Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 725: Các người muốn tạo phản?



Trong sảnh biểu diễn của dàn nhạc Cát Vi, thiếu đoàn chủ Sidorsky đang bắt chéo chân, ngồi trên ghế dựa, mặt đầy phấn khởi ngắm nhìn những dáng người uyển chuyển trên sân khấu.

Mấy người đẹp cũng cười đáp lại hắn, đôi lúc còn liếc mắt đưa tình, nhảy những điệu nhảy gợi cảm, đầy khiêu khích. Ivan đứng một bên cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm, nước dãi cũng chảy dài.

Bỗng nhiên tiếng nhạc ở đâu vang lên, lập tức làm đôi chủ tớ này giật nảy mình. Sidorsky trừng mắt về góc sân khấu, nơi đó Gaidar đang mê say đàn tấu nhạc khúc “ Vận Mệnh”, đây là một nhạc phẩm rất có sức truyền cảm, thân là thiếu đoàn chủ của đoàn nhạc, hắn tự nhiên biết rõ tác phẩm này.

- Lão già kia, tôi bảo ông đệm thôi, ông lại đi đánh bài “Vận Mệnh”, có phải không muốn để yên cho tôi thưởng thức nghệ thuật phải không?

Sidorsky nghiến răng nghiến lợi mắng.

- Để tôi đi bảo ông ta đi đổi bài khác.

Ivan giả vờ muốn đi qua.

- Không cần.

Sidorsky hất tay chặn hắn lại, sau đó cười lạnh nhìn về phía Gaidar .

- Cứ để hắn đánh đi, để ta xem xem, hắn muốn gào thét, muốn chống lại vận mệnh như thế nào? Ta phải cho hắn biết, trên cái thế giới này, hắn có làm gì cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh! Cho dù là nhảy múa cũng phải đeo xiềng xích cho ta!

Ánh mắt của Sidorsky lạnh lùng, nở nụ cười, nói xong lại lẩm bẩm.

- Mặc kệ ông đánh cái gì thì cũng là đánh cho người khác nhảy thoát y thôi, hahaha…

- Đây là số mệnh của ông ta rồi, lại còn không muốn nhận mệnh cơ, hừ…

Ivan khinh thường cười một tiếng, thấp giọng nói.

- Nếu như ông ta chỉ có một mình có lẽ sẽ làm liều cá chết lưới rách, nhưng chúng ta đã đem ông ta buộc chung cùng với đoàn nhạc, một chiêu này, thật là khéo! Với kẻ trọng tình trọng nghĩa như ông ta thì tình nghĩa chính là gông xiềng lớn nhất, trốn cũng không thoát!

Sidorsky cùng Ivan lại nhìn nhau cười to. Phía dưới ánh đèn, vẻ mặt của Gaidar chăm chú, đầy trang nghiêm không để ý đến mọi thứ xung quanh chỉ tập trung chơi đàn. Tâm trạng của ông ta lúc này cùng bài nhạc này, rất phù hợp. Cái tâm trạng bi phẫn, bất khuất chống lại để cho người nghe đầy rung động.

Phía trên sân khấu, những vũ nữ kia cũng dần dần bị ảnh hưởng bởi bài nhạc, động tác bắt đầu lộn xộn, sự chú ý cũng bị bài nhạc hấp dẫn, sau đó thậm chí còn ngừng lại.

- Tại sao lại không nhảy nữa? Nhảy ngay!

Sidorsky thấy thế, cau mày thét lớn, vẻ mặt không vui.

Nghe được mệnh lệnh của thiếu đoàn chủ, khiến mấy cô vũ nữ không thể không nhảy múa tiếp, tuy nhiên chỉ nhảy qua loa lấy lệ, hoàn toàn không còn chút vẻ đẹp khiêu khích như vừa rồi.

- Mẹ kiếp, các ngươi đang làm cái gì thế!

Sidorsky giận dữ đứng lên, muốn nổi sùng.

Hắn chợt phát hiện, từ phía sau sân khấu lục tục đi ra vài người, im lặng đứng nhìn Gaidar đánh đàn, im lặng lắng nghe nhạc khúc đang làm rung động con tim họ.

- Đây là người trong đoàn nhạc của Gaidar?

Ivan cả kinh thốt lên.

- Quay vào trong cho ta, cút!

Sidorsky hét lớn.

Nhưng đám người này lại dửng dưng như không có gì, có vài người im lặng liếc hắn một cái rồi lại quay về phía Gaidar, im lặng lắng nghe bản nhạc

- Điên rồi, điên hết rồi, mệnh lệnh của ta cũng dám không nghe sao?

Sidorsky phẫn nộ, trực tiếp bước lên sân khấu, Ivan nhanh chóng theo sát phía sau.

- Cậu chủ Sidorsky bảo các người quay vào, không nghe thấy hay sao hả?

Ivan xông lên trước vài bước, quay về phía đám người gào thét. Nhiều người lạnh lùng liếc nhìn hắn, cặp mắt mang theo chút đè nén, căm tức. Ivan nhìn thấy bỗng thấy sợ hãi, tóc gáy dựng đứng cả lên.

- Làm gì, làm gì, các người muốn tạo phản hả?

Sidorsky lại hét lên, hắn thấy được đám người trước mặt này không thể nhường, nếu không được một bước lại muốn bước thêm bước nữa.

Bỗng tiếng đàn Piano im bặt. Gaidar đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Cậu chủ, yêu cầu của cậu tôi đã làm xong! Mọi người muốn nghe âm nhạc cũng không được sao? Ngài đừng quá đáng.

- Ông đang dạy dỗ tôi sao? Gaidar?

Sidorsky cười lạnh cất lời.

Đối mặt với Gaidar hắn không hề sợ hãy, có Gaidar dù đám người kia không còn lý trí cũng có Gaidar cản bọn họ. Đã không còn sợ hãi, Sidorsky liền cười lớn.

- Coi như tại đất nước của ta, có thể dạy dỗ ta, cũng chỉ có đoàn trưởng của các người, cũng chính là cha ta - Victor, ngoài ra không có một ai có tư cách đó! Nhưng cha ta cực kỳ yêu thương ta, dù gì ta cũng là con độc nhất, từ bé đến lớn, dù cho ta có làm gì, dù cho có bắt vũ công nhảy thoát y, bắt nhạc công Piano đệm đàn cho nhảy thoát y. Cha ta cũng sẽ không mắng ta. Tại chốn Đông phương xa xôi này, càng không có ai có thể quản ta!

Sidorsky lớn tiếng nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.

- Các người còn không biết rõ, tiên sinh Gaidar đây có một tên bạn người bản xứ, còn dám nói phét với cậu chủ! Còn dám uy hiếp chúng ta, hừ, làm được thì làm đi! Có thể để cho cậu chủ ăn thiệt thòi, ta liền gặm cái ghế kia!

Ivan phụ họa cười to, chỉ cái ghế nặng nề bên cạnh Gaidar, cười ngạo nghễ.

- Chúa trời đang dõi theo các người, chuyện gì cũng đừng làm quá tuyệt tình!

Có người giận dữ nói.

- Nơi này là phương Đông là của thần tiên, Chúa sẽ không thấy đâu, anh bạn.

Ivan tùy ý cười to.

Đang nói thì điện thoại của Sidorsky bỗng nhiên vang lên. Hắn móc ra, nhìn thoáng qua, phát hiện là cha mình Victor gọi tới. Sidorsky lập tức giơ điện thoại lên cho đám người nhìn,

- Các người vừa rồi là muốn tạo phản đúng không, tốt! Đừng chỉ để ta một người biết rõ, nào, nói cho đoàn trưởng của các người nghe một chút ý kiến của các người nào!

Nói xong, Sidorsky ấn nghe còn mở cả loa ngoài, mỉm cười giơ điện thoại di động của mình ra cho đám người nghe.

- Sidorsky, tên súc sinh nhà ngươi! Tiểu nghiệt súc! Mày tại phương Đông làm chuyện gì hả? Mày muốn tao đem đầu mày nhét vào bồn cầu, lấy roi quất mông mày hả, thằng bất hiếu!

Victor phẫn nộ gào thét, giọng như chuông đồng, cho dù chửi rủa người đang ở cách xa ngàn dặm, vẫn như cũ khí thế vô cùng.

Tất cả mọi nghe xong đều người sửng sốt. Sidorsky mặt cười lập tức cứng lại, Ivan cũng ngơ ngác trừng mắt. Ngay cả Gaidar cũng vô cùng kinh ngạc.

Sidorsky luôn mồm nói, cha hắn không bao giờ mắng hắn, hiện đang mắng hắn xối đầu, xem ra sau này gặp mặt hắn, phải chào hỏi thật to mới đúng. Sidorsky kịp phản ứng, tranh thủ thời gian tắt loa, vội vàng đi qua một bên nghe điện thoại.

Dưới ánh nhìn của đám người, Sidorsky vô cũng sợ hãi nói chuyện cùng cha mình.

- Cái gì!

- Không có khả năng.

- Cái gì!

- Tại sao lại thế?

Đám người hai mặt nhìn nhau, đầy rung động. Đã xảy ra chuyện lớn gì, lại cùng cậu chủ Sidorsky có quan hệ, nếu không quyết sẽ không khiến Victor tức giận đến thế.

- Ta đã cảnh cáo các người, Chúa đang nhìn.

Có người lầm bầm.

- Vâng, vâng, con hiểu rồi, con sẽ giải quyết ngay!

Sidorsky vội vàng cúp máy, chạy đến bên cạnh Gaidar. Trên mặt hắn không biết là khóc hay cười, biến ảo vô cùng, cuối cùng hóa thành vẻ mặt nịnh nọt.

- Tiên sinh Gaidar, ông có thể liên lạc với người bạn bản xứ của ông không!

Sidorsky sắc mặt đắng chát nhờ vả,

- Xin chuyển lời, tôi muốn xin lỗi, mong được tha thứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận