Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 722: Loli ra oai



Bạch Tiểu Thăng nghẹn họng nhìn trân trối một màn đang diễn ra trong hẻm nhỏ. Vốn định làm việc nghĩa, trước mắt lại không biết nên cứu ai. Tiểu loli* một bên nhìn Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng, một bên thì bình tĩnh, gọn gàng đưa nắm đấm giơ cao đánh mạnh xuống.

*Loli là từ dùng ám chỉ những bé gái xinh xắn, nhỏ nhắn thường hay xuất hiện trong Anime

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vang vọng trong hẻm nhỏ.

- A, con mắt của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xem mà cũng cảm thấy đau. Tiểu loli này điên rồi, chuyên đánh nơi hiểm.

- Lại tới người xấu nữa sao? Là anh. Tôi vừa rồi ở trong tiệm nhìn thấy anh liền thấy bực. Thế nào? Anh cản tôi à. Anh cùng hắn là cùng một bọn rồi.

Tiểu loli hướng Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói.

- Tôi tưởng là hắn đang hành hung nên muốn hắn dừng tay.

Bạch Tiểu Thăng giải thích. Một màn trước mắt quá rõ ràng. Nhất định là tên nằm trên đất kia nhìn thấy tiểu loli tươi non mê người như thế, sinh lòng tà niệm ở trong hẻm nhỏ nảy sinh ý đồ bất chính. Thật không nghĩ đến đụng phải kẻ khó chơi. Nhưng mà cô bé con kia làm sao đánh ngã hắn. Trước thì tỏ vẻ đáng thương sau đó bất ngờ tấn công nơi hiểm. Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ đến đây liền lắc đầu. Cô bé này thấy mình là người lớn còn gọi mình là người xấu mà không hề sợ hãi. Từ đó nhìn ra cô bé không hề đơn giản.

- Cô bé không có việc gì, vậy các người tiếp tục nhé, anh đi trước.

Bạch Tiểu Thăng hướng cô bé cười một tiếng làm một tư thế mời rồi chuẩn bị rời đi. Tên lưu manh kia ác giả ác báo, đáng đời không nên cứu. Loli sững sờ. Cô bé thật sự không xem Bạch Tiểu Thăng là người xấu, dù sao ở Hàn Lâm Hiên đã từng gặp mặt một lần. Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn cô bé thuần khiết tuyệt không có một chút tà niệm nào. Chỉ là Bạch Tiểu Thăng mưu lợi xem cô bé như hàng hóa, tiểu Loli có chút bất mãn lúc này mới cố ý nói xấu.

Cô bé vốn nghĩ là Bạch Tiểu Thăng sẽ vội vàng giải thích hoặc hô to gọi nhỏ cảnh cáo rồi sẽ tới hỏi thăm cô bé một phen. Ai mà ngờ được Bạch Tiểu Thăng nói đi là đi.

- Anh này không phải có bệnh chứ, có chút thú vị.

Ánh mắt của cô bé sáng lên đối với Bạch Tiểu Thăng này sinh lòng hứng thú.

- Anh đứng lại đó cho tôi.

Cô bé đứng dậy, đội chân chỉ mang một đôi tất chân dài giẫm lên vị trí không thể diễn tả bằng lời của tên vô lại đang nằm trên mặt đất.

Tên kia gào lên một tiếng, lập tức hơi tỉnh táo lại nhìn thấy đầu ngõ có người liền liều mạng cầu cứu.

- Người anh em, xin cậu nhanh báo cảnh sát.

Lưu manh mà lại chủ động báo cảnh sát. Bạch Tiểu Thăng cảm thấy buồn cười nhưng vẫn không để ý tới.

- Tôi bảo anh đứng lại, anh không nghe thấy sao?

Cô bé thấy vậy lập tức hừ lạnh một tiếng, dưới chân phát lực chạy ra ngoài.

Nàng giẫm cái vị trí đáng thương kia của tên lưu manh, hắn thét lên thê lương, âm thanh vừa mịn lại vừa nhọn. Chỉ sợ sau ngày hôm nay giới tính của hắn sẽ có sự thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng xoay người lại, nghe tiếng bước chân tới gần, chớp mắt đã chạy đến khiến hắn cũng thấy giật mình.

- Làm sao nhanh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mới nghĩ như vậy liền cảm giác thấy lạnh người, lông tơ chợt nổi. Bạch Tiểu Thăng gần như vô ý thức cúi đầu, có cảm giác trên đỉnh đầu có gió thổi qua.

- A.

Cô bé quét ngang một cái thất bại, kêu lên một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng lùi mấy bước tức giận nhíu mày nhìn nàng nói:

- Con nhóc này, thế nào mà đi lên liền đánh người còn ra tay ác như thế?

- Bà cô đây thích thế, anh có ý kiến gì.

Cô bé tay chống nạnh điêu ngoa trả lời.

Một cô bé tự xưng mình là bà cô nghe thật buồn cười.

- Nhóc con, thứ nhất anh không có quan hệ gì với hắn. Thứ hai, anh với em cũng không có quan hệ. Thứ ba, với thân thủ này của em cũng không cần hỗ trợ. Cho nên anh có thể đi được chưa?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Cô bé trừng mắt.

- Không được. Em nhìn anh cũng rất lợi hại, bà cô đây muốn cùng anh đọ sức một lần, anh vui hay không vui cũng phải đồng ý.

Con nhóc này thật là bướng bỉnh vô cùng,

Bạch Tiểu Thăng có chút đau đầu bỗng nhiên chỉ sang bên kia:

- Tên kia muốn chạy kìa.

Cô bé nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy tên lưu manh nằm trong hẻm nhỏ kia nhảy lên một tý, bưng bít lấy háng, hoảng sợ nhìn về phía cô bé rồi lấy tư thế cổ quái bỏ trốn mất dạng nhanh còn hơn thỏ.

Chỉ sợ đời này cũng không dám đi tìm tiểu loli gây sự nữa.

- Ăn hại, nói trốn liền trốn, bà cô đây cũng không hiếm lạ.

Cô bé vừa nghiêng đầu lại phát hiện trước mắt trống trơn không thấy Bạch Tiểu Thăng đâu. Cô bé vội vàng đuổi theo ra ngõ nhỏ, nhìn bóng lưng xa xa trốn rất là nhanh, xem ra không thể đuổi kịp nữa rồi.

- Tên hỗn đản này thế mà cũng chạy.

Cô bé tức giận không thôi.

- A, tức chết đi mất, Tuyệt đối đừng để bà cô đây gặp lại anh, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.

Cô bé cắn răng nghiến lợi. Không nói là hoạt bát, động lòng người nếu như lớn thêm chút nữa nhất định là một hồng nhan họa thủy.

Bạch Tiểu Thăng một đường chạy thật nhanh một lúc sau mới quay đầu lại nhìn một chút không thấy ai đuổi theo, lúc này mới tâm tình thả lỏng.

- Cũng không biết là con cái nhà ai mà lợi hại, lợi hại thật…

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói. Hắn nói hai lần "lợi hại" một là chỉ tính tình hai là chỉ công phu.

- Thể loại này tốt nhất là ít chọc vào mới tốt. May mắn là sau này chắc hẳn không còn cơ hội gặp lại.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng đến gặp tiểu Phùng rồi đón xe trở về công ty. Lúc về đến công ty Bạch Tiểu Thăng còn muốn gọi cho Gaidar tiên sinh một lần nữa để xác nhận chắc chắn ngày mai biểu diễn. Nhưng hắn mới vừa bước vào phòng làm việc của mình thì chuông điện thoại vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tên người gọi đến lập tức ngạc nhiên không ngờ lại là Gaidar tiên sinh.

- Không hỗ là nghệ sỹ dương cầm, rất giữ lời gọi điện tới cho mình trước.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi nghe máy.

- Alo, Gaidar tiên sinh, tôi vừa mới định điện thoại cho anh, không ngờ là ông lại gọi trước một bước, chúng ta cũng xem như là thần giao cách cảm nhỉ, Minh Thiên....

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh,

Phía bên kia điện thoại vang lên âm thanh Gaidar cắt ngang lời Bạch Tiểu Thăng nói. Trong giọng nói của hắn lộ ra vài phần mệt mỏi cùng xấu hổ.

- Minh Thiên, khả năng chúng tôi không qua được.

Nụ cười Bạch Tiểu Thăng chợt thu lại, lông mày nhướng lên trầm giọng hỏi.

- Vì cái gì?

Chuyện gì cũng có lý do. Người có thân phận như Gaidar tất nhiên sẽ không làm loại chuyện tình tự nhiên đổi ý này.

- Thiếu đoàn chủ của tôi cần tôi tham gia một buổi biểu diễn khác, tôi một giờ trước mới nhận được thông báo. Tôi nói với hắn không đồng ý nhưng mà đáng tiếc... Nếu như có khả năng, tôi đổi thời gian buổi biểu diễn của ngài có được không?

Giọng nói Gaidar nghẹn ngào không lưu loát, tràn đầy áy náy.

Bạch Tiểu Thăng tiếc nuối thở dài. Gaidar tiên sinh đã cố hết sức, mình còn gì để nói.

- Đã trùng lịch diễn của anh vậy thì thôi.

Bạch Tiểu Thăng trấn an nói. Ở bên kia hắn còn muốn hủy nhưng dù sao cũng chưa có nói ra.

Bạch Tiểu Thăng vừa định cúp điện thoại thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mắng mỏ.

- Gaidar, ông còn chưa nói chuyện điện thoại xong à? thiếu đoàn chủ Sidorsky đang chờ xem thoát y vũ, các cô gái đang chờ ông đệm nhạc. Còn nữa thiếu đoàn chủ muốn ông ngày mai biểu diễn, ông còn nói với ai sao, ông có cái gì bất mãn à. Ông muốn thể hiện thái độ gì.

Giọng nói kia vô cùng phách lối.

- Đừng quên, ông là nhân viên hợp đồng dài hạn, ông còn dám làm trái. Ban nhạc ông chịu đựng được sao.

Bạch Tiểu Thăng nghe được âm thanh Gaidar tức giận lại thở dài bất đắc dĩ.

- Xin lỗi Bạch tiên sinh, hi vọng ngài nhân từ, có thể khoan dung tôi lỡ hẹn. Lần tới tôi sẽ biểu diễn cho ngài.

Gaidar thấp giọng nói, chuẩn bị cúp điện thoại.

- Chờ một chút.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên kêu dừng, âm thanh lạnh lùng.

- Gaidar tiên sinh, nhờ ông chuyển máy cho người vừa mắng ông một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận