Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 737: Giang Tả Uy không cam tâm



Bạch Tiểu Thăng đi song song với Vệ Phong, đi theo sau là Trần Hiểu Á, Lâm Kha, Chu Bình. Sau đó hơn hai trăm vị khách trẻ tuổi ở sảnh chữ "Hoàng" cũng ùn ùn kéo theo. Trận này trông như vương giả xuất hành, nhìn thật là uy phong hiển hách.

Đi qua một chỗ ngoặt, Giang Tả Uy lại tách ra khỏi đoàn người, tránh ở một bên.

Trầm Nhất trông thấy vậy liền nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Giang Tả Uy.

Khi bọn họ ngừng lại, phía sau có người đi qua bên cạnh bọn họ, cùng lắm chỉ liếc họ một cái, rồi yên lặng rời đi.

Giang Tả Uy ngóng nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng đang dẫn đầu, lửa giận trong lòng bốc lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Những năm qua, đều là hắn “Dẫn đội” dẫn theo hai trăm người cùng tuổi, cảm giác thoải mái vô cùng.

Ngày hôm nay, không những hắn không có cái quái gì mà người khác cũng ngoảnh mặt làm ngơ với hắn.

Chênh lệch như thế này hắn khó có thể chấp nhận được!

- Bạch Tiểu Thăng ngươi hay nhỉ, ngươi cái tai hoạ này, đồ sao chổi!

Giang Tả Uy tức giận lầm bầm ghi nhớ cái tên này.

- Làm sao bây giờ cậu Uy, cứ để hắn đắc chí như thế à?

Ánh mắt Trầm Nhất oán hận nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng. Giang Tả Uy mất danh tiếng, hắn cũng xui xẻo theo.

Những năm trước bao cô em nhiệt tình với hắn, ngày hôm nay họ không thèm liếc hắn một cái.

- Cậu Uy, chính là bởi vì hắn mới khiến tiếng tăm của chúng ta đều tiêu tan... Cơn giận này, không thể nhẫn nhịn được!

Trầm Nhất thấy Giang Tả Uy tức giận chưa đủ liền đổ thêm dầu vào lửa, chỉ lo Giang Tả Uy vừa rồi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có quan hệ tốt với Vệ Phong sẽ nuốt giận vào bụng.

- Anh là ngày đầu tiên quen biết tôi à? Hừ, xưa nay chỉ có chúng ta gây khó dễ cho người khác, lần này cũng vậy không có chuyện tôi âm thầm chịu đựng đâu. Họ Bạch kia có quan hệ không tệ với tổng quản Vệ Phong, chúng ta không thể vững vàng ở thế trên, vậy thì tìm một người không sợ Vệ Phong là được rồi!

Giang Tả Uy nhếch miệng cười gằn, quay đầu đi luôn.

Trầm Nhất cũng nở nụ cười vui vẻ đuổi theo.

Vệ Phong cùng Bạch Tiểu Thăng một đường đi tới sân diễn của ban nhạc.

Khoảng sân này sạch sẽ trống trải, hai bên đoạn giữa sân trồng dây leo, nhánh vươn lộn xộn cực kỳ rậm rạp, dây leo hướng lên trên leo lên theo cái khung, lại theo cái khung được dựng trên không trung, kéo dài một đường tới giữa sân, vừa vặn che đậy toàn bộ đoạn giữa sân.

Ánh sáng mặt trời ấm áp, xuyên qua khe hở của cành lá lọt xuống điểm nhỏ loang lổ, một điểm nhỏ sẽ không đủ sưởi nắng hoặc chói mắt.

Ban nhạc phân chia nhau ngồi ở ngay phía dưới.

- Năm phòng đối diện cái cửa kia, phòng ở giữa là của ông chủ đã ở sẵn rồi, còn lại trái phải có bốn phòng tùy ý các cậu lựa chọn.

Vệ Phong cười nói.

- Tôi còn đi qua chỗ đại sư Tống Giai, không tiện đi cùng các cậu nữa.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu với hắn nở nụ cười.

- Anh Vệ cứ đi làm đi.

Vệ Phong gật gù, lại liếc nhìn những người khác khẽ gật đầu rồi lúc này mới rời khỏi.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói một tiếng, cất bước thẳng đến đình viện.

Lời này của hắn như là hiệu lệnh, không chỉ ba người Trần Hiểu Á cùng đi mà đoàn người đông đúc phía sau cũng ùn ùn đi theo.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến giữa đình viện, phía sau có người đi theo một đoạn rồi mới phát hiện không đúng.

Đoàn người phía sau phân chia hai hướng trái phải, tiến vào trong hành lang. Nơi đó có một loạt chỗ ngồi, đó mới là ghế chính thức cho những người ở sảnh chữ "Hoàng" như bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng không giống vậy, chỗ bọn họ muốn đi là mấy gian phòng đối diện cửa, là nơi của khách quý!

Chính vì thế việc đi qua đình viện là điều tự nhiên, những người khác thì lại không có được đãi ngộ này.

Có những người “Đi chệch” ấy không để ý, vội vàng lui lại ra phía ngoài đi sang hành lang hai bên.

Bên trong đình viện, phía trước ban nhạc cũng sắp xếp ba hàng chỗ ngồi, một hàng mười lăm chỗ tổng cộng là bốn mươi lăm chỗ. Bên cạnh những chỗ ngồi này dựng thẳng một cái biển, trên mặt viết một chữ "Huyền" lớn!

Đây mới chính xác là vị trí của sảnh chữ "Huyền", không so được với "Phòng riêng" của các đại lão, có điều tốt hơn nhiều so với vị trí trái phải trong hành lang.

Giờ khắc này, sảnh chữ "Huyền" còn không có một bóng người.

Tin tưởng, những yêu nghiệt kia đều sẽ dự họp chậm một chút, mà những vị ở hai sảnh chữ "Thiên, Địa" - những trưởng giả có thân phận, địa vị, tư cách và sự từng trải siêu phàm kia, chắc chắn càng đến trễ hơn chút nữa.

Bạch Tiểu Thăng không hề hứng thú đối với những người kia, mặt hắn mỉm cười, đi tới chỗ ban nhạc.

Bọn họ vừa mới đến, Gaidar lập tức phát giác, đứng lên mỉm cười.

Không riêng gì Gaidar, toàn bộ thành viên trong ban nhạc, những nam thanh nữ tú nước E, toàn bộ đều đồng loạt đứng lên cười chào đón Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh!

Dẫn đầu là Gaidar, thành viên ban nhạc đồng thanh chào.

Điệu bộ và động tĩnh này làm cho bọn người Trần Hiểu Á, Lâm Kha, Chu Bình giật mình.

Cũng vì vậy mà làm cho mọi người trong hành lang kinh ngạc.

Cho dù dùng tiền thuê ban nhạc đến có thể làm cho bọn họ cung kính như thế sao?

Mọi người không rõ.

- Gaidar tiên sinh, chào mọi người, lát nữa tôi sẽ xem mọi người biểu diễn!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mà!

Gaidar giơ giơ nắm đấm, tràn đầy nhiệt tình.

Đám người Trần Hiểu Á sững sờ.

- Đúng rồi, giới thiệu cho ngài mấy người bạn của tôi.

Bạch Tiểu Thăng kéo Trần Hiểu Á lại, nói giọng cường điệu.

- Vị này là fan của ngài đấy!

- Chào ngài, Gaidar tiên sinh!

Trần Hiểu Á nở nụ cười vui tươi.

- Xin chào, cô chủ xinh đẹp!

Gaidar cười nói.

Trần Hiểu Á náo nhiệt tới giao lưu với Gaidar một lượt, Lâm Kha cũng liên tiếp nói chen vào, mọi người cùng nhau nói chuyện thật là vui.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng mang theo các cô gái đi thẳng đến gian phòng bên kia.

Một hàng năm gian phòng, Bạch Tiểu Thăng chọn cái thứ hai bên tay trái, vị trí không tệ.

Sau khi đi vào, bọn họ mới phát hiện, bên trong chỉ có tám chỗ ngồi.

- Năm gian phòng này, gồm có bốn mươi vị trí ngồi, lẽ nào là gộp lại với những người ở hai sảnh chữ 'Thiên, Địa'?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tràn đầy nghi hoặc.

Thực ra, bốn gian phòng trái phải này đúng là có tám vị trí ngồi, thế nhưng gian ở giữa có lớn hơn một chút, có mười hai chỗ ngồi, gộp lại chính là bốn mươi bốn chỗ ngồi. Bốn mươi bốn chỗ ngồi nhưng hai sảnh chữ “Thiên, Địa” chỉ có bốn mười bốn người.

Một khúc âm nhạc này, chỉ là món ăn “Khai vị” trước tiệc rượu thôi, là tiết mục thêm vào cũng không phải nhất định phải tham gia.

Vì lẽ đó, có khoảng chừng một phần ba người đến sớm chào hỏi, có ý muốn ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, không muốn ở lại đây.

Đặc biệt sảnh chữ "Thiên", một đám lão già hiếm thấy đang tụ tập, loại hội hè âm nhạc như này, mỗi người bọn họ ở nhà muốn nghe bất cứ lúc nào có thể nghe được, tự nhiên cũng sẽ không có cảm tình.

Vì lẽ đó những người ở sảnh chữ "Thiên", thậm chí có một phần tư người không đến!

Bốn mươi mấy chỗ ngồi này cũng thừa sức đủ!

- Ô, cực kỳ tốt mà!

Lâm Kha kêu to, lôi kéo Trần Hiểu Á đến thẳng chỗ ngồi.

Những chỗ ngồi rộng rãi thoải mái kia, song song phía trước có xếp bàn trà nhỏ, trên bàn bày mứt hoa quả, điểm tâm nhỏ màu sắc sặc sỡ.

Hai cô gái tùy ý ngồi vào chỗ cùng nhau thưởng thức.

Chu Bình ngồi vào vị trí ngoài cùng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ một cách bất đắc dĩ.

Mình muốn ngồi cùng bọn họ chỉ có thể ngồi cạnh sát bên Trần Hiểu Á chính là ngồi vào giữa hai người.

Bạch Tiểu Thăng xoa xoa mũi, do dự đi tới.

Một sẽ có một đám lão già đến đây mình ngồi ở vị trí tốt nhất, có phải là không tốt lắm không.

- Quên đi, ngồi trước rồi nói sau.

Bạch Tiểu Thăng rốt cục hạ quyết tâm, vậy mà khi hắn mới vừa ngồi xuống, lại nghe một tiếng quát không chút khách khí.

- Ai là Bạch Tiểu Thăng, đứng lên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận