Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 736: Đặc quyền tối cao



Vệ Phong vừa mới ra mặt một cái. Đôi mắt của Giang Tả Uy và Trương Thiên Tắc liền sáng lên, hai người lập tức tiến lên nghênh đón. Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Trần Hiểu Á, Lâm Kha cũng đi qua.

Bốn người bọn họ kéo theo tất cả mọi người đang ở trong sảnh lúc này, như là dòng nước bị dẫn động tụ lại một chỗ hướng về cửa ra vào.

Bạch Tiểu Thăng cũng theo họ đi qua đó.

Ánh mắt của Chu Bình đầy vẻ kinh nghi bất định, thần sắc phức tạp nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhắm mắt đi theo đuôi phía sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

- Vệ tiên sinh!

- Vệ quản gia!

Bốn người Giang Tả Uy xưng hô với Vệ Phong như vậy.

- Vệ ca.

Đến lượt Bạch Tiểu Thăng bên này, hắn hô lên không giống xưng hô của những người kia.

Hai người Giang Tả Uy, Trương Thiên Tắc sững sờ, không tự chủ được phải liếc hắn một cái.

Làm sao xưng hô như vậy với Vệ Phong, Bạch Tiểu Thăng nghĩ như thế nào thế?

Muốn lôi kéo làm quen ngay trước mặt mọi người sao?

Tuổi tác của Vệ Phong mặc dù trông không quá lớn, nhưng mà thân phận của ông ấy không thể để cho bọn họ tùy ý như thế!

Trong thâm tâm muốn âm thầm gọi người đó là Vệ ca thì cũng được thôi, nhưng mà làm như thế trước mặt mọi người nghe có vẻ không được tôn trọng Vệ Phong chút nào!

Giang Tả Uy và Trầm Nhất cười lạnh.

Trần Hiểu Á và Lâm Kha cũng không chịu được có chút lo lắng.

Nhưng mà ánh mắt của Chu Bình lại nhấp nháy chập chờn, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai trăm ánh mắt từ khắp mọi phía đang tranh nhau hướng về người vừa gọi Vệ Phong là “Vệ ca” để dò xét.

Rất nhiều người đang nói thầm.

- Người này gọi quản gia Vệ Phong bằng cái gì, ca? !

- Hắn như thế này là đang lôi kéo làm quen trước mặt mọi người à, hắn có tư cách gì mà gọi như vậy!

- Thật là không hiểu lễ tiết, người mới kiểu gì mà không có quy củ!

Vệ Phong cười cười với Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng là quản gia Vệ Phong có hàm dưỡng, thế mà vẫn có thể cười được!

- Đúng vậy thật là rộng lượng!

Rất nhiều người chậc chậc ngưỡng mộ đối với Vệ Phong.

- Tôi đến là có chút chuyện muốn nói với mọi người, nhưng mà tôi nhìn chỗ này mọi người thật náo nhiệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vệ Phong cười hỏi mọi người.

- Còn không phải do người này sao, lời hắn nói ra thật là ngông cuồng, khiến tất cả mọi người ở đây nhịn không được nên bật cười!

Trầm Nhất nhanh miệng, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng rồi cười nói.

- Sao?

Vệ Phong nhất thời tò mò, rất hứng thú mà nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Vị này là Bạch lão đệ, mặc dù hắn nói là người mới lần đầu tham gia yến hội, nhưng mà lòng dạ vẫn còn rất cao, nói bản thân muốn đi sảnh chữ 'Huyền'.

Giang Tả Uy cười nói.

- Có lý tưởng nói chung là tốt, nhưng mà đâu phải là muốn thì có thể thực hiện được đâu.

Trên dưới một trăm người xung quanh nghe vậy đều cười một tiếng thật to.

Bây giờ, tiểu tử này có thể tính là đang thiếu tôn trọng quản gia Vệ Phong trước mặt nhiều người như vậy! Giang Tả Uy âm thầm cười lạnh.

- Cậu muốn đi sảnh chữ 'Huyền'?

Vệ Phong ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi một cách kỳ lạ.

- Nghĩ lại thì cũng không hề phạm pháp, tại sao lại không được!

Lâm Kha vượt lên trước nói với Vệ Phong.

- Quản gia Vệ Phong, có thể nể mặt mũi tôi một chút cho tôi dẫn hắn đi không?

- Nếu hắn đã muốn đi thì tôi đồng ý để hắn cùng đi, cũng xin Vệ tiên sinh nể mặt tôi nữa!

Trần Hiểu Á cũng nói tương tự.

Hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ đều ủng hộ như thế, thật là khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Nhưng mà trong đám người mà Giang Tả Uy cầm đầu ánh mắt đều vô cùng xem thường Bạch Tiểu Thăng.

Dựa vào mấy cô gái để được đi sảnh chữ 'Huyền', thật không biết viết hai chữ “mất mặt” như thế nào.

- Tôi không thể đồng ý yêu cầu này của các người.

Vệ Phong rất quả quyết nói lời cự tuyệt, làm cho bọn người Giang Tả Uy nhịn không được cười phá lên.

Lâm Kha có chút tức giận, còn Trần Hiểu Á lại có chút bất đắc dĩ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười không nói gì.

- Bởi vì hắn vốn là có thể được đi sảnh chữ 'Huyền', không cần các người đưa đi đâu.

Vệ Phong cảm thấy buồn cười nên tiếp tục nói.

- Chính vì hắn nói rằng có bạn bè ở đây nên mới nhất định phải tới.

Nói xong, Vệ Phong còn nhìn về phía Chu Bình một chút.

Chỉ một câu nói đã làm cho đám người đang ồn ào náo động bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người đều không nói lên lời chỉ ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Giang Tả Uy và Trầm Nhất trên mặt còn đang cười bỗng đông cứng lại.

Hắn vốn dĩ là có thể đi sảnh chữ "Huyền"? Nhưng chính hắn lại không đi? Điều này không phải lời nói khoác lác lúc nãy của tiểu tử này sao?

Vậy mà... đó lại là sự thật!

Yên lặng qua đi, đám người này lại bắt đầu ầm ĩ.

- Hóa ra những gì hắn nói đều là sự thật, vậy mà chúng ta còn cười cợt người ta!

- Cứ cho là hắn đang khoác lác, thật không nghĩ tới, hắn là trâu thật!

- Thiếu gia Tả Uy gây chuyện đầu tiên, chuyện này muốn oán nhất chính là hắn!

Tiếng bàn luận nhốn nháo bên dưới khiến trên mặt Giang Tả Uy xuất hiện một vòng đỏ ửng, hắn trừng mắt thật lớn dò xét từ đầu đến chân Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn đi nhìn lại vẫn không ra hắn có chỗ nào giống một người có thể đi sảnh chữ "Huyền"!

Huống hồ, hắn đã từng một hai lần thăm dò qua, tiểu tử này đòi hỏi bối cảnh không có bối cảnh, cần có thân phận không có thân phận! Vậy thì dựa vào cái gì?

Hẳn là họ Bạch này cố ý trêu đùa hắn! Từ lúc bắt đầu đã không có nói thật! Giang Tả Uy trong bụng lộp bộp một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hắn trâu hay không trâu, cần gì phải chứng minh rõ ràng cho những người này.

Sảnh chữ "Huyền" có thế nào, hắn cũng sẽ không để vào mắt!

Đôi mắt Chu Bình bắn ra tia kỳ lạ, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ!

Hóa ra người trâu thật sự chân chính, vẫn luôn một mực ở bên cạnh hắn.

Gần như thế!

Đáng hận là hắn có mắt không tròng, còn đòi dẫn người ta đi cùng để lôi kéo làm quen với "Đại nhân vật" trong mắt của hắn.

Thật tình không biết, người hạng bét của sảnh chữ 'Huyền' được tôn sùng hơn rất nhiều so với người đệ nhất của sảnh chữ 'Hoàng'!

- Không nghĩ tới mình tinh thông giám định, cũng có lúc được mở rộng tầm mắt.

Chu Bình âm thầm thở dài một tiếng.

- Cha mình đã kêu mình đi theo ông học cách 'Nhìn người', trước kia mình không muốn, bây giờ mới biết, hóa ra việc nhìn người còn khó hơn trăm lần so với nhìn đồ cổ!

Hắn đem tâm tư âm thầm quyết định, từ nay về sau sẽ quyết tâm đi theo cha học hỏi kinh nghiệm!

Trần Hiểu Á cười ngọt ngào nhìn Bạch Tiểu Thăng, chính nàng cũng cảm giác được với tài năng của Bạch Tiểu Thăng có thể đi sảnh chữ "Huyền" là điều bình thường nhất!

Lâm Kha khoanh tay nhìn lên nhìn xuống Bạch Tiểu Thăng một chút như nhìn một vật thật hiếm lạ vậy.

Nàng xem xét như thế khiến Bạch Tiểu Thăng thấy hoang mang trong lòng.

- Vệ ca, anh vẫn nên nói chính sự đi.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nói với Vệ Phong.

Một tiếng "Vệ ca" này khiến đám người trở nên nghiêm nghị bởi vì hắn hoàn toàn có tư cách xưng hô như này với Vệ Phong.

Vệ Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút rồi cười một tiếng, nói với tất cả mọi người.

- Đại sư Tống Giai có nói, trước khi diễn ra tiệc rượu xin mời mọi người cùng nhau thưởng thức một màn biểu diễn nhạc hội, là dàn nhạc của nghệ sĩ dương cầm Gaidar tiên sinh của nước E, ngay tại bên kia bức vách cạnh sân có hành lang trái phải mọi người có thể tùy ý tìm cho mình chỗ ngồi để thưởng thức âm nhạc.

- Có ban nhạc biểu diễn!

Tinh thần của mọi người bỗng nhiên phấn chấn hẳn.

- Sảnh chữ 'Huyền' chính là chỗ có vị trí thưởng thức tốt hơn một chút.

Vệ Phong lại cười nói với Trần Hiểu Á và Lâm Kha.

- Nghệ sĩ dương cầm Gaidar! Quá tốt rồi, vậy chúng ta mau tới thôi. Đi, Bạch Tiểu Thăng, chúng ta cùng đi nào!

Trần Hiểu Á vội vàng nói.

Nàng rất ưa thích âm nhạc, đặc biệt là đàn dương cầm.

Đám người xung quanh cũng hưng phấn theo.

Sắc mặt của Giang Tả Uy có chút phát xanh, hắn cũng muốn nhận được đãi ngộ như những người của sảnh chữ "Huyền" nhưng đáng tiếc không có cơ hội.

Tên họ Bạch kia lại có!

- Trần tiểu thư, Bạch lão đệ cũng không thể đi theo cô được.

Vệ Phong cười nói.

- Vì sao vậy?

Trần Hiểu Á sững sờ.

Đám người cũng cùng cảm thấy không bình thường.

Không lẽ Bạch Tiểu Thăng bởi vì là không có đi sảnh chữ "Huyền" cho nên không thể hưởng thụ đãi ngộ ở bên kia sao.

- Bên kia sân, đối diện với đình viện có năm gian phòng, mở cửa có thể làm phòng dành cho những người thuộc sảnh chữ 'Thiên' và bộ phận người thuộc sảnh chữ 'Địa', nơi đó chính là chỗ Bạch lão đệ được đi.

Vệ Phong cười nói.

- Lão gia chúng tôi đã phân phó, hắn có thể đi cùng ba người bạn nữa cùng nhau qua đó hưởng thụ tư cách này!

Một câu nói ra khiến toàn bộ người ở đây hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người đều không thể tưởng tượng nổi mà nhìn sang chỗ Bạch Tiểu Thăng.

Đây là đãi ngộ thế nào chứ!

Quyền hạn ngang ngửa với hai sảnh chữ "Thiên" và “Địa”, không, còn có đặc quyền mang thêm bạn bè, với lại là do đại sư Tống Giai đích thân lên tiếng!

- Dựa, dựa vào cái gì?

Giang Tả Uy cuối cùng là không kìm nén được, la lên.

Hắn không phục!

- Anh không phải hỏi tôi, đưa lễ vật gì cho đại sư sao. Tôi nói có kiện lễ vật thứ hai, anh lại kinh thường. Dàn nhạc này chính là kiện lễ vật thứ hai của tôi đó!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói sau đó lập tức chọn người.

- Hiểu Á, Lâm Kha, theo tôi đi đến phòng kia!

- Chao ôi!

Hai cô gái hưng phấn dị thường.

- Chu Bình?

Bạch Tiểu Thăng liếc Chu Bình một cái.

- Anh cũng tới nha.

- Còn có tôi?

Chu Bình kinh ngạc đến im lặng, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đang theo Vệ Phong đi ra ngoài, rồi thấy vô số người đang mang ánh mắt hâm mộ kia, thân thể giống như bị chạm điện run rẩy, hưng phấn vô cùng.

- Chao ôi, quá tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận