Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 734: Thăm dò



- Người anh em này, trông lạ mặt vô cùng, không biết nên xưng hô thế nào?

Giang Tả Uy mỉm cười nhã nhặn, ngôn từ lịch sự nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng ha, anh tên gì? Lần sau còn muốn chạy, tôi cũng tiện bắt anh!

Lâm Kha đột nhiên hỏi, đôi tay trắng nõn nhỏ xinh chống lên eo.

Nghe Lâm Kha nói như vậy, Giang Tả Uy khẽ giật mình. Hắn vốn cho rằng Bạch Tiểu Thăng là bạn của hai cô, thế nào mà ngay cả tên cũng không biết? Còn có, cái gì chạy rồi bắt? Đang nói cái gì thế?

Giang Tả Uy nghe không hiểu, nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Dù sao, cô nàng Lâm Kha này đôi lúc lại trở chứng điên điên khùng khùng, lời nói ra không cần phải quan tâm.

- Tôi tên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng rất thoải mái nói ra tên của mình.

Mặc dù Giang Tả Uy cử chỉ giả dối nhưng vẫn tính là có lễ phép, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ không bất lịch sự coi người ta như không khí.

Huống chi, Lâm Kha còn hỏi cùng một vấn đề. Nếu cô nhóc bạo lực này không chiếm được đáp án thì chẳng biết lại làm ra hành động đáng sợ gì. Ra tay trước mặt mọi người, cô nàng đều có thể làm được!

Tiểu loli thanh thuần đáng yêu, tay nhỏ chân xinh là thế nhưng quyền đấm cước đá lại uy mãnh vô cùng. Bạch Tiểu Thăng sợ đánh thua thì mất mặt, mà đánh thắng thì càng mất mặt hơn. Cho nên đối với cô nàng kiêng kị vượt xa người khác.

- Bạch Tiểu Thăng.

Giang Tả Uy ghi nhớ cái tên này, trong đầu nhanh chóng tìm tòi một phen, nhưng không hề có thu hoạch. Hắn chắc chắn, trong những người đến nhà Tống Giai đại sư, từ hào môn thế gia đến danh nhân chính trị, không có một ai họ Bạch.

“Là người mới.” Giang Tả Uy thầm nói.

- Bạch Tiểu Thăng!

Bên cạnh, Lâm Kha phản ứng lớn đến lạ kỳ, thậm chí cao giọng quát một tiếng, đôi mắt to tròn phát ra tia sáng quỷ dị. Dường như đã từng nghe qua tên hắn, biết rõ hắn lắm vậy.

- Chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng bị hành động của Lâm Kha dọa cho hết hồn, không hiểu tên của mình có gì đặc biệt làm cô nàng phản ứng lớn đến thế.

- A... Không có gì, ha ha ha...

Lâm Kha xua tay, đột nhiên bật ra một chuỗi tiếng cười dài đầy quái dị.

Bạch Tiểu Thăng bỗng thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cảm giác ánh mắt của Lâm Kha nhìn mình cứ luôn không thích hợp, hỏi lại thì cô nàng chẳng chịu hé môi.

- Tôi ghi nhớ tên anh rồi.

Lâm Kha chỉ nói một câu như vậy, nét cười giảo hoạt như hồ ly.

- Chẳng hay lần này Bạch tiên sinh theo vị trưởng bối nào trong nhà đến chúc thọ Tống Giai đại sư?

Giang Tả Uy vẫn một mặt lễ độ, tươi cười hỏi thăm.

Trầm Nhất đứng sau lưng Giang Tả Uy, trên một mắt dưới một mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng. Hắn đối với Bạch Tiểu Thăng rất khinh thường, cảm thấy Uy thiếu gia khách khí quá mức.

Hắn thấy Bạch Tiểu Thăng một bộ bình tĩnh thong dong, trong lòng càng thêm khinh miệt. "Cái tên này cứ tỏ vẻ thanh cao, ai không biết còn tưởng hắn từ sảnh chữ ‘Huyền’ đi ra."

Trước sự dò hỏi của Giang Tả Uy, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười đáp:

- Tôi không cùng trưởng bối tới, bọn họ chỉ là người bình thường, cũng không quen biết với Tống Giai đại sư.

Không có bối cảnh?

Trình độ coi trọng của Giang Tả Uy với Bạch Tiểu Thăng, lập tức tụt dốc không phanh.

Trên cõi đời này, người không có bối cảnh như bèo trôi không rễ, nước chảy không nguồn, không đáng để lo.

Giang Tả Uy lại hỏi:

- Vậy không biết, Bạch tiên sinh dùng thân phận nào để tham gia?

Tiệc mừng thọ hàng năm của Tống Giai đại sư, tụ tập không ít con cháu thế gia giới kinh doanh, chính trị, rất nhiều người có máu mặt dùng trăm phương nghìn kế tìm cơ hội tiến vào. Đáng tiếc, không phải bất kỳ người nào đến đưa một phần lễ vật là có thể vào!

Cho nên, Giang Tả Uy muốn làm rõ, Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc có thân phận thế nào mà có thể đến chỗ này.

- Tôi ở Thiên Nam, may mắn được gặp Tống Giai đại sư một lần, mượn phần cơ duyên này mới có thể tới xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nhàn nhạt giải thích.

Hắn sao không nhìn ra. Giang Tả Uy này mặt ngoài ra vẻ khách khí nói chuyện phiếm với mình, kì thực là thăm dò mình.

Nếu như mình không có bối cảnh, không có quan hệ, đối phương sẽ xử sự với mình ra sao? Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nổi hứng muốn nhìn xem.

Mỗi lời hắn nói đều là "sự thật", chỉ có điều không nói hết mà thôi. Trong mắt Tống Giai đại sư, bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ so với những học sinh kia của đại sư còn thân hơn!

Điểm này, đánh chết Giang Tả Uy cũng không nghĩ ra được, nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Ha, Bạch tiên sinh thật là may mắn.

Nghe Bạch Tiểu Thăng là gặp vận may mới có thể tiến đến, Giang Tả Uy liền cười. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều thêm hai phần khinh miệt.

Không bối cảnh, không quan hệ, không thân phận, không địa vị. Bạch Tiểu Thăng có thể gọi là người bốn không. Dưới cái nhìn của hắn liền không đáng để lo.

- Có điều ta thấy Trương thiếu đối với ngươi dường như rất... kính trọng!

Giang Tả Uy chuyển mắt nhìn sang Trương Thiên Tắc.

- Tôi đối với mọi người đều rất tôn kính, chỉ cần là người có chân tài thực học, kính trọng thêm mấy phần thì có làm sao?

Trương Thiên Tắc đạm mạc nói.

Lại nói, ngay từ đầu Trương Thiên Tắc luôn một mực ở bên cạnh thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Hắn cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra Giang Tả Uy đang dò xét thực hư Bạch Tiểu Thăng. Sau khi đã tìm hiểu rõ ràng hết thảy, Giang Tả Uy sẽ có động tác gì, hắn không biết được. Nhưng mà, hắn cũng không ngại xem trò vui, nhìn Giang Tả Uy gặp chuyện không may.

"Tên họ Bạch này rất biết ẩn giấu, đằng sau vẻ khiêm tốn giản dị là cả đống mìn to, chỉ cần giẫm một phát, bảo đảm ngươi sẽ nổ tan xương nát thịt!" Trương Thiên Tắc âm thầm cười lạnh.

Những gì hắn nghĩ, Giang Tả Uy tất nhiên không biết.

- A? Bạch tiên sinh rất có tài sao?

Giang Tả Uy ném cho Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nghi ngờ, đoạn cười hỏi.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh sở trường giám định văn vật, nhất là phương diện thơ họa, trình độ rất cao.

Chu Bình ở bên cạnh chen vào nói.

- Cậu là ai?

Giang Tả Uy cau mày hỏi.

- Tôi là Chu Bình đến từ Thiên Thanh, trong giới chuyên gia giám định đồ cổ, cũng coi như là có chút chút tiếng tăm.

Chu Bình cười bồi, thừa cơ nói.

Hắn tới đây, vốn là để kết giao quan hệ. Có thể làm quen người đứng đầu sảnh chữ "Hoàng", hắn hiển nhiên vui lòng.

Giang Tả Uy gật gật đầu, nhạt nhẽo cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

- Thì ra ngươi bằng vào điểm này mới được Trương thiếu coi trọng.

Hắn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng ngạo mạn.

- Bạch Tiểu Thăng, anh còn có thể giám định sao? Vậy mà em không biết!

Trần Hiểu Á bỗng nhiên la lên rồi quay sang nói với Lâm Kha:

- Nhưng mà mình chắc chắn, anh ấy nấu ăn rất giỏi, có một không hai, có thể sánh vai với bếp trưởng. Chưa hết, anh ấy còn có thể xem tướng, vả lại xem siêu chuẩn. Vừa là trù nghệ đại sư kiêm tướng thuật đại sư, thật tài giỏi!

Trần Hiểu Á nhận xét Bạch Tiểu Thăng, trong lời nói biểu lộ thán phục, kính nể sâu sắc.

“Hắn chính là dựa vào thủ đoạn này để mê hoặc Trần Hiểu Á sao?” Giang Tả Uy trong lòng hơi động. “Nếu như Trần Hiểu Á coi tên họ Bạch này là bạn, Trương Thiên Tắc sợ cũng phải bó tay hết cách, chỉ có thể một bên sinh hờn dỗi. Vậy thì không trách!"

- Hắn tài giỏi như thế sao?

Lâm Kha ngạc nhiên nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng.

- Mình chỉ biết, hắn tựa hồ thân thủ nhanh nhẹn, có thể tránh thoát khỏi đòn đánh lén của mình, hẳn là từng luyện qua võ thuật, đánh nhau không tồi!

Đây là Lâm Kha khẳng định.

- Cô bạn của tôi vậy mà cũng có lúc tán thưởng người khác!

Trần Hiểu Á cười nói, nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

- Giám định, tướng thuật, nấu ăn cũng lợi hại như vậy, còn biết công phu. Bạch Tiểu Thăng, anh quả thực toàn năng!

Trần Hiểu Á không tiếc lời ca ngợi.

Giang Tả Uy lại không mặn không nhạt, cười lắc đầu.

- Chút tài lẻ con con đó sợ là khó mà đến được nơi thanh nhã.

- Nói đến lợi hại như vậy, sao hắn còn ở lại chỗ này, không đi sảnh chữ “Huyền” đi!

Trầm Nhất bỗng nhiên mở miệng, lạnh giọng khiêu khích.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nhìn Giang Tả Uy và Trầm Nhất, ngạo nghễ cười nói:

- Hai người không biết. Tôi không đi không phải không thể đi mà là không muốn đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận