Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 730: Dẫn hắn đi sảnh chữ “Huyền"!



Bên ngoài khách sạn, một chiếc Mercedes S đời năm 2010 đậu ven đường, nhìn có chút cổ điển.

Vệ Phong tự tay mở cửa xe cho Bạch Tiểu Thăng, đồng thời cười nói.

- Bạch tiên sinh, chiếc xe này không đúng người sẽ không được lên, nó là xe riêng của đại sư Tống Giai!

Điều này cũng thể hiện một sự coi trọng.

Bạch Tiểu Thăng gật gù, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xong, nhìn thấy Vệ Phong muốn đóng cửa xe lại để lên ngồi ghế phụ phía trên nhất thời cười nói.

- Anh Vệ cũng tới ghế sau ngồi đi. Trên đường, hai anh em ta trò chuyện cho dễ dàng.

Một tiếng anh Vệ ca này nghe thân thiết mà tự nhiên!

Không bàn về thân phận, chỉ tính theo tuổi tác, khiến người ta nghe rất là thoải mái.

Vệ Phong ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.

- Cũng tốt.

Trong mắt Vệ Phong, chàng trai trẻ tên Bạch Tiểu Thăng này, trên người toát lên một loại khí phách, không kiêu không vội, to lớn mà nội liễm.

Nhiều năm Vệ Phong đi theo đại sư Tống Giai, tiếp xúc với nhiều người từng trải, tự nhiên biết được phong độ này người bình thường hiếm ai có được.

Cử chỉ giơ tay nhấc chân của Bạch Tiểu Thăng lại cực kỳ hiền hoà, điều này càng đáng quý, là tác phong của người làm việc lớn.

Vệ Phong dựa vào ấn tượng đầu tiên, cảm thấy rất yêu thích chàng trai này.

Người tài xế lái xe thẳng đến nhà họ Tống.

Bạch Tiểu Thăng và Vệ Phong dường như là hai người bạn bình thường bắt đầu nói chuyện phiếm.

Trong lúc nói chuyện, Vệ Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng cất giọng có chút cảm khái.

- Bạch lão đệ, nói thật, hai ngày nay tôi tiếp đón biết bao khách khứa. Người trẻ tuổi mà khí độ bất phàm như cậu cũng không phải số ít. Có thể làm cho đại sư Tống Giai tự mình gọi điện thoại hỏi thăm, thậm chí sai xe tiếp đón, chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Nhưng cậu chính là người đầu tiên được sử dụng chiếc xe này!

Cũng chính vì như thế, Vệ Phong mới đồng ý ngồi cùng một chỗ nói chuyện với hắn một chút.

- Lão ca tôi xin mạo muội hỏi cậu một câu, cậu là con cưng đến từ nhà quan lại hay chính khách nào?

Vệ Phong rất tò mò đối với “Thân phận thực sự" của Bạch Tiểu Thăng.

- Có con cháu quan lại hay chính khách nào giống như tôi sao? Một mình đi đến mà không mang theo một người hầu nào?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nở nụ cười.

- Anh Vệ, anh suy nghĩ quá rồi, tôi chỉ là người bình thường, quen biết với đại sư Tống Giai ở Thiên Nam. Cũng vừa là thầy vừa là bạn thôi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn nói, có điều câu cuối cùng khiến cho Vệ Phong nhướng mày.

“Là thầy" thì dễ dàng, ”Là bạn" mới khó!

Bao nhiêu đại nhân vật đều tha thiết ước mơ!

- Tôi thấy cậu cầm vật này, đây là lễ vật để tặng đại sư Tống Giai sao?

Vệ Phong cười nói hướng sang chuyện khác.

Bạch Tiểu Thăng gật gù rồi nói về lễ vật Quý Minh Dương, Vệ Phong nghe được cũng gật gù không ngừng.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nói về bản thân.

Những thứ giấy và bút mực kia, khiến mắt Vệ Phong sáng lên, không nhịn được gật đầu khen ngợi.

- Lão đệ thật có tâm ý, chỉ nghe đến tên đã biết là cậu lựa chọn từ những loại hảo hạng, hơn nữa phối hợp lại cực kỳ tinh diệu, tôi nghĩ đại sư sẽ thích!

Chỉ có người bên cạnh hiểu rõ đại sư Tống Giai, mới cho rằng như thế.

Đại sư Tống Giai căn bản không thiếu tiền, lễ vật không cần quá đắt tiền, quan trọng là có thích hợp hay không, có mang theo tâm tư hay không.

- Ngoài ra, tôi còn mời tới một dàn nhạc ngay ở trong khách sạn. Không biết đại sư đã nói cho anh Vệ chưa? Là ai phụ trách sắp xếp họ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Ban nhạc kia là cậu mời đến?

Vệ Phong giật mình, hơi kinh ngạc.

- Đại sư Tống Giai nói rồi, tôi còn tưởng là vị nào khoa trương như vậy.

- Có điều, có ý tưởng!

Vệ Phong khen, sau đó lại hỏi.

- Chắc là mời tốn không ít tiền.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

- Nói ra anh có thể không tin, đây là tôi thắng được.

Bạch Tiểu Thăng thuật lại vụ cá cược với ban nhạc Gore, Vệ Phong sau khi nghe xong cực kỳ kinh ngạc, cười ha ha, giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng.

Cứ như vậy, hai người một đường nói chuyện, hết thời gian mà cảm giác vẫn còn chưa hết chuyện.

Xuống xe.

Bạch Tiểu Thăng phát hiện, phạm vi bốn phía rộng rãi, phía xa là một toà đình viện kiểu Trung Quốc, khoảng cách từ bên này tới bên đó tầm trăm bước, nhưng có thể nói, một bước đi là một cảnh, thậm chí mỗi một góc độ nhìn đều thấy có sự khác biệt, chỉ một lối vào đã tinh xảo như thế.

Hơn nữa Bạch Tiểu Thăng có thể thấy, những chi tiết kiến trúc nhỏ ở nơi này như vườn hoa nhỏ vừa có yếu tố hiện đại u Mĩ nhưng được kiểu thiết kế Trung Quốc bao quát bên trong tạo thành một thể.

- Tuyệt vời!

Khoảnh khắc Bạch Tiểu Thăng dừng chân một lát cuối cùng nói ra cảm thán.

Vệ Phong nở nụ cười.

Có thể thốt lên tán thưởng cũng không ngạc nhiên, thế nhưng ánh mắt nhìn đều là chỗ thiết kế tinh diệu, đấy mới đáng quý.

- Thảo nào hắn nói coi đại sư Tống Giai vừa là thầy cũng vừa là bạn, lần đầu tới đây đã có kiến thức nhìn nhận như thế, không phải người bình thường!

Vệ Phong nói thầm, dùng tay ra hiệu với Bạch Tiểu Thăng.

- Xin mời!

Vệ Phong cùng Bạch Tiểu Thăng đi một đường.

Vào giờ phút này, khách khứa đến chúc thọ không ít, bên ngoài quảng trường bao nhiêu là xe và người. Xe là xe xịn, người cũng khí độ bất phàm. Những vị khách kia không có chỗ nào khác với Bạch Tiểu Thăng, trên người khí thế nội liễm, ánh mắt sáng như đuốc, mỉm cười cùng người đối diện cực kỳ lễ độ.

Những nhân vật càng khiêm tốn như vậy, càng không phải người bình thường!

Người bên ngoài tự có người bên ngoài bắt chuyện, có điều lúc Vệ Phong dẫn theo Bạch Tiểu Thăng tiến vào đình viện , rất nhiều người đuổi tới chào hỏi hắn, bao gồm những vị khách thân phận bất phàm kia.

Nói cho cùng, tuy rằng Vệ Phong chỉ là người phụ tá, nhưng hắn là trợ lý cho đại sư Tống Giai, những người thấy hắn, đều khách khí hai phần, điều này cũng ứng theo câu nói kia —- “Tể Tướng trước cửa quan thất phẩm" !

Từ chuyện này đến chuyện Bạch Tiểu Thăng gọi tiếng ” anh Vệ" căn bản không thiệt thòi cho hắn, ngược lại được Vệ Phong xưng hô anh em chính là coi trọng hắn.

Những vị khách này, Vệ Phong đa số đều nhận ra, mỉm cười chào hỏi đáp lễ theo mọi người, nhưng bước chân cũng không ngừng.

Mọi người nhìn thấy hắn tự mình dẫn một người trẻ tuổi đi vào trong, ánh mắt hiếu kỳ đều nhìn trên người Bạch Tiểu Thăng, nhớ kỹ Bạch Tiểu Thăng thành một nhân vật chính.

Cuối cùng cũng đi qua khoảng sân, Vệ Phong dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi tới trước một gian phòng, gõ nhẹ lên cửa.

- Vào đi!

Một từ ngắn ngủi mạnh mẽ, là tiếng của bạn cũ.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đẩy cửa vào.

Đại sư Tống Giai đang viết chữ bằng bút lông, vừa thấy Bạch Tiểu Thăng nhất thời cười to nhiệt tình tiến lên đón.

- Con trai tốt, đã lâu không gặp!

- Đúng đấy, đã lâu không gặp lão gia.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đáp lời.

Hay người thân thiết đến nỗi Vệ Phong phải kinh ngạc.

Xem ra người trẻ tuổi này, thực sự là người mà đại sư coi trọng! Trong lòng Vệ Phong, trình độ coi trọng đối với Bạch Tiểu Thăng cao thêm hai phần.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống cùng đại sư Tống Giai, đại sư tự mình rót cho một chén trà, sau đó bọn họ sảng khoái nói chuyện vui cười không ngừng. Nói đến chuyện nửa năm này, Bạch Tiểu Thăng từ một công nhân phổ thông, vậy mà đã trưởng thành đến một tổng giám đốc của một công ty có quy mô khá lớn, càng là đang ở trong cuộc thi để thăng tiến lên cao hơn.

Đại sư Tống Giai không nhịn được vì đó lớn tiếng khen hắn.

Một giờ chớp mắt trôi qua.

Ngoài cửa có người giúp việc đến báo, Vệ Phong nghe xong đi tới bên cạnh đại sư Tống Giai, ghé tai hắn thuật lại nội dung.

- Tiểu Thăng, hiện tại tôi muốn đi gặp một người bạn cũ. Cậu trước tiên ra phòng khách ngồi một chút.

Đại sư Tống Giai cười nói.

Vệ Phong cười tiến lên dẫn đường, mời Bạch Tiểu Thăng đi theo.

- Vệ Phong, dẫn hắn đi sảnh chữ 'Huyền'.

Đại sư Tống Giai vội vã dặn một tiếng trước khi đi.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý, nhưng nhìn thấy con ngươi Vệ Phong đột nhiên co rụt lại, thậm chí kinh ngạc nói.

- Đi sảnh chữ 'Huyền'?

Bạn cần đăng nhập để bình luận