Các vị xin tiếp tục cố gắng! Phùng Ly chúc mọi người may mắn.

Mọi người thấy Phùng Ly sự vụ quan trên bục giảng thần sắc nghiêm nghị. Cũng không biết ai dẫn đầu, tiếp sau đó tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên khắp khán phòng.

Có thể đi vào Bộ sự vụ, đó cũng mục tiêu mà rất nhiều người cố gắng. Dù sao lên được vị trí này về sau cơ hội tấn thăng sẽ nhanh hơn là khởi bước từ dưới đi lên.

- Đúng rồi, tôi đã từng đề cập qua với mọi người, ở giai đoạn thứ nhất của ban tập huấn này thì tôi là người phụ trách khảo hạch, tuy là kết thúc nhưng trước mắt các vị vẫn chưa thể giải tán.

Phùng Ly lại lần nữa nói bổ sung:

- Chư vị cần phải ở lại thành phố Trung Kinh chờ thêm mấy ngày nữa, bởi vì vị giám khảo phụ trách giai đoạn thứ hai muốn gặp các ngươi một lần!

Lời Phùng Ly nói ra để cho những người vượt qua vòng thứ nhất mừng rỡ.

Bọn hắn cũng muốn gặp vị giám khảo kế tiếp!

- Được rồi, chúc mọi người may mắn! Phùng Ly nói xong, thân thể hơi nghiêng về phía trước hơi cúi chào, mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, lúc này mới nhanh chân cất bước rời đi.

Giai đoạn thứ nhất của đợt khảo hạch cứ như vậy kết thúc.

Đám người trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng nặng nề, cự tuyệt yêu cầu làm bạn của Triệu Thiên Trạch, một mình lặng lẽ rời đi.

Triệu Thiên Trạch cho rằng hắn vẫn như cũ có chút suy nghĩ không tốt, muốn yên tĩnh một mình vì thế cũng không có theo sau.

Trịnh Thanh Hồng và Mục Bắc Thần liếc mắt thấy bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng lúc rời đi tràn ngập vẻ cô đơn lạc lõng, bước chân rã rời, trong lòng hai bên rất nhanh tràn ngập khoái ý.

Ra khỏi cầu thang phòng học, chán nản lững thững đi trên con đường mát mẻ dưới hai hàng cây trong sân trường đại học Trung Kinh, thẳng đến khi xác nhận xung quanh không còn ai thấy được, tinh thần Bạch Tiểu Thăng liền biến đổi, vui tươi hớn hở, thích ý vô cùng.

- Nói đến, ngày mai sẽ là cùng dàn nhạc của Gaidar đại sư ước định ngày tháng cẩn thận rõ ràng. Mình muốn dẫn toàn bộ dàn nhạc cùng với một người nghệ sĩ nổi tiếng đi biểu diễn, ở trước mặt mọi người dâng tặng lễ vật. Phần lễ này hẳn là có đầy đủ mặt mũi a.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm cười nói.

Từ rất lâu trước đây hắn đã nhớ kỹ một khoảng thời gian đặc biệt, không sai biệt lắm thì có lẽ là ngày mai. Hắn muốn mang một phần lễ vật gì đó đi qua, nhưng một mực vẫn chưa có ý nghĩ nào khiến hắn cảm thấy hài lòng cả.

Mãi đến tận lúc ở Trần gia khi bị Trần Trường Lạc khiêu khích một phen rồi tiến hành đánh cược sau đó mới gặp được dàn nhạc của Gaidar đại sư. Từ đây, hắn mới nảy ra ý tưởng này.

- Nói đến, mình cũng phải cảm ơn Trần Trường Lạc một phen mới được.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói, vô cùng thích ý.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng một đường tự nói bản thân thì đã đi tới cửa ra vào, thuận tiện cùng với bác bảo vệ bên ngoài cửa lên tiếng chào hỏi một chút.

Sau vài lần ra vào chào hỏi, hắn cùng lão gia tử cũng coi như là có chút quen biết.

Sau khi ra khỏi trường, Bạch Tiểu Thăng cũng không vội cùng tiểu Phùng tụ họp lại. Bởi vì còn có việc chưa có xử lý xong.

- Cửa hàng văn phòng phẩm tốt nhất ở thành phố Trung Kinh này thì chỉ có duy nhất cửa hàng Hàn Lâm Hiên ở ngay bên cạnh trường đại học Trung Kinh mà thôi! Mình phải ghé qua mua một vài món, cũng coi như là một trong các lễ vật đi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Mấy loại bút lông và nghiên mực bình thường tự nhiên giá trị không được mấy đồng tiền. Nhưng phàm là sự tình gì cũng có ngoại lệ, nếu như là cực phẩm trong đó, vậy thì giá trị có thể nói là liên thành. Hơn nữa đưa đúng người đúng vật, nhất định sẽ khiến cho người ta yêu thích không thôi.

Bạch Tiểu Thăng một đường vừa suy nghĩ, một đường thì án theo chỉ dẫn của Hồng Liên nhanh chóng tìm được cửa hàng văn phòng phẩm Hàn Lâm Hiên.

Đây là một tòa kiến trúc giả cổ, giống như một căn Thiên Hương sơn son thếp vàng, nhưng trải qua năm tháng mài giũa càng lộ vẻ cũ kỹ một chút.

Nơi này vị trí cũng tương đối yên lặng, bên cạnh còn có rất nhiều hẻm nhỏ, tất cả đều lộ ra cảm giác tuế nguyệt tang thương.

Không gian và cảnh vật nơi đây hòa quyện lẫn nhau càng tăng thêm vẻ cổ kính khó nói!

Bạch Tiểu Thăng lững thững đi vào.

Tất cả nhân viên trong tiệm đều mặc đồ cổ trang, hóa thân thành một tên tiểu nhị. Khi có người tới cửa, ai cũng mỉm cười thân thiết nhiệt tình nói một câu nói:

- Xin chào, mời ngài vào trong. Ngài cứ thoải mái tham quan lựa chọn, nếu có gì cần, ngài chỉ cần kêu một tiếng chúng tôi liền đi qua.

Loại thái độ này khiến cho Bạch Tiểu Thăng tăng thêm mấy phần hảo cảm.

Kết cấu và bố cục bên trong tiệm cũng có chút thú vị, bên ngoài tuy giả cổ nhưng bên trong lại có chút tương tự như siêu thị, có điều toàn bộ vật dụng đều là gỗ từ cây lâu năm hương thơm thoang thoảng toát lên sự cổ kính. Chung quanh có khoảng mười mấy cái bàn dùng để bày bút, mực, giấy, nghiên.

Ngoài ra, trong phòng còn có một mùi hương nhàn nhạt như có nhưng không phiêu đãng khắp nơi. Bạch Tiểu Thăng lúc này mới chú ý phía sau tủ kính trưng bày được chủ nhân nơi này bày biện một cái bàn trà. Chính cái lư hương nhỏ trên bàn đang bốc lên từng tia từng tia khói thơm nhẹ nhàng trôi.

Chắc là loại trầm hương.

Bạch Tiểu Thăng đi lòng vòng ngắm nhìn, ở dưới mỗi giá gỗ đựng đều có một tấm mộc bài ghi giá cả, phía trên khắc dấu đồng thời có vài dòng giới thiệu về hàng hóa bên trên, hơn nữa còn có một chữ "Bính" thật to, nhìn kỹ lại bên góc dưới chữ Bính còn có chữ "Hạ".

Đây là ký hiệu cho đẳng cấp cùng chủng loại của hàng hóa.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn giá cả, chính là mấy chủng loại thông dụng thường thấy hằng ngày nhất.

- Xem ra, sản phẩm tốt nhất hẳn là nằm ở những giá phía bên trong kia. Bạch Tiểu Thăng trong lòng thầm nhủ, không nhìn những cái khác nữa liền cất bước đi về phía trước.

Khách nhân có mặt ở trong cửa hàng, số lượng có chút nhiều hơn so với suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng, khoảng chừng hơn mười vị. Có điều những vị khách này mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ đều có khí chất đặc biệt yên ổn, khinh thường ồn ào náo động.

Bạch Tiểu Thăng một đường đi tới tùy ý quan sát những người này.

Tuổi già một chút thì như là Học giả, giáo sư.

Còn trẻ hơn một chút, giống là học sinh hay người yêu thích văn học.

Càng đi vào trong thì người càng thưa dần, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy chỗ trưng bày vật phẩm từ vị trí chữ "Giáp" đẳng cấp "Hạ" thì giá cả của nó cũng đã làm cho người ta líu lưỡi.

Với lại từ nơi này nhìn vào mấy cái giá đựng bên trong đã không nhìn thấy bóng người.

Ở bên trong cùng, có một lão đầu nhìn như là chủ nhân nơi đây, đang ngồi ở một cái bàn gỗ lật xem một quyển thư tịch rất là chăm chú.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đi đến vị trí tận cùng bên trong, nguyên tưởng sẽ không có ai, thế mà lại thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi. Trên đầu buộc kiểu tóc đuôi ngựa để hai bên, đôi chân thon dài mang đôi hài cao màu đỏ cùng với một đôi tất chân trắng tinh. Tướng mạo thanh thuần đến cực điểm, nhìn tổng quan cũng đã có vài đường nét của một tiểu mỹ nhân, bên trong miệng còn đang ngậm một cái kẹo que.

Tiểu cô nương lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn lên những món hàng trên kệ gỗ. Trong ngực nàng đã có mấy món vừa ý, lại chọn thêm hai loại khác nhau rồi đi tới trước bàn gỗ của chủ cửa hàng nói:

- Đây là những thứ cháu cần, phiền lão tính tiền rồi gói lại dùm cháu.

Chủ cửa hàng kia nhìn qua một lượt, lập tức ngạc nhiên, cười nói:

- Tiểu cô nương rất biết hàng a! Những món này khi phối hợp, bổ trợ lẫn nhau thì càng tăng thêm giá trị. Hơn nữa, đây là những mặt hàng tốt nhất của tiệm ta.

Tiểu cô nương "Hừ" một tiếng, nở nụ cười không khỏi hiện lên vẻ đắc ý.

- Về mặt này, cháu cũng tính là đại hành gia a.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng cười.

Tiểu cô nương cầm loại hàng tốt nhất ở "đẳng cấp chữ Giáp", phần lễ vật này cũng không cần hắn lao tâm khổ tứ.

- Ông chủ, một hồi án theo những món đồ này, cũng lấy cho tôi một bộ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vị chủ cửa hàng hơi ngẩn ra, lập tức cười gật đầu.

- Được.

Tiểu nha đầu khẽ cau đôi mi thanh tú lại, nghiêng người đồng thời hai mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, khóe môi khẽ cong lên tựa hồ có chút mất hứng.

Bạch Tiểu Thăng làm như không thấy.

- Ngươi nếu không am hiểu về những thứ này, cũng không cần học đòi người khác văn vẻ này nọ. Còn thông thạo, thì chính mình tự đi mà chọn, hừ!

Tiểu cô nương cầm lấy bao hàng hóa đã được gói ghém cẩn thận, giận dữ hướng Bạch Tiểu Thăng làm mặt quỷ, sau đó nhảy chân sáo rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười phá lên.

Với sự quen thuộc, chỉ trong chốc lát người chủ cửa hàng đã đem toàn bộ vật phẩm mà Bạch Tiểu Thăng yêu cầu lấy tới một phần bắt đầu gói ghém lại.

Cầm lễ vật của mình thanh toán xong Bạch Tiểu Thăng liền rời khỏi cửa hàng muốn cùng Tiểu Phùng hội hợp, lại nghe thấy trong con hẻm nhỏ bên cạnh mơ hồ truyền đến một giọng bé gái.

- Ngươi muốn làm gì?

Thanh âm này lộ ra sự phẫn nộ.

Là tiểu cô nương lúc nãy?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm túc nhanh chóng chạy tới nơi đó.

Không lẽ cô bé kia lọt vào nguy hiểm, có người xấu với ý đồ bất chính!

- Dừng tay!

Bạch Tiểu Thăng chạy đến đầu hẻm, tuy không thấy rõ tình hình bên trong nhưng vẫn giận dữ quát một tiếng, dự định trước tiên hô to để ngăn hành vi của phạm tội.

Hô xong cũng là lúc hắn thấy rõ.

Cô bé kia đang cưỡi trên lưng một tên đại hán, một tay nắm lấy cổ áo đối phương, một tay nắm đấm cao cao giơ lên sẵn sàng giáng xuống.

Bởi vì tiếng hô to này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho nàng dừng lại nhìn qua, hai mắt hơi híp lại bên trong xẹt qua một tia uy nộ như là tiểu lão hổ.

Bạch Tiểu Thăng choáng váng.

Hình tượng quá đẹp...

Bạn cần đăng nhập để bình luận