Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 741: Lão nói ai?



Âm nhạc bắt đầu. Nghệ sĩ trong dàn nhạc Gaidar đối với Bạch Tiểu Thăng mang theo sự tôn kính, người nào cũng hết sức chăm chú diễn tấu, gần như đem con bài chủ lực áp đáy hòm của mình ra, đều ở trong vòng ba mươi phút này phô diễn hết.

Độc tấu đàn dương cầm, hòa âm, tiếng nhạc lúc thì du dương vui sướng vô cùng, lúc thì mạnh mẽ sục sôi bành trướng, để cho người nghe trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau vô cùng vui vẻ.

Ngắn ngủi ba mươi phút trôi qua toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như nước thủy triều, dồn dập vang lên không ngớt...

Trong khoảnh khắc, dàn nhạc khẽ dừng lại rồi bất ngờ vang lên bản nhạc mới, hợp tấu nhạc khúc "Sinh nhật vui vẻ".

Tống Giai đại sư mặt mũi tràn đầy vui vẻ hạnh phúc, cười tươi như hoa.

- Hay, hay a! Ha ha, sinh nhật độc đáo như thế này, cũng là lần đầu tiên trong đời ta trải qua.

Tống Giai đại sư cười nói, căn dặn Vệ Phong đang ở bên cạnh:

- Một hồi nữa, ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ cho dàn nhạc này dùm ta! Còn có, án theo chi phí thuê dàn nhạc cao nhất lúc trước tăng lên gấp đôi!

Vệ Phong nở nụ cười, khẽ gật đầu nói:

- Vâng!

- Tiểu Thăng a, lần này biểu diễn là cậu thắng mời tới, cậu tự nhiên không phải chịu phí tổn, huống hồ bọn hắn cũng là bằng hữu của cậu, cậu trả thù lao cũng coi như không hợp, với lại không chắc bọn họ sẽ nhận. Nhưng bọn hắn cũng vì lão già ta đến diễn tấu một phen, cho nên phần chi phí này ta chịu, cũng coi như không để bọn hắn đi một chuyến tay không mà về.

Tống Giai đại sư cười nói.

- Lão gia tử, là ngài có lòng!

Bạch Tiểu Thăng cười khen.

Kỳ thật, coi như Tống Giai đại sư không cho, trở về thì hắn cũng sẽ không bạc đãi nhóm người Gaidar.

- Tốt, ta cũng nên qua chỗ mấy lão bằng hữu kia của ta tụ hợp hàn huyên một chút, một hồi thọ yến các ngươi ăn nhiều một chút!

Tống Giai đại sư cười đứng dậy, đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn lập tức đứng lên cung tiễn.

Đưa tiễn Tống Giai đại sư xong, Bạch Tiểu Thăng còn đặc biệt đi lên sân khấu chúc mừng dàn nhạc một phen.

Bọn họ bên này một mảng vui vẻ sung sướng, nhưng phía Giang Tả Uy và Trầm Nhất lại không được tốt như vậy.

m nhạc vừa xong, Trương Vũ Đông liền dẫn theo người đem hai tên gia hỏa này nắm chặt kéo đến một góc không người.

Nụ cười trên mặt Trương Vũ Đông lại tràn đầy sát khí, cười lên trông cực kỳ khủng bố.

Giang Tả Uy trong bụng cũng một trận kinh hoàng.

- Giang Tả Uy, ngươi hảo tâm báo tin cho ta, theo lý, ta nên cám ơn ngươi mới đúng! Nhưng không biết ngươi có biết là ngươi giúp cho ta chọc ra cái phiền phúc bao lớn hay không?

Trương Vũ Đông vỗ mặt của hắn hỏi.

- Đông ca, xảy ra chuyện gì? Anh, anh có thể nói cho ta biết trước chuyện gì được không? Giang Tả Uy cười lớn, thanh âm cũng có chút không tự nhiên.

- Ta lại hỏi ngươi, sự tình liên quan đến tên họ Bạch kia, ngươi trước đây hiểu được bao nhiêu? Lắc đầu? Ngươi hoàn toàn không biết gì về hắn, liền dám khiêu khích ta đi động đến hắn! Ngươi có biết hắn không phải là người chúng ta có thể chọc nổi không?

Trương Vũ Đông nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên họ Bạch này, ngay cả Trương Vũ Đông cũng không thể trêu vào?

Giang Tả Uy giật mình, kìm lòng không được hỏi.

- Không thể nào! Hắn có lai lịch gì?

- Hắn có lai lịch gì, ngươi còn không xứng để biết.

Trương Vũ Đông níu lấy cổ áo của Giang Tả Uy hung dữ nói:

- Ta cũng không muốn thay hắn dương danh. Ta tới là cùng ngươi tính toán sổ sách giữa hai chúng ta.

- Giang Tả Uy nghe cho kỹ đây, kể từ hôm nay trở đi, ngươi nhìn thấy ta, tốt nhất nên đi đường vòng tránh xa ra. Ra khỏi Tống gia, nếu để cho ta gặp ngươi một lần, ta liền thu thập ngươi một lần. Ngươi nếu không phục, ta liền thu thập cả nhà các ngươi cùng lúc.

Trương Vũ Đông gầm thét:

- Rõ chưa!

Giang Tả Uy nhìn thấy sự hung ác hiện rõ trong mắt Trương Vũ Đông hai chân kiềm không được lập tức run rẩy, giọng nói sợ hãi:

- Biết, biết, ta đã rõ.

Trương Vũ Đông có năng lực như thế nào hắn biết rất rõ.

Một bên, Trầm Nhất thất kinh nhìn sự việc đang xảy ra, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Đông ca, trong chuyện này tôi không có tham dự, tôi là bị ép buộc, chỉ cần một suy nghĩ của anh thôi, tôi nguyện ý đi theo làm tùy tùng. . .

Trầm Nhất trong nháy mắt vứt bỏ Giang Tả Uy.

Cái này khiến cho Giang Tả Uy vừa sợ vừa giận, căm tức nhìn hắn.

- Bằng ngươi? Cũng xứng làm tùy tùng cho ta sao?

Trương Vũ Đông xùy cười một tiếng, lạnh nhạt đáp lại rồi quay người rời đi.

- Trầm Nhất, ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi vừa rồi lại có suy nghĩ muốn phản bội ta, vậy ta trước tiên chơi chết ngươi mới giải tỏa được mối hận này.

Trương Vũ Đông vừa đi, Giang Tả Uy tức giận ngập trời xông lên đuổi đánh Trầm Nhất, khiến cho Trầm Nhất chạy trối chết.

Hai người này một đuổi một chạy, miệng la oai oái như hai tên hề.

Lúc này ở Tống gia, trong một gian thư phòng vô cùng lịch sự tao nhã, có sáu vị lão nhân niên kỷ cũng tầm bảy mươi đến tám mươi tuổi đang ngồi.

Tuy đã có tuổi nhưng ai cũng có nét đặc thù riêng như có người gương mặt hồng hào, có người thân thể tráng kiện, còn có người tinh thần quắc thước trầm ổn, bọn họ có điểm chung duy nhất chính là khí tràng vô cùng cường đại.

Một động tác một ánh mắt thôi cũng lộ ra uy nghiêm vô thượng.

Những người này chính là bạn tri kỷ của Tống Giai đại sư.

Giờ phút này, một người uống rượu, một người uống trà, bốn người còn lại thì nhàn nhã cùng nhau đánh mạt chược.

Kỳ thật, nguyên bản trong phòng này, còn có bốn năm người nam nữ trẻ tuổi, đều là con cháu được bọn hắn yêu thương kỳ vọng. Hiện tại, toàn bộ người trẻ tuổi đều rời đi, chỉ còn lại bọn hắn.

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

- Vào đi.

Lão đầu mặt chữ quốc, bên trên là vầng trán rộng lớn đang ngồi uống rượu kia cất giọng nói.

Nhìn thấy người tiến vào khiến lão đầu tử này sững sờ: Triệu An?

Tiến đến là một người nhanh nhạy, niên kỷ không nhỏ, vừa vặn là tùy tùng bên người lão mang theo.

Triệu An vừa nhìn thấy ông lão kia, lập tức cất bước đi qua, ghé bên tai lão thì thầm vài câu.

- Cái gì! Ngươi nói cháu trai bảo bối của ta trước mặt mọi người bại dưới tay người khác, còn bị Tống Giai bức bách nhận thua sao?

Lão gia tử sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, lập tức vỗ mạnh một cái lên thành ghế sô pha, tức giận lớn tiếng nói:

- Tống lão đầu bị làm sao vậy? Không biết giúp người một nhà sao.

- Trương Hi, ngươi kích động cái gì chứ. Người khác có thể thua, con cháu của ngươi không thua được sao?

Bên cạnh là một cái lão đầu vừa ăn hoa quả vừa cười khẩy nói.

- Hạ lão đầu, ngươi nói gì vậy. Người một nhà cùng người bên ngoài có thể giống nhau sao!

Trương Hi tức giận nói.

Người bị Trương Hi chỉ trích, nếu như Bạch Tiểu Thăng có mặt ở đây gặp được tất nhiên sẽ rất kinh ngạc —— Hạ Hầu Khải, tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của Chấn Bắc Tập Đoàn!

- Ngươi nhìn đi, ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cái phần tính tình này cũng không thu lại.

Hạ Hầu Khải cười nhạt.

- Tóm lại, chuyện này Tống Giai làm quá phận, một hồi nữa, các ngươi phải giúp ta phê bình hắn, hảo hảo trách móc hắn một phen!

Trương Hi cũng là mặc kệ, ngang ngược nói.

- Được, được, chúng ta giúp ngươi.

Một vị lão giả đang chơi mạt chược nở nụ cười, phụ họa nói.

Câu nói này phần lớn là nói cho qua chuyện. Bọn hắn sống đến từng này tuổi, còn vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau nhặng xị lên phân biệt ai đúng ai sai sao.

Mọi người xung quanh không ai bảo ai, nhưng trong lòng thầm quyết định chủ ý của chính mình. Chờ lát nữa Tống Giai trở về, bọn hắn ba phải cho xong chuyện là được rồi.

- Các ngươi muốn giúp hắn làm cái gì a?

Cửa vừa mở ra, Tống Giai đại sư cười tủm tỉm đi tới.

- Bọn hắn giúp ta cái gì? Giúp ta phê bình ngươi chứ sao! Ngươi dựa vào cái gì mà khiến cháu ta phải nhận thua hả? Ta ngược lại muốn nghe một chút, trong đám tiểu tử biến thái ở sảnh chữ 'Huyền' kia, cháu của ta còn có thể bại bởi ai? Ngươi nói ta nghe xem!

Trương Hi đang nổi nóng tự nhiên khí thế hùng hổ dọa người.

- Nói rồi, ngươi chưa hẳn nhận ra! Là một tiểu hữu của ta.

Đối với chuyện này, Tống Giai cười một tiếng đáp lại.

- Ha ha, lão Tống a, ngươi cũng càng sống càng muốn hồi xuân à. Dạng tiểu bối gì mà có thể để ngươi xưng hô là tiểu hữu.

Hạ Hầu Khải cười lắc đầu một vẻ không tin nói.

- Dù sao, ngươi cũng không quen biết. Có điều, hắn đưa tới cho ta một phần bút mực giấy nghiên thuộc loại tốt đỉnh cấp nhất, ngược lại lễ vật này của hắn cùng cháu gái bảo bối của ngươi kia có phần giống nhau, nhưng mặt khác, cái dàn nhạc kia cũng là hắn mang tới. Có thể nói, luận sự nhạy bén, tài trí thì toàn bộ tiểu bối ở sảnh chữ ‘Huyền’ sợ cũng không có mấy người có thể so được với hắn.

Tống Giai đại sư đối với Bạch Tiểu Thăng có chút tôn sùng, đẩy hắn lên một trình độ cực cao.

- Khoa trương! Ngươi nói ta nghe hắn tên gọi là gì?

Hạ Hầu Khải ung dung thong thả, bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.

- Họ Bạch, gọi Bạch Tiểu Thăng.

Tống Giai đại sư nói.

- Phụt...

Hạ Hầu Khải không kiềm được phun ra ngụm nước vừa uống, Trương Hi ngồi phía đối diện họa tự dưng trên trời rơi xuống, nước và lá trà dính khắp cả mặt mũi.

Trương Hi sững sờ trong giây lát, lão cảm thấy mặt mũi mình dính đầy nước bọt, một cảm giác tức giận và buồn nôn dâng lên.

- Hạ lão đầu, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn tìm chết sao?

Hạ Hầu Khải hoàn toàn không chú ý tới hắn, trừng mắt hét lên:

- Ngươi nói ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận