Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 729: Trợ lý Vệ Phong



Sau khi ra khỏi xe, Bạch Tiểu Thăng nhìn qua cửa sổ thì thấy bên trong vẫn còn rất lộn xộn, ngay cả khi nhân viên bảo vệ cũng đã chạy đến để xử lý tên trộm.

- Tên trộm này vốn chỉ thấy hơi tiền nên nổi lòng tham, bây giờ lại biến thành tội giở trò sàm sỡ thiếu nữ nơi công cộng, lần này hắn ta gặp rắc rối lớn rồi.

Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Thăng liền mỉm cười, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhân từ với mấy tên trộm kiểu này. Sau đó, Bạch Tiểu Thăng liền sách hành lý rời khỏi bến tàu.

Bên trong, sau khi đã dạy bảo cho tên trộm một trận nhớ đời thì đột nhiên tiểu loli giẫm phải một thứ gì đó, nàng liền hiếu kì nhặt nó lên thì hóa ra đó là một quả cầu đồ chơi bằng cao su mềm. Nàng cau mày nhớ lại cảm giác ở mông lúc nãy, nó không giống như có người chạm vào mà giống như bị đồ vật này đập vào hơn.

- Là ai đã ném mình nhỉ? Làm thế để cảnh báo cho mình sao?

Tiểu loli nhíu mày suy nghĩ.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng không ở lại đó để xem trò vui hắn tạo ra mà đang vội vàng bước xuống tàu. Món đồ chơi đó chỉ đáng giá có vài đồng nên hắn cũng không thèm để ý đến nó.

Tiểu loli đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

- Ồ, sao bóng lưng kia lại quen thuộc thế nhỉ, chả lẽ lại là mình người quen sao?

Tiểu Loli nhủ thầm.

- Này cháu gái, cha mẹ cháu có ở đây không? Giờ cháu cùng chú đến đồn công an để làm ghi chép nhé?

Sau khi còng tên trộm lại, nhân viên bảo vệ quay sang nói với tiểu loli.

- Anh ơi! Rất xin lỗi anh, giờ em có việc gấp phải đi ngay.

Tiểu loli cầm lấy túi xách của mình rồi lách ra khỏi đám người đang vây quanh.

- Này, này, cô bé, đừng đi nhanh như thế.

Nhân viên bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, lúc định giữ tiểu loli lại thì đã không thấy cô bé đâu. Nên hắn đành bất đắc dĩ nhìn xuống tên trộm bị trói đang ngồi dưới đất.

- Nhỏ người mà chạy nhanh thế! Lại còn gọi mình là anh? Mình cũng từng này tuổi rồi… thế mà còn được một cô bé coi là thanh niên. Được gọi là anh cũng hay hay…

Sau đó nhân viên bảo vệ nhìn về phía tên trộm rồi hét lên,

- Thằng khốn, dám sàm sỡ cả trẻ vị thành niên. Tao sẽ dạy bảo cho mày một trận, đứng dậy rồi đi theo tao!

Bạch Tiểu Thăng ra khỏi đường sắt cao tốc rồi bắt taxi, báo địa điểm mà Gaidar đang ở —— khách sạn Lý Nhã.

Chiếc xe đi một mạch đến khách sạn.

Xuyên qua cửa sổ xe, Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, quan sát thành phố này.

Mỗi một thành phố khác nhau đều có những đặc điểm riêng của nó.

Dù đều là thành phố loại một nhưng Lâm Hải và Quảng Vân cũng có nhiều điểm khác nhau.

Lâm Hải thay đổi từng ngày, chú trọng tốc độ, chất lượng tốt, mỗi ngày đều phát triển.

Quảng Vân thì cổ kính trang nghiêm, mặc dù vẫn có rất nhiều tòa nhà chọc trời, các kiến trúc rộng lớn, nhưng cũng có nhiều kiến trúc có lịch sử lâu đời, mang vẻ đẹp trang nghiêm cổ kính, cái cũ và mới cùng kết hợp với nhau tạo nên vẻ đẹp hài hòa.

- Thật không lạ khi nhà chính của đại sư Tống Giai lại đặt ở đây.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm trong miệng.

Đại sư Tống Giai có rất nhiều bất động sản ở các nơi, ở Thiên Nam cũng chỉ là một trong số đó.

Thiên Nam nếu so với Quảng Vân thì chỉ là một thành phố nhỏ. Có lẽ nguyên nhân chính là do sự phát triển lạc hậu, nhưng hoàn cảnh ở đó cũng không tệ lắm, là một nơi yên tĩnh thích hợp nghỉ ngơi nên đại sư mới chọn đến đó. Cũng vì lý do này nên Bạch Tiểu Thăng mới có thể kết bạn với ông ấy.

Mà Quảng Vân mới là thành phố thích hợp cho một đại sư thiết kế kiến trúc, nơi này có quá nhiều các kiến trúc đẹp cần được thưởng thức và nhận xét.

Taxi phải chạy hơn một giờ mới dừng lại trước cửa khách sạn. Bạch Tiểu Thăng trả tiền rồi xách theo hành lý của mình đi theo địa chỉ cụ thể mà Gaidar gửi.

Lúc gặp lại Gaidar, người sau vô cùng kích động, đi lên liền cho Bạch Tiểu Thăng một cái ôm thật chặt.

- Cảm ơn cậu, bạn của tôi!

Gaidar nói với cảm xúc chân thành.

Gọi qua điện thoại đã không thể diễn tả được hết lòng biết ơn của ông ta dành cho Bạch Tiểu Thăng.

Người bạn đông phương còn trẻ tuổi này thật quá tài giỏi.

Người còn chưa đến đã có thể khiến cho đoàn trưởng Victor và thiếu đoàn trưởng Sidorsky phải cúi đầu nhận lỗi.

Lại còn là một mình giải quyết những chuyện phiền phức mà tương lai có thể gặp phải nữa chứ.

- Gaidar tiên sinh, ông không cần phải cảm ơn tôi nhiều như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với ông ta.

Nhìn biểu hiện của Gaidar cũng khiến cho hắn cảm thấy ngượng ngùng.

Kỳ thật hắn cũng làm vì chính mình, chỉ thuận tay giúp mấy người Gaidar một chút phiền phức mà thôi.

- Việc giúp đỡ dàn nhạc, cậu thật không thích hợp ra mặt.

Lão Gaidar nói câu này với giọng hết sức trịnh trọng.

Trong gian phòng không ngừng xuất hiện thành viên của dàn nhạc, trong mắt họ bộc lộ rõ sự cảm kích lẫn kinh sợ khi nhìn người trẻ tuổi trước mặt.

- Chắc cậu không biết rõ, vì việc chúng tôi cuối năm sẽ hủy hợp đồng mà thiếu đoàn chủ cùng với chó săn của hắn là Ywen đã nghĩ hết mọi cách sai bảo chúng tôi, để tìm ra cậu, thời gian này thật quá khổ cực.

- Đúng vậy, chúng tôi có cảm giác như sống một ngày bằng một năm vậy, nhưng vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn.

- Rất nhiều người trong chúng tôi đã có chút hậm hực.

- May mà có cậu nên thiếu đoàn trưởng Sidorsky không dám tiếp tục tác oai tác quái.

Nghe mọi người nhao nhao nói, Bạch Tiểu Thăng mới hiểu vì sao họ lại cảm kích mình như thế.

Hóa ra, trong lúc vô tình mình đã làm một việc tốt.

- Mọi người không cần phải khách khí như thế, Gaidar tiên sinh là bạn tốt của tôi và mọi người cũng thế, vậy nên bạn bè giúp đỡ nhau là điều tất nhiên mà.

Bạch Tiểu Thăng vừa cười vừa nói.

Được người có thể làm cho đoàn trưởng Victor và thiếu đoàn trưởng Sidorsky khuất phục gọi là bạn, làm cho mọi người ở đây đều lộ rõ cảm xúc vui mừng.

- Tốt rồi mọi người.

Thấy xung quanh bắt đầu hỗn loạn, Gaidar tằng hắng một cái rồi nói,

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh mới từ Trung Kinh tới nên hẳn đã mệt mỏi, mọi người trở về trước đi để cậu ấy còn nghỉ ngơi một lát.

Nghe vậy, mọi người trong dàn nhạc đều gật đầu rồi nhanh chóng tản đi.

Lão Gaidar tự mình đưa Bạch Tiểu Thăng đến một căn phòng đã đặt trước, đó là một căn phòng xa hoa nhìn không tệ chút nào rồi lão cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện vài câu liền rời đi. Không lâu sau, phục vụ viên gõ cửa đưa thức ăn tới và nói là do Gaidar tiên sinh sai bảo.

- Vị nghệ thuật gia này thật có lòng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Đồ ăn được đưa lên nhìn rất ngon mắt, chắc là thực đơn do nhân viên khách sạn đề nghị.

Cũng đúng lúc Bạch Tiểu Thăng đang đói bụng.

Dù gì từ sáng sớm cho đến bây giờ mới chỉ có ăn đệm ở trên xe một chút mà thôi. Lúc này hắn liền gắp lấy gắp để thức ăn cho đến khi bát đĩa sạch trơn mới dừng lại.

Sau khi gọi nhân viên tới thu dọn bát đĩa, thời gian cũng đã là ba giờ chiều.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng hắn chỉ vừa mới chợp mắt một lát đã bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh.

Xoa xoa cặp mắt nhập nhèm, Bạch Tiểu Thăng liền cảm thấy hết sức vui vẻ khi nhìn thấy tên người gọi đến,

Đại sư Tống Giai tự mình gọi điện đến, ông già này thật đúng là nóng nảy.

- Tiểu tử, đã bốn giờ rồi đó, cậu còn chưa tới Quảng Vân sao?

Vừa bắt máy, Tống Giai đại sư liền hỏi ngay.

- Ngài đừng gấp, cháu đã đến rồi, giờ đang ở ngay khách sạn Lý Nhã nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đến rồi sao không trực tiếp tới nhà tôi, đến khách sạn làm gì? Thật đúng là, để tôi lấy xe đi đó cậu.

Tống đại sư giọng có chút oán trách nói.

- Dàn nhạc đang ở chỗ này nên cháu tới thăm họ một chút.

Bạch Tiểu Thăng giải thích.

- Cậu qua đây rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp.

Tống đại sư nói.

Để điện thoại xuống, nửa giờ sau, tiếng gõ cửa vang lên, đứng ngoài là hai người đàn ông âu phục phẳng phiu, một người trong đó là ông chủ, hắn chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ đàng hoàng, hiện rõ ràng phong thái của một người trí thức.

Vừa nhìn là đã biết không phải một người bình thường.

Người này đứng đối diện Bạch Tiểu Thăng hơi cười một tiếng, đánh giá hắn rồi tự mình giới thiệu,

- Cậu chắc hẳn là Bạch tiên sinh rồi. Tôi là Vệ Phong, là trợ lý của Tống Giai đại sư, ông ấy bảo tôi đến đón cậu.

- Mời vào!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười rồi nhường đường mời hai người họ vào phòng.

- Xin lỗi chúng tôi không thể chờ ở đây, đại sư vẫn đang chờ báo cáo.

Vệ Phong nói ngay lập tức.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì gật đầu, xách theo hành lý sau đó cùng họ đi xuống lầu.

Tống Giai đại sư là một vị đại sư nổi tiếng trong nước về thiết kế kiến trúc, không biết ngôi nhà của ông ấy sẽ như thế nào đây.

Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng chờ mong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận