Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 731: Nơi đây gặp cố nhân



Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tràn ngập sự kinh ngạc nhìn Vệ Phong. Tống Giai đại sư trước khi đi, cũng đã nói danh tự của phòng khách cho hắn.

Làm sao phản ứng của hắn lại mạnh mẽ như thế.

Cái danh tự ‘Huyền’ màu đen ở cửa phòng kia, có cái gì đặc thù sao?

- Bạch lão đệ, mời đi theo ta!

Vệ Phong lấy lại tinh thần nhìn Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Ánh mắt hắn so với lúc nãy hoàn toàn có sự thay đổi, càng lúc càng kính trọng Bạch Tiểu Thăng hơn.

- Anh Vệ, cái chữ 'Huyền' kia ở cửa phòng có gì kỳ lạ sao?

Bạch Tiểu Thăng không vội đi mà ngược lại cười hỏi.

- Cậu không biết sao?

Vệ Phong ngạc nhiên hỏi lại.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng gật đầu, Vệ Phong nở nụ cười:

- Đã như vậy, thì tôi sẽ nói cho cậu biết.

Bạch Tiểu Thăng lập tức biểu hiện bộ dáng lắng nghe.

- Chắc cậu cũng biết Tống Giai đại sư đối với văn hóa cổ đại rất là tôn sùng, cái văn hóa này cũng ảnh hưởng đến rất nhiều đến các tác phẩm kiến trúc của ngài, điều đó cũng bao gồm cả cái tòa nhà này.

Vệ Phong mở miệng khẽ nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gù.

- ‘Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ Hồng Hoang', là câu đầu tiên trong “Thiên Tự Văn”. 'Thiên địa huyền hoàng' có xuất thân từ (Dịch Kinh). Mà tòa nhà này, có tổng cộng bốn cái phòng khách, liền phân biệt lấy Thiên, Địa, Huyền, Hoàng để mệnh danh. Mỗi khi có những sự kiện trọng đại được tổ chức, thì những tân khách trong mỗi sảnh tiệc đều có sự khác biệt khác nhau.

- Mặc dù Tống Giai đại sư đối với tân khách không có phân chia giai cấp cao thấp, quý hèn nhưng chung quy mọi người ở thế gia vọng tộc ai lại không như thế.

- Những người đức cao vọng trọng kia, đứng ở vị trí cao lâu dài, sẽ không hẳn vui lòng ngồi chung một phòng cùng với tiểu thương, chắc cậu có thể lý giải được điều này. Thân phận khác biệt, giai cấp cũng khác biệt. Có người rất cố gắng nói tới hàng triệu mối quan hệ, lại không biết có người chỉ suy nghĩ thôi lại là những cuộc mua bán hàng trăm triệu.

- Ở nơi này từ trước đến nay, xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện để cho thiên hạ cười đùa, đã có biết bao nhiêu là chuyện náo loạn, tôi tự mình trải qua nên tự nhiên rõ ràng.

Vệ Phong nói.

- Cuối cùng, dưới sự mãnh liệt đề nghị của các môn sinh đắc ý nhất của mình, Tống Giai đại sư phải làm ra sự phân chia này.

- Sảnh chữ 'Thiên', khách nhân niên kỷ tầm bốn mươi tuổi trở lên. Ai trong số này cũng có thanh danh, địa vị, tài sản. Ai cũng là chúa tể một phương!

- Sảnh chữ 'Địa', khách nhân niên kỷ cũng là ba mươi lăm tuổi trở lên, mặt khác cũng không yêu cầu gì hơn, đây cũng coi như là bổ sung cho sảnh chữ 'Thiên' mà thôi. Có điều ở cái tuổi này, bên trong khách mời kém cỏi nhất cũng là đại gia ở mỗi lĩnh vực có chút thành tựu.

- Sảnh chữ 'Huyền' lại có yêu cầu hà khắc hơn, tân khách yêu cầu niên kỷ ba mươi lăm trở xuống, hoặc là đến từ siêu cấp thế gia, con cháu của các vị chính khách có địa vị quan trọng, ngoài ra còn phải là người kiệt xuất nhất trong đó hoặc là người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, danh chấn một phương. Mỗi người, ai cũng tồn tại như quái vật!

- Sảnh chữ 'Hoàng' vị thế cũng như sảnh chữ ‘Địa’ là nơi bổ sung cho sảnh chữ 'Huyền', nhân số đông đảo, chỉ cần là khách nhân trẻ tuổi đều có thể tiến vào bên trong.

Lại còn có cái phân chia loại này, Bạch Tiểu Thăng ngeh xong cũng hơi kinh ngạc.

- Kỳ thật, Tống Giai đại sư hàng năm sẽ tổ chức một hoạt động thường niên rất lớn, nhiều người đều là khách quen. An bài vị trí ghế ngồi cũng sớm đã an bài ổn thỏa, ai ở vị trí này thì cá nhân đều rõ ràng. Có điều cũng có ngoại lệ. Tỉ như khách nhân mới được mời, như cậu chẳng hạn.

Vệ Phong cười nói.

Sắp xếp để cho Bạch Tiểu Thăng đi sảnh chữ 'Huyền', điều này đại biểu rằng Bạch Tiểu Thăng trong mắt Tống Giai đại sư có cùng đẳng cấp so với những hào môn quý tộc kia, là dòng dõi kiệt xuất nhất trong gia tộc chính khách đỉnh cấp, đây là một loại khẳng định lớn lao.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Vệ Phong chăm chú nhìn thần sắc bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng một lát. Theo hắn thấy Bạch Tiểu Thăng kỳ thật vẫn không lĩnh hội được hàm nghĩa đại biểu của sảnh chữ 'Huyền'.

- Đi thôi, tôi hiện tại liền mang cậu tới đó.

Vệ Phong cười nói.

Không cần hắn dông dài nói lời thừa thải. Chờ qua tới nơi đó, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên có thể lĩnh hội được.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười cười, không hỏi thêm nữa mà nối bước cùng Vệ Phong đi tới sảnh chữ ‘Huyền’.

Hai người vừa đi vừa nói, đi qua cửa vào một gian đại sảnh, Vệ Phong cười một chỉ lên tấm biển treo bên trên.

- Đây là sảnh chữ 'Hoàng'.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn một chút, tấm biển lớn chạm trổ nổi lên bốn chữ cái lớn cứng cáp mạnh mẽ —— "Thiên địa huyền hoàng".

Ba chữ trước đều là màu đen, chỉ có riêng chữ ‘Hoàng’ là tô đỏ.

Đoán chừng ở những sảnh tiệc khác, cũng treo dạng này tấm biển như thế này a. Nếu lấy chữ cái nào mệnh danh, thì chữ cái đó sẽ được tô đỏ, giúp cho người ta dễ dàng nhận ra.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn, liền muốn cùng Vệ Phong rời đi.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc truyền đến.

- Bạch tiên sinh, cậu làm sao cũng ở nơi đây!

m thanh trong sảnh chữ 'Hoàng' vọng ra, một thanh niên trẻ tuổi vội vàng đi tới chào hỏi.

Thân hình người này thon gầy, nhìn hào hoa phong nhã bên trên còn đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.

- Chu Bình?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người này cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Khoảng thời gian trước lúc đi Lý gia chúc thọ, Bạch Tiểu Thăng có quen biết với con trai của thư ký Thiên Thanh thị trưởng Đới Danh Thành —— Chu Bình. Hắn có năng lực giám định các văn vật, di vật văn hóa, nghe thiên hạ đồn hắn ở lĩnh vực này cũng có chút danh tiếng.

Không nghĩ tới, hai người lại gặp nhau ở đây.

- Bạch tiên sinh, cậu cũng đến chúc thọ Tống Giai đại sư sao?

Chu Bình hết sức ngạc nhiên hỏi.

Vệ Phong đi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng nhưng Chu Bình cũng không có chào hỏi, bởi vì căn bản hai người cũng không quen biết.

Dù sao tân khách nhiều như vậy, nếu không phải nhân vật trọng yếu thì cũng không cần Vệ Phong đi nghênh đón.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười gật gật đầu.

- Anh là theo ai tới đây hay là tự mình đi tới?

Chu Bình nhịn không được hạ giọng hỏi thăm.

- Tôi không đi cùng người khác, tôi đi một mình.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười trả lời.

- Cũng đúng, cũng đúng, tối thiểu nhất thì anh cũng là Tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh mà, dĩ nhiên là có tư cách tới đây, mau mau vào đây, tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy vị đại nhân vật.

Chu Bình ngược lại rất nhiệt tình, muốn lôi kéo Bạch Tiểu Thăng tiến vào sảnh chữ 'Hoàng'.

- Bạch lão đệ!

Vệ Phong lập tức la lên.

Hắn vẫn đang chờ đợi đưa Bạch Tiểu Thăng đi đến sảnh chữ 'Huyền' đây.

- Anh Vệ, anh cứ lo công việc của mình đi. Tôi ở chỗ này chờ là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Kỳ thật, hắn vốn không có nhiều hứng thú đi sảnh chữ 'Huyền' cho lắm.

Tống Giai lão gia tử mặc dù nâng đỡ hắn, muốn để cho hắn tham dự vào vòng tròn những người có nhân khí cao hơn. Từ đó tạo ra những mối quan hệ tốt cho công việc.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng thật không muốn cùng những người gọi là nhân tài kiệt xuất, tài tuấn kia làm bạn. Bởi vì trong cuộc đời của hắn, những người kia không phải dùng để kết giao bằng hữu, mà là đá kê chân để hắn lấy ra làm bàn đạp mà tiến lên.

Huống hồ tương lai hai ba năm nữa, Bạch Tiểu Thăng hắn sẽ vượt xa bọn họ, thậm chí là cả bậc cha chú của bọn họ.

- Nhưng…

Vệ Phong ở ngay trước mặt người ngoài, thật không tiện cùng Bạch Tiểu Thăng nói nhiều.

Theo cái nhìn của hắn, Bạch Tiểu Thăng đây là từ bỏ một cơ hội cực tốt để tạo nhiều mối quan hệ cao hơn.

- Tôi ở chỗ này rất tốt, dù sao những đại sảnh này chỉ là địa phương chờ tiệc rượu bắt đầu mà thôi, ở đâu cũng vậy mà.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Thấy hắn kiên trì như vậy Vệ Phong cũng chỉ biết gật đầu:

- Cậu nếu đổi ý muốn đi, thì chỉ cần tìm người giúp việc nào cũng được, để hắn thông báo cho tôi biết, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể lại đây!

Đối với Bạch Tiểu Thăng, Vệ Phong cũng coi như là lấy hết tâm tư đối đãi.

- Đa tạ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Phần hảo ý này của Vệ Phong hắn tự nhiên tâm lĩnh.

Nhìn theo bóng lưng Vệ Phong rời đi, Chu Bình ở bên cạnh nhịn không được khẽ hỏi:

- Vị này là người nhà của Tống Giai đại sư sao?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ gật đầu.

- Lợi hại, cậu vậy mà có người quen ở chỗ như thế này.

Chu Bình sợ hãi thán phục nói.

Ở chỗ này có người quen thì coi như lợi hại sao? Bạch Tiểu Thăng nhịn không được ở trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh thường.

- Được rồi, tiến vào thôi, Bạch huynh đệ, để tôi giới thiệu cho cậu vị nhân vật cấp cao chân chính nhé, tôi cũng là dựa vào bọn họ mới có thể tới được đây.

Chu Bình dẫn Bạch Tiểu Thăng hướng đi vào bên trong sảnh chữ 'Hoàng', vừa đi còn một bên trịnh trọng căn dặn:

- Đối với bọn họ, cậu ngàn vạn lần nên nhớ không nên làm bất cứ điều gì thất lễ nhé, bọn họ ai ai cũng là tồn tại có bối cảnh cực kỳ kinh người đó.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm buồn cười, không cưỡng được, đi theo Chu Bình nhưng mắt thì nhìn hướng nhóm người mà Chu Bình nhắc tới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy những người đó thì lập tức sững sờ.

Làm sao lại nhìn quen mắt như thế...

Bạn cần đăng nhập để bình luận